Đợi khi Phó Gia Hiên ăn no, tiết học tiếp theo liền đã đến. Y lúc này nghiêm chỉnh ngồi lại ngay ngắn, quả thực chẳng dám lơ là như ban nãy nữa.
Môn học tiếp theo là môn Toán, cho nên Phó Gia Hiên mới được xoa dịu phần nào tâm tình bất ổn của môn Văn vừa rồi.
Phó Gia Hiên học lại kiến thức cũ, cho nên tâm lí vô cùng thoải mái, thoải mái đến mức cơn buồn ngủ cũng ập tới luôn rồi.
Y vốn tưởng làm Hoàng tử thì sung sướng lắm, ai mà ngờ bọn họ còn cực hơn người bình thường, chỉ riêng chuyện học từ sáng đến chiều cũng đã không còn chút thời gian nào để nghỉ ngơi hay chơi bời rồi.
Bình thường giờ này ở Phó gia, y đã được Thúy Lan và Thúy Liễu tỷ ru ngủ rồi. Nào có phải cái cảnh còng lưng ngồi học như thế này đâu?
Phó Gia Hiên vừa nghĩ vừa cố gắng chống chọi lại với cơn buồn ngủ. Chỉ là hai mí mắt ngày càng nặng trĩu, mí trên va vào mí dưới đánh nhau liên hồi. Thân thể Phó Gia Hiên liên tục gục tới gục lui, rốt cuộc chính là nằm úp mặt trên bàn.
May mắn Cố Văn Quân vươn tay đỡ kịp, nếu không sống mũi của Phó Gia Hiên liền đã không xong rồi.
Một bước đệm nhỏ như vậy vẫn không thể làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Phó Gia Hiên, y lúc này ở trên cái tay ấm áp của Cố Văn Quân dụi dụi như mèo nhỏ, hai mắt nhắm nghiền chìm vào mộng đẹp.
Không may là ngay sau đó, Thái phó liền đã chú ý tới bọn họ bên này. Mọi người lúc này cũng nhìn qua, ánh mắt tìm tòi soi mói xen lẫn hả hê khi người gặp họa.
Phải biết Thái Phó tuy rằng vẻ ngoài hiền lành, thế nhưng trong học tập lại rất khắc khe. Ông ghét nhất chính là việc trong lúc mình giảng bài có người không chuyên tâm.
Ngay cả Đại hoàng tử có lần ngủ gục trong lớp, cũng liền đã bị Thái phó thằng thừng đuổi ra khỏi lớp.
Chỉ là, chuyện bọn họ mong ngóng lại không hề xảy ra như dự liệu.
Chỉ thấy Thái phó lúc này bước xuống trước bàn của Phó Gia Hiên, sau đó vươn tay đích thân gọi y dậy. Thái độ vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra có chỗ nào tức giận.
Phó Gia Hiên đang ngủ thì bị người đánh thức, không vui tỉnh lại, dụi dụi hai mắt ngước nhìn lên. Gương mặt phóng đại của Thái phó gần trong gang tấc, dọa cho y một trận giật mình tỉnh luôn cả ngủ.
Phó Gia Hiên đột ngột nhớ ra bản thân vẫn còn đang học vậy mà lại ngủ gật, quả thực không phải phép chút nào.
"Xin lỗi Thái phó". Phó Gia Hiên đứng bật dậy, không nói hai lời liền đã cúi đầu ngoan ngoãn xin lỗi.
"Lên giải bài Toán kia đi, nếu giải được liền có thể ngủ, bởi vì bội dung bài hôm nay chỉ có bấy nhiêu mà thôi". Thái phó lúc này chỉ lên trên bảng gỗ, bên trên viết một bài Toán nhân hai số.
Phó Gia Hiên len lén quan sát sắc mặt của Thái phó, phát hiện ông cũng không đến nỗi tức giận với mình. Lại nhìn đến bài Toán được viết trên bảng gỗ, đối với y lại quá đơn giản.
Nếu thật sự làm xong bài Toán kia, y liền được ngủ rồi?!.
Phó Gia Hiên không chút do dự bước lên bảng giải bài, cách sắp xếp phép tính vô cùng thuần thục, làm từng bước một đâu ra đó vô cùng rõ ràng. Tổng kết lại chính là dễ như ăn cháo, y làm vài phút liền đã giải xong rồi.
