Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia

Chương 53



Sau một ngày một đêm mê man trên giường bệnh thì Phó Gia Hiên cũng đã tỉnh lại. Y vốn dĩ trên người đã không có bao nhiêu thịt, hiện tại còn ốm nặng một trận, quả thực trông cứ như chỉ còn da bọc xương.

Nhìn tiểu bảo bối bản thân chăm bẩm bấy lâu nay mới tích được một chút thịt, vậy mà hiện tại còn gầy hơn cả lúc ban đầu, Cố Văn Quân liền vừa giận vừa vô cùng đau lòng.

Phó Gia Hiên mở mắt, thẩn thờ nhìn lên trần nhà, trong lòng âm thầm tự giễu. Ông trời sao luôn cứ thích trêu đùa y thế nhỉ? Khi mà y tưởng chừng như mình đã chết rồi, vậy mà vẫn có thể một lần lại một lần sống sót.

"Có đói không? Ta sai ngươi đi nấu một ít cháo mang tới". Thấy Phó Gia Hiên muốn ngồi dậy, Cố Văn Quân liền nhanh chóng đến đỡ y.

Phó Gia Hiên không nói, thay vào đó là những tiếng ho khan vô cùng nặng nề. Trong lồng ngực giống như bị thứ gì đó đè nặng, vừa tức vừa khó thở. Cổ họng cũng vô cùng đau rát, không nhịn được mà cứ liên tục ho khan.

Cơ thể thì lúc lạnh lúc nóng, toàn thân đều không hề có chút sức lực nào. Phó Gia Hiên ho xong chỉ có thể yếu ớt tựa vào lòng Cố Văn Quân thở dốc.

Cố Văn Quân nhìn y như vậy, quả thực chỉ hận không thể chịu thay y hết thảy bệnh tật. Hắn vừa vỗ vỗ lưng thuận khí cho y, một bên nhẹ giọng an ủi, một bên đem trà gừng nóng tới đút cho y.

"Những kẻ dám động đến ngươi, đều đã bị ta xử lí cả rồi. Từ giờ trở đi, bọn chúng tuyệt đối sẽ không có cơ hội chạm đến một sợi tóc của ngươi nữa". Cố Văn Quân ôm Phó Gia Hiên vào lòng, ôm thật chặt, tựa như muốn khảm luôn y vào trong người mình.

"Nhị điện hạ". Phó Gia Hiên đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất nhẹ.

"Ta ở đây". Cố Văn Quân đột nhiên được y gọi như thế, rõ ràng có hơi khựng lại, nhưng trong lòng nhiều hơn là vui vẻ và mong chờ.

"Ta muốn quay về Phó gia". Phó Gia Hiên nói rất chậm, từng câu từng chữ, tuy thanh âm không lớn nhưng lại rất rõ ràng. Giọng nói y không chút phập phồng, vẻ mặt cũng rất kiên định.

"Đúng nhỉ? Cũng đã lâu rồi ngươi không về thăm nhà, chắc là rất nhớ người thân rồi đi?

Phụ hoàng trước đó cũng đã nói sẽ thường xuyên để ngươi về thăm nhà mà, đương nhiên là phải giữ lời rồi.

Như vậy đi, đợi ngươi khỏi bệnh rồi, ta liền đưa ngươi đi, có được không?".

Cố Văn Quân nụ cười trên mặt dần cứng đờ, hắn đã mơ hồ đoán ra được ý tứ trong lời nói của Phó Gia Hiên, nhưng hắn lại cố chấp không muốn tin, hy vọng y chỉ đang nói đùa mà thôi.

"Không phải, là quay về, không phải là trở về thăm nhà". Phó Gia Hiên không ngại đem ý tứ của mình lặp lại một lần nữa, y hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc dao động mãnh liệt trong đáy mắt của Cố Văn Quân.

"Không được". Cố Văn Quân lập tức chặn lại, hắn lúc này trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, nắm lấy hai vai Phó Gia Hiên, ép y quay sang nhìn thẳng vào mắt mình.

"Lần này quả thật là do ta không tốt, cho nên mới khiến ngươi chịu uất ức. Nhưng mà Hiên nhi, ngươi đừng nghĩ đến chuyện rời xa ta, có được không?

Mẫu phi ta qua đời từ rất sớm, còn Phụ hoàng thì luôn luôn bận việc, hoàn toàn không có thời gian để tâm đến ta.

Hoàng hậu bên kia thì luôn ngấm ngầm muốn kiểm soát ta, cả Hoàng cung rộng lớn như vậy, người nhiều như vậy, nhưng chỉ có mình ta là cô độc một mình. Không thể tin ai, càng không thể tâm sự cùng ai.

