Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia

Chương 87



Phó Gia Hiên nằm tắm nắng, Thúy Lan và Thúy Liễu một người ở bên cạnh quạt, người còn lại chạy đi mang trái cây sang cho y. Nào ngờ trái cây vừa mang ra tới, người đã ngủ mất rồi.

Gần đây Phó Gia Hiên ngủ có chút nhiều, vừa ăn xong, nằm tắm nắng một lát liền đã ngủ mất.

Chỉ là không sao, ăn được ngủ được chứng tỏ sức khỏe của Phó Gia Hiên đang vô cùng tốt.

Hơn nữa lưu lạc bên ngoài hai tháng, hiện tại y thả lỏng bản thân một chút cũng không sao, so ra cũng chỉ lười hơn bình thường một chút thôi.

...

Đêm đến, trong phòng chỉ đốt một ngọn đèn dầu le lói ánh sáng. Phó Gia Hiên nằm trên giường khép hờ hai mắt, Thúy Lan ở bên cạnh vừa quạt vừa hát ru y ngủ.

Thật ra thì Phó Gia Hiên cũng chẳng cần hát ru, lưng chỉ vừa đặt xuống giường y liền đã muốn ngủ.

Bình thường thì những lúc Phó Gia Hiên ngủ trưa quá nhiều, đêm đến sẽ khó ngủ.

Chỉ là hiện tại, dù là ngủ trưa hay ngủ tối, Phó Gia Hiên vẫn có thể ngủ ngon lành, hơn nữa còn đi vào giấc ngủ với tốc độ cực kì nhanh.

Chờ Phó Gia Hiên ngủ say rồi, Thúy Lan mới rón rén lui ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.

Trong cơn mơ màng, Phó Gia Hiên cảm giác được sau lưng ấm áp lạ thường. Ban đầu y cứ tưởng là Thúy Lan đã đổi cho y một tấm chăn dày hơn, chỉ là nghĩ một lúc lại thấy có gì đó sai sai.

Phó Gia Hiên giật mình mở choàng mắt, phát hiện hóa ra trên giường y lúc này đã nhiều thêm một người, đã vậy còn đang ôm chầm lấy y.

Phó Gia Hiên hốt hoảng há miệng định kêu lên, chỉ là rất nhanh, miệng y còn chưa kịp thốt lên âm thanh nào đã bị một bàn tay to bịt kín lại. Tiếp đó, một giọng nói trầm ấm lại vô cùng quen thuộc khẽ thì thào bên tai y.

"Hiên nhi ngoan đừng sợ, là ta". Cố Văn Quân vùi đầu vào cổ Phó Gia Hiên, mũi hít ngửi hương vị thuộc về riêng y, giọng nói trầm ấm, hơi thở ám muội phả vào tai y.

Biết được là Cố Văn Quân, thân thể cứng đờ của Phó Gia Hiên lúc này mới lập tức được thả lỏng.

Y vốn muốn hỏi hắn, nửa đêm nửa hôm đột nhập vào phòng y làm gì. Lén lút như vậy, làm y suýt chút nữa tưởng là trộm mà hô lên rồi.

Chỉ là, nghe thấy giọng nói khàn khàn pha lẫn mệt mỏi của Cố Văn Quân, Phó Gia Hiên liền cũng không cần phải hỏi nữa.

Hiện tại cách ngày Cố Văn Quân đăng cơ chỉ còn lại hai ngày, hắn rốt cuộc bận đến mức độ nào, Phó Gia Hiên vẫn là có thể tưởng tượng ra được. Tính ra từ lúc trở về đến giờ, bọn họ còn chưa gặp nhau được mấy lần.

Có lẽ là Cố Văn Quân quá nhớ y, cho nên nhân lúc buổi tối được nghỉ ngơi, tranh thủ mò tới để ngủ chung với y đây mà.

Trong lòng Phó Gia Hiên vô thức cảm thấy vui vẻ, y xoay người lại cũng dang tay ôm chặt lấy eo hắn, sau đó an ổn đi vào giấc ngủ.

...

Sáng hôm sau tỉnh lại, Phó Gia Hiên phát hiện trên giường ngoại trừ bản thân ra thì chẳng còn ai khác, tựa như đêm qua gặp được Cố Văn Quân chỉ là một giấc mơ của y vậy.

Phó Gia Hiên trong lòng có hơi hụt hẫng, phát hiện chỉ mới mấy ngày không gặp mà y đã nhớ Cố Văn Quân đến sắp phát điên luôn rồi, ngay cả mơ ngủ cũng mơ thấy hắn đến ngủ chung với mình.

Chỉ là, sau khi nhìn thấy túi hạt dẻ thơm ngon được đặt ở bàn trà, Phó Gia Hiên lúc này mới nhận ra, hóa ra tối qua không phải là mơ, Cố Văn Quân thật sự đã đến đây tìm y.