Mọi người bên dưới vốn muốn hóng trò vui, nào ngờ Phó Gia Hiên lại làm được thật. Bọn họ mắt chữa A mồm chữ O nhìn chằm chằm Phó Gia Hiên bằng ánh mắt không thể tin được.
"Được rồi, trò làm tốt lắm". Thái phó gật đầu vô cùng hài lòng, cũng không quá kinh ngạc, bởi vì ông đã được nghe một số chuyện về y ở chỗ Hoàng thượng rồi.
Sở dĩ hôm nay cấp độ chương trình học được nâng cao lên như vậy, cũng là do chủ ý của Bệ hạ. Thái phó nghi hoặc hỏi lí do, thì biết được trong lớp của mình sắp có thêm một tiểu thiên tài gia nhập vào.
Cũng từ trong miệng Bệ hạ, Trình Hiền biết được thân thể y vốn không tốt, hơn nữa chỉ mới bốn tuổi, vẫn còn là một đứa nhỏ.
Bởi thế cho nên ban nãy Phó Gia Hiên ngủ gật trong lớp, Trình Hiền mới không trực tiếp đuổi người. Trái lại còn cho y một cơ hội, giải xong bài liền có thể tiếp tục ngủ rồi.
Phó Gia Hiên về chỗ, sau đó cố gắng nhướn mắt lên nhìn Thái phó giảng bài một lúc rồi mới ngủ tiếp.
Cố Văn Quân ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn qua xoáy tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu của Phó Gia Hiên, cảm thấy vô cùng đáng yêu. Hắn lúc này cởi xuống áo lông trên người mình, sau đó phủ lên trên người Phó Gia Hiên.
Thật ra mấy bài Toán này, Cố Văn Quân đã có thể làm đến thành thục rồi, đối với hắn đây không phải việc khó, chỉ cần bỏ công tìm hiểu một chút là được.
Chỉ là, nhóc con Gia Hiên này sao có thể làm được nhỉ? Hắn nhớ từ lúc bắt đầu học Toán, y liền đã ngủ gà ngủ gật rồi. Hoàn toàn không chú tâm chút nào, cho nên nói, chẳng lẽ y có khả năng vừa ngủ vừa nghe giảng?
Đại hoàng tử Cố Văn Vũ lúc này ánh mắt như có như không liếc nhìn về phía Phó Gia Hiên đang gục đầu trên bàn ngủ ngon lành, ánh mắt có hơi tối lại.
Vì cớ gì lần trước hắn ngủ gục, Thái phó liền ở trước mặt tất cả mọi người đuổi hắn ra khỏi lớp, còn tên nhóc kia thì chẳng hề gì?
Lần đó hắn chẳng những bị làm cho bẻ mặt, còn bị Phụ hoàng và Mẫu hậu thay phiên nhau mắng cho một trận.
Hắn đường đường là Đại hoàng tử, lại phải chịu nhục nhã bằng này, quả thực chưa từng nguôi giận chuyện đó.
Tuy không nói thẳng mặt, thế nhưng hắn chắc chắn mấy tên Hoàng tử và Thư đồng khác đã đem chuyện này ra rêu rao cười nhạo hắn không ít lần.
Chỉ là hiện tại, sự việc một lần nữa được lặp lại trên người tên nhóc họ Phó kia, nhưng Thái phó lại có thể đối xử nhân từ đến như vậy? Chẳng những không đuổi ra khỏi lớp, trái lại còn để nó ngủ như vậy sao?
Thái phó như vậy là có ý gì đây? Chẳng lẽ xem thân phận của đường đường Đại hoàng tử như hắn lại thua một tên nhóc vô danh tiểu tốt Phó gia à?!.
Tên nhóc Phó gia kia rốt cuộc có cái gì tốt? Lần trước ở thọ yến Phụ hoàng cũng mở lời khen lấy khen để, đã vậy còn đem người tiến cung.
Cố Văn Vũ không cam lòng, nội tâm đều là ganh ghét cùng ghen tỵ. Thư đồng_ Mã Tranh ngồi bên cạnh cũng chú ý đến ánh mắt ác ý của Cố Văn Vũ.
Mã Tranh ánh mắt chuyển đảo một vòng, sau đó hơi nhếch môi, tiến tới thì thầm vào tai Cố Văn Vũ cái gì đó.
Cố Văn Vũ nghe xong thì nhướn lông mày, sau đó hơi nhếch môi, tán thưởng vỗ vỗ lấy vai Mã Tranh.