Hà Chính Nghĩa chạy tới bệnh viện, thấy đàn em mình đứa nào mặt mũi cũng sứt sẹo, đã vậy tay còn bó thạch cao.
Nhìn thấy cả đám ủ rũ ngồi gục trên hành lang vô cùng mất hình tượng, Hà Chính Nghĩa nổi trận lôi đình, xách tai Tào Mậu Lâm lên: "Đến cùng là ai ra tay? Là ai cả gan dám đánh chúng mày?"
Tào Mậu Lâm cúi đầu: "Đối phương chỉ có một người."
Hà Chính Nghĩa có chút ngờ vực: "Mang vũ khí?"
"Dạ không có."
"Vậy mấy thằng chúng mày làm nó nằm ngang đi ra hả?"
Tào Mậu Lâm: "Hắn không có bị thương."
Hà Chính Nghĩa hít vào một hơi sâu, nếu không gã sẽ không kìm được mà đấm cái thằng trước mặt: "Phế vật!! Nguyên một đám người mà bị một người đánh cho tan tác? Rồi thằng đó đánh chúng mày trong bao lâu?"
Mặt Tào Mậu Lâm đã gần cúi sâu xuống đũng quần rồi.
"Gần một phút."
Hà Chính Nghĩa tức đến mức không thở nổi.
Gã lùi về sau mấy bước, nhìn đàn em của mình đang rên rỉ ôm tay: "Tay đều bị bẻ gãy? Không tới một phút? Tất cả gần hai mươi người chúng mày!?"
Tào Mậu Lâm: "Vâng..."
Hà Chính Nghĩa lại phải hít sâu thêm mấy lần nữa cho đủ tỉnh táo: "Chuyện vừa rồi cấm được nói ra ngoài dù chỉ là một chữ, coi như không có gì xảy ra!! Có điều đứa nào đánh chúng mày thì phải nhớ kĩ lấy mặt nó.
Dám đập đàn em của Hà Chính Nghĩa tao à, món nợ này chắc chắn tao sẽ trả cho bằng được.
Nó tới số với tao rồi.
Còn chúng mày nữa, ngồi ở đây cho ê cái mặt ra à, thu dọn đồ đạc cút về cho tao!!"
Tào Mậu Lâm vội vã gật đầu, ảo não cùng Hà Chính Nghĩa ra ngoài.
Hà Chĩnh Nghĩa quay đầu, nhìn Tào Mậu Lâm gã chỉ hận rèn sắt không thành thép, lại ba máu sáu cơn mắng tiếp: "Thứ gì đâu không có chí tiến thủ, nếu không phải anh mày nhờ tao chăm sóc thì tao phải nhọc lòng với mày như vậy sao? À đấy, hôm nay tưởng mày đi đòi nợ con điế* kia cơ mà!? Tiền đâu??"
Tào Mậu Lâm: "À, bọn em đến thúc giục rồi, cô ta bảo sẽ mau chóng sửa soạn."
Hà Chính Nghĩa chỉ muốn xông lên cắn chết cái thằng trước mặt: " ĐM!! Cái tao cần là tiền có trước mặt ngay lập tức.
Nói với cô ta, đừng tưởng trèo lên được người cái lão giám đốc già khắm khú ấy là đéo phải trả tiền cho tao.
Đừng có ép tao phải tự ra mặt, lão tử lấy ảnh khỏa thân của nó gửi cho thằng bồ hiện tại đấy.
Để thằng đó xem rốt cục cô ta đã từng lang chạ với bao nhiêu thằng! Mẹ kiếp, tưởng nuốt được tiền của tao à, đâu có dễ!!! Nếu không trả tiền thì sau này chia tay muốn quay về cái nghề "bán trôn nuôi miệng" ấy tao cũng không giúp đâu.
"
Tào Mậu Lâm gật đầu: "Vâng, em nhất định sẽ chuyển lời cho cô ta."
Phương Trường đưa Lưu Hiểu Hàn về tận nơi, sau đó mới tự mò về nhà mình.
Trùng hợp, đúng lúc cậu về nhà thì cha cũng vừa về.
Mặt ông đỏ lừ, người toàn mùi rượu, thế mà vẫn còn đủ tỉnh táo để ngồi rung đùi thưởng trà trên sofa cơ đấy.
Phương Trường thấy bộ dáng của ông vô cùng vui vẻ, liền hứng lên trêu chọc: "Cha vui đến thế cơ à?"
Ông liếc mắt nhìn thằng con mình một cái: "Phí lời, cao hứng chứ.