Nhưng mà kể từ khi ngươi đến đây, cuộc sống của ta đã thay đổi rất nhiều. Vốn là một màu xám xịt u tối, nhưng hiện tại đã rạng rỡ sắc màu. Ta chỉ tin tưởng ngươi, chỉ có thể tâm sự cùng ngươi mà thôi.

Vậy mà bây giờ, ngươi nói muốn trở về Phó gia, muốn rời xa ta sao?

Hiên nhi, xem như ta xin ngươi, đừng tàn nhẫn với ta như vậy có được không? Nể tình thời gian qua ta đã luôn chiếu cố ngươi, ở lại đây với ta, được không?".

Lần đầu tiên, Cố Văn Quân thể hiện ra một mặt yếu đuối bất lực như thế ở trước mặt người khác. Phó Gia Hiên cũng không khỏi nhìn hắn thật lâu, môi mím chặt không nói nên lời.

Y vốn tưởng rằng làm Nhị hoàng tử thì sung sướng lắm. Nhưng thật không ngờ, Cố Văn Quân không được sống an nhàn gì, trái lại còn gian nan khổ sở hơn cả y.

Phó Gia Hiên nhớ lại kiếp trước, bản thân một mình đơn độc sống giữa một thành phố lớn. Cảm giác không ai bên cạnh, vừa cô đơn vừa tẻ nhạt, cuộc sống vô cùng khô khan tĩnh mịch.

Tương tự như Cố Văn Quân đã nói, cả thành phố xa hoa sầm uất như vậy, nơi mà có hàng ngàn hàng triệu người sinh sống, học tập và làm việc tại đó, nhưng lại chỉ có mình y là đơn độc một mình.

Không có bạn bè, người thân lại càng không, chỉ biết liều mạng kiếm tiền, liều mạng học tập để thay đổi cuộc đời.

Y rõ hơn ai hết cái cảm giác đơn độc đó, chẳng thể nhờ cậy vào ai, đi đâu làm gì đều chỉ có một mình.

Những lời này của Cố Văn Quân, quả thực đã đả động tới quá khứ của Phó Gia Hiên, khiến y mềm lòng.

Nhưng, y cũng đâu thể cứ như vậy vĩnh viễn lưu lại ở tại Hoàng cung, chôn chân ở chốn lồng son mưu sâu kế độc này?

"Mười lăm năm. Khi ta tròn hai mươi tuổi, ngài phải để ta quay trở về Phó gia". Phó Gia Hiên nghĩ một chút, sau đó đưa ra một con số.

Mười lăm năm, khi y hai mươi tuổi, Cố Văn Quân khi đó cũng đã ba mươi rồi. Đến lúc đó, hắn đã có vợ đẹp con ngoan ở bên cạnh bầu bạn, cũng sẽ chẳng cần đến một Thư đồng phiền phức như y làm gì nữa rồi.

Cố Văn Quân còn muốn nói gì đó, hắn mấp máy môi nhưng không nói nên lời, sau đó lặng lẽ gật đầu.

"Ta đói rồi". Phó Gia Hiên nhìn thấy hắn gật đầu, trong lòng cũng nhẹ nhỏm. Y lúc này mới xoa xoa cái bụng rỗng tuếch của mình, sau đó giương mắt nhìn Cố Văn Quân.

"Được, để ta sai người đi nấu cháo mang đến. Từ giờ trở đi phải dưỡng bệnh cho thật tốt, mùa đông sắp qua rồi, mùa xuân thì đang tới gần rồi. Khi nào xuân đến, ta liền dẫn ngươi xuất thành du ngoạn một chuyến".

Cố Văn Quân mỉm cười, ôn nhu xoa xoa đầu Phó Gia Hiên.

...

Trước đó đã ở trước mặt bao nhiêu văn võ bá quan, hứa sẽ chăm sóc Phó Gia Hiên thật tốt, tuyệt không để y chịu chút ủy khuất nào.

Vậy mà hiện tại, y chẳng những bị người ta bắt cóc, thậm chí còn bị nhiễm phong hàn rất nặng, tổn thương để cả căn cốt bên trong.

Thân là đương kim Thánh thượng, nói lời lại không giữ được lời, mặt mũi của Cố Văn Thành liền vứt đi đâu đây?

Cho nên, vì để giữ lại chút mặt mũi, chuyện xảy ra đêm qua, Cố Văn Thành liền cho người đi phong tỏa tin tức, tuyệt đối không để người của Phó gia hay tin tiểu nhi tử bảo bối nhà bọn họ xảy ra chuyện.

Bằng không, với tính cách của Phó Gia Xuyên và phu nhân của hắn, thì cho dù có liều cả mạng cũng nhất định phải đem được Phó Gia Hiên về nhà.

Cố Văn Thành không muốn để tuột mất nhân tài một cách dễ dàng như vậy.