Trong các loại hạt thì Phó Gia Hiên thích nhất là hạt dẻ, mỗi lần ăn sẽ không nhịn được mà ăn cả một túi lớn. Những lúc như vậy, Cố Văn Quân sẽ ở bên cạnh bóc vỏ từng hạt cho y.

Hiện tại nhìn túi hạt dẻ đã được bóc vỏ sạch sẽ nằm ngay ngắn trên bàn trà, khóe mắt Phó Gia Hiên đột nhiên có chút ươn ướt.

Từ bé đến lớn, Cố Văn Quân vẫn luôn như vậy, luôn chăm sóc y cũng luôn biết rõ sở thích của y, ngay cả những thói quen nhỏ nhặt nhất của y hắn cũng nhớ kĩ trong lòng.

Phó Gia Hiên chợt nhận ra một điều rằng, bản thân hiện tại có lẽ là người hạnh phúc nhất thế gian rồi.

Y có gia đình hạnh phúc, có phụ mẫu yêu thương, có ca ca chiều chuộng, đã vậy còn có một Cố Văn Quân luôn vì y mà sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện.

Ông trời cho y sống lại một đời này, quả thật đã bù đắp hết tất cả mọi đau khổ, cô đơn và tủi nhục mà trước kia y đã từng trải qua.

Nếu hết thảy những khó khăn thử thách mà kiếp trước y phải một mình vượt qua để đổi lấy được cuộc sống như hiện tại, thì Phó Gia Hiên cảm thấy vô cùng xứng đáng.

Phó Gia Hiên đem một cái hạt dẻ bỏ vào miệng, hương vị thơm béo đặc trưng của hạt dẻ lan tràn khắp khoan miệng. Y cứ thế ngồi ở bàn trà, vừa ăn hạt dẻ vừa mỉm cười một cách vô tri.

...

Ngày Cố Văn Quân đăng cơ, khắp Nhật Nguyệt quốc nơi nơi đều tưng bừng rộn rã, bầu không khí so với đón Tết còn náo nhiệt hơn gấp bội.

Trong triều, Cố Văn Quân khoác long bào, nhận lấy Thánh chỉ đăng cơ từ trong tay Cố Văn Thành, đứng trước mặt toàn thể bá quan văn võ đọc qua một lượt, sau đó mới chính thức ngồi lên Vương vị.

Việc đầu tiên Cố Văn Quân làm sau khi đăng cơ chính là sáp nhập phần lãnh thổ của Bắc Mạc vào Nhật Nguyệt.

Lần thượng triều đầu tiên sau khi Cố Văn Quân chính thức đăng cơ, bá quan văn võ trong triều đều rất sôi nổi đưa ra ý kiến. Rất nhanh kế hoạch sáp nhập và phát triển Bắc Mạc cũng đã được đưa ra.

Đương lúc không khí trong triều đang vô cùng phấn khởi, cũng không biết vị quan tam phẩm nào đột nhiên bước ra lên tiếng.

"Nhân dịp vui tân Hoàng đăng cơ, sao không để niềm vui nối tiếp niềm vui đi ạ?

Bệ hạ năm nay cũng đã sắp ba mươi rồi, vậy mà bên cạnh lại chẳng có ai kề cận, dưới gối lại càng chưa có Hoàng tự.

Để tiếp nối huyết thống cao quý của Hoàng tộc Nhật Nguyệt, vẫn là mong Bệ hạ mau chóng lấp đầy hậu cung, khiến dòng dõi Hoàng tộc Cố thị ngày càng vững mạnh".

Lời này vừa nói ra, đám văn võ bá quan bên dưới đều gật đầu tán thành.

Cố Văn Thành vốn cũng không ham mê nữ sắc, dưới gối có không quá mười người con, hậu cung càng là vô cùng hiu quạnh.

Hiện tại Cố Văn Quân vừa mới đăng cơ, căn cơ còn chưa sâu, cho nên nói, quan hệ thông gia chính là cách tốt nhất để móc nối các mối quan hệ lâu dài sau này.

Vị quan tam phẩm vừa lên tiếng ban nãy dưới gối có một đứa con gái tuổi vừa tròn trăng xinh đẹp tuyệt trần, cho nên muốn nhân cơ hội này đưa người vào cung hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Mọi người ai cũng háo hức thảo luận xem nữ nhi nhà nào thích hợp cho vị trí quý phi, còn nữ nhi nhà nào mới có triển vọng trở thành mẫu nghi thiên hạ.

Không ai để ý rằng, sau khi nhắc tới vấn đề này, sắc mặt Cố Văn Quân rõ ràng trầm xuống.