Với lại mấy ngày nay mày nhanh chóng đi lấy giấy phép cho cha nhé, đến lúc ấy cha chở mẹ đi leo núi giải trí cho thư thả.
Nghe nói khu C mới xây một ngọn núi thủy tinh nhân tạo đấy, nghe hay nhỉ? "
Phương Trường liên tục gật đầu: "Vâng vâng vâng."
"Đúng rồi, nãy dì Hai con vừa gọi đấy, nói anh họ muốn mang bạn gái của nó đến, tên là gì nhỉ....À, Phùng Từ Manh.
Cha xem qua ảnh rồi, nhỏ nhắn xinh xắn phết.
Con cũng mau chóng tìm một người bạn gái đi."
Phương Trường gãi đầu, cảm thấy mình muốn điên luôn rồi, đi đâu cũng có người giục cưới.
Mà đấy, mỗi lần nghe cha mẹ giục đi tìm vợ là đầu óc cậu lại tự động nhảy số, không hiểu sao cứ tưởng tượng ra khuôn mặt nam thần cấm dục đẹp trai của boss đại nhân.
Nghĩ đến đây, Phương Trường liền rất thương tâm.
Mong vợ cậu sau này đừng có giống boss đại nhân.
Tuy rằng boss đại nhân đẹp thật, nhưng cậu chưa bao giờ thấy anh ta cười cả, hơn nữa khí tràng trên người cũng rất đáng sợ.
Cậu không có máu M, nếu vợ tương lai dọa người như thế thì sao cậu chịu cho nổi!!!
Đến ngày gia yến, rốt cục Phương Trường cũng được gặp chị dâu đẹp đẽ, da trắng như tuyết, đảm đang hiền thục —— Phùng Từ Manh.
Phải công nhận, đúng là chị dâu tương lai đẹp thật.
Thế nhưng....
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng từ khi vào cửa, Phương Trường thấy trên trán cô ấy có một đường đen dài.
Nếu cọ phải cái gì bẩn thì sao không có ai nói cho cô ấy biết?
Phương Trường tưởng mình hoa mắt, lại dụi mắt liên tục nhưng khong hiểu sao cái đường đen vẫn rất rõ ràng.
Là thật sao??
Kỳ quái, lần trước cậu cũng nhìn thấy được vầng hào quang trên trán boss đại nhân, nhưng đây là một đường màu đen....
"Khụ khụ khụ!" Lưu Hiểu Hàn thấy Phương Trường cứ nhìn chằm chằm bạn gái của anh họ liền ho khan vài tiếng cho cậu tỉnh.
Thấy ho khan không tác dụng, liền giơ chân giẫm mạnh lên chân Phương Trường một cái.
Đương nhiên mặt anh họ Phạm Văn Hiên tối sầm cả rồi.
Dù là ai cũng thế, có bạn gái xinh đẹp mà để kình địch nhòm ngó đều sẽ tức giận vô cùng.
Hai người lớn lên cùng nhau, và Phạm Văn Hiên chính là "con nhà người ta" đúng chuẩn.
Thành tích học tập tốt, ngoan ngoãn nghe lời, nỗ lực phấn đấu, ngay cả bài tập làm thêm không bắt buộc cũng thức đến khuya để cố gắng làm cho xong.
Ngược lại, Phương Trường đâu rồi? Từ nhỏ đã tụ tập đàn đúm đánh nhau, trốn học, gian lận....!không trò nghịch dại nào mà thiếu mặt Phương Trường.
Tiểu học, Phạm Văn Hiên đi thi được trọn vẹn 100 điểm còn Phương Trường thì xếp hạng nhất từ dưới đếm lên hết lần này đến lần khác.
Mỗi lần Tết về người lớn trong nhà lại ca vang khúc nhạc: "Nhìn Phạm Văn Hiên nhà người ta đi, thành tích học tập quá tốt, còn Phương Trường thì sao, bùn loãng không trát nổi tường."
Thành tích học tập của Phương Trường kém nhưng được cái da mặt dày.
Cha Phương nhận ra con trai mình không có máu hiếu thắng trong học tập, thế là trong nhà lại xuất hiện câu châm ngôn: "Phạm Văn Hiên khóc vì mình được 99.8 điểm, còn mày đứng đầu lớp từ dưới đếm lên lại sung sướng cười hả?"
Phương Trường suốt ngày nghe mắng, có lần đi thi về thấy điểm thấp, bỗng dưng nổi cơn sướt mướt, nhưng không hiểu sao không khóc được nên đành gào khan cho thỏa nỗi buồn.
Đáng tiếc, tường cách âm kém.
Cha Phương nghe thấy tiếng gì đó trên lầu, chạy thục mạng lên xem có vấn đề gì không thì thấy cảnh tượng thằng con trai mình đang run run cầm bài kiểm tra, lại ngoác mồm ra gào linh tinh cái gì đó mà ông không hiểu nổi.
Cha Phương bị cái tính trẻ con đó làm cho bật cười sặc sụa.
Có lẽ da mặt Phương Trường mỏng bớt là khi lên sơ trung, chứ trước đó mẹ cậu còn muốn mua cho mấy cân liêm sỉ trữ dần.
Trước đánh nhau Phương Trường còn coi đó như một thành tích đáng tự hào, Phạm Văn Hiên nghe cậu khoe khoang mà tức ứa gan, trong thâm tâm thầm mắng không biết bao nhiêu lần.
Thành phần cặn bã thế này mà không hiểu sao lại có thể đỗ vào cấp 3 trọng điểm cùng Phạm Văn Hiên hắn.
Phạm Văn Hiên như thấy trình độ của mình bị sỉ nhục, nhưng hắn có làm được gì đâu, đành tự an ủi mình rằng Phương Trường nhất định sẽ không thi nổi đại học.
Kết quả, từ sơ trung Phương Trường đã bắt đầu luyện thi đấu điền kinh, đến năm hai thành vận động viên được cử đi thi đấu quốc gia thế là được ưu tiên vào đại học tương đối tốt.
Còn Phạm Văn Hiên năm ấy không hiểu sao thi trượt, thế là phải vào một trường đại học ất ơ nào đó.
Từ lúc lên đại học là tình thế xoay chuyển 360 độ.
Dựa vào cái gì một người từ nhỏ không chịu học tập, ăn no chờ chết, nhưng có thế vào được một trường đại học tốt như thế?
Dựa vào cái gì mà một người luôn nỗ lực phấn đấu như Phạm Văn Hiên hắn lại không bằng một thằng ngu?
Năm đó Phạm Văn Hiên tuyệt vọng đến mức chỉ muốn cắt cổ tay tự sát, nhưng có mẹ ở bên khóc lóc, thậm chí quỳ hẳn xuống cầu xin hắn mới chịu thôi.
Thế nên từ đó về sau, Phạm Văn Hiên tuyệt đối không để cho Phương Trường sống tốt hơn hắn.
Rồi đến lúc xin việc, hắn thật sự rất cay cú, chỉ muốn đến đánh nhau với Phương Trường khi cuối cùng người xin được việc là nó chứ không phải hắn.
Mẹ hắn phải khuyên nhủ thật nhiều lần: "Phương Trường dốt nát nên con độ lượng nhường nó chút đi" mới khiến Phạm Văn Hiên bất đắc dĩ gật đầu chịu thôi, đi tìm công việc khác.
Cũng may là hắn nhường.
Hiện tại hắn đang là tổng quản lý xí nghiệp, lương cao, căn bản cái hợp đồng giáo viên kia sao bằng được.
Huống chi gần đây còn nghe được tin vui rằng Phương Trường bị trường học kia đuổi việc rồi.
Mà hắn thì sao? Công việc ngày càng tăng tiến, bên cạnh còn có mỹ nữ ôn nhu săn sóc, có khác nào chốn nhân sinh cuộc đời đâu.
Thật ra từ khi Phương Trường có liêm sỉ thì cậu đã nhận ra anh họ có chút quái quái, vậy nên sẽ không hay đến chơi cùng.
Hơn nữa hình như Phạm Văn Hiên cũng chẳng ưa gì cậu, và luôn giữ thái độ cả thiên hạ đều thiếu nợ anh ta nên Phương Trường có chút khó chịu, từ đó dần xa lánh nhau.
Trong tình huống không ưa nhau như vậy mà Phương Trường dám nhìn chằm chằm Phùng Từ Manh.
Đối mặt với ánh mắt thẳng thắn như vậy sao Phùng Từ Manh không phát hiện sao được? Cô ta liền nghênh đón ánh mắt Phương Trường rồi nở một nụ cười đến là đáng yêu.
Thời điểm Phùng Từ Manh cười cũng chính là lúc Lưu Hiểu Hàn thẳng chân đạp mạnh vào Phương Trường.
Tuy Phương Trường chằm chằm nhìn vào trán Phùng Từ Manh nhưng vẫn biết đối nhân xử thế.
Ngay lập thức, Phương Trường thu ánh mắt lại, thuận tiện cúi đầu né luôn cú đạp thần chưởng của Lưu Hiểu Hàn.
Có điều, nhìn ra thì tưởng Phương Trường ngắm Phùng Từ Manh đến sững sờ, khi được cô ta tặng cho nụ cười thì lại xấu hổ đến mức phải cúi đầu xuống.
Phạm Văn Hiên mất hứng, hừ lạnh một tiếng.
Ngược lại, Phừng Từ Manh hình như có chút vui vẻ, nhưng không tiện biểu hiện ra ở đây.
Dung mạo Phương Trường rất đẹp trai, lại cái loại dương quang sáng lạn, tràn đầy vẻ nam thần thanh xuân.
Ờm...!nói sao nhỉ, vẻ đẹp của cậu ấy giống như mối tình đầu trong lòng các thiếu nữ ấy.
Bằng không sao có thể khiến mấy đứa học sinh tiểu học kia tranh nhau ghen tị cơ chứ.
Bị một nam thần ngây thơ để ý đến thì ai mà không thích cho nổi.
Bầu không khí lúc này vô cùng lúng túng.
Từ bên ngoài bỗng có tiếng vọng vào: "Bên ngoài có nguyên con xe BMW đỗ lại này! Là nhà ai mà chơi lớn thế, lại còn là X6SUV!!!."
May mắn thay, cha Phương đã vượt qua được thời điểm phấn khích nhất nên hôm nay rất điềm tĩnh mà thở ra câu: "Phương Trường mua cho tôi đấy."
??!!!!
Toàn bộ giật hết cả mình, dồn mọi sự chú ý đến trên người Phương Trường.
Cảm nhận được chục cặp mắt quan sát người mình, Phương Trường mới ngơ ngác ngẩng đầu lên: "A!? Cái gì thế?"
Dì Hai cau mày: "Phương Trường, không phải cháu mới bị sa thải sao?"
Phương Trường: "Cháu mua chơi chơi thôi."
Phạm Văn Hiên cay nghiệt nói: "BMW mà dám nói mua chơi, có phải là đi làm công việc gì phạm pháp không đó?"
Năm đó kỹ năng cà khịa của Phạm Văn Hiên đã đỉnh rồi, bây giờ trình độ ngày càng tăng tiến, nhưng Phương Trường cùng Lưu Hiểu Hàn quá quen.
Lưu Hiểu Hàn nói đỡ Phương Trường: "Làm streamer thôi, anh nói linh tinh gì đó!?"
Phùng Từ Manh nghi vấn: "Streamer?"
Phương Trường: "Tôi ký hợp đồng với một công ty giải trí."
Phạm Văn Hiên: "Hot nhanh nhưng rớt đài cũng nhanh, công việc này không ổn định."
Phương Trường cũng không muốn nói sâu về vấn đề này, liền lái sang chuyện khác: "Vậy chị dâu đang làm gì ạ?"
Cậu hỏi vì tò mò xem công việc đó nó có liên hệ gì với cái đường đen trên trán Phùng Từ Manh không.
Ai ngờ dẫm phải tổ ong vò vẽ rồi.
Phạm Văn Hiên ôm lấy Phùng Từ Manh, lại thân mật hôn lên má cô ta: "Manh Manh nhà chúng tôi là người mẫu quốc tế."
Phương Trường "...." Nghẹn cẩu lương.
Mà nói thêm, thằng cha này chưa rượu mà say à? Dám âm dương quái khí ân ái trước mặt trưởng bối, quá thất lễ....
Nghĩ thế thôi chứ ngoài miệng Phương Trường vẫn phải trầm trồ một câu cho có lệ: "Ồ! Lợi hại quá."
Phạm Văn Hiên mạnh mẽ lườm một cái: "Đó là đương nhiên."
Phương Trường:...!Chán không buồn nói.
Thằng cha này thực sự rất khó hiểu nha.
Đã không ưa thì hẹn riêng đấm nhau một trận đi, mà người anh họ này có vẻ cũng muốn đánh cậu nhưng cứ cố nhịn rồi lại bắt đầu châm chọc nhau, khó chịu lắm.
Các vị huynh đài, cho tại hạ hỏi chút: trường hợp này thì nên xử lý thế nào đây!? Online chờ, rất gấp.
Tủi thân, muốn ôm đùi boss đại nhân, để boss đại nhân đến bảo kê cho ghê....!— Há?
Từ từ đã, sao mình lại bay bổng đến việc muốn ôm đùi boss đại nhân ta?
Hai chuyện này có dính líu gì đến nhau à?
Phương Trường bị cái ý nghĩ kỳ lạ này dọa sợ..