Anh đã không nhớ rõ tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, ấn tượng cuối cùng chính là anh ngã nhào một cái, sau đó liền lăn xuống sườn dốc.
Lăn qua mấy cành cây khô khiến cả người anh đầy vết thương, cuối cùng anh liền hoàn toàn ngất đi.
Mà khi tỉnh lại —— “Liền ở chỗ này.”
Anh họ dùng cán thuốc lào chỉ chỉ phía sau nhà.
Cô nương của nhà này phát hiện anh, cứu anh. Cho anh ăn cháo, bó thuốc cho anh.
Anh họ không nói được được ngôn ngữ của Khổ Sơn, nhưng dường như cô nương cùng cha của cô cũng không để ý, ít nhất không đuổi anh đi, cũng không lập tức giao anh cho thủ lĩnh của thôn trại.
Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời.
Trại đầu Tây không thể có kẻ phản bội, Từ Ca đã từng nghe A Đại nói đến lúc ở buổi tế máu. Chờ đến khi thương của anh họ tốt đến bảy tám phần, buổi sáng của một ngày, A Đại liền đi tới trước mặt anh.
A Đại là tới một mình, về sau anh họ mới biết được, cuối cùng cha của cô nương vẫn là thẳng thắn với A Đại, nói mình giấu một người bên ngoài, giấu gần nửa tháng.
Hiện tại người sống, cũng khỏi, cuối cùng là đi hay lại, là nhốt hay là giết, vẫn là do A Đại định đoạt.
A Đại hỏi anh, có phải lính hay không.
Anh họ nói không phải, nói ra lời nói dối đã chuẩn bị từ sớm —— tôi chính là thương nhân, nửa đường bị những người lính kia cướp hàng.
A Đại lại hỏi, anh chứng minh như thế nào. Đam Mỹ Sắc
Anh họ sửng sốt một chút, thống khổ vùi đầu vào lòng bàn tay, rầu rĩ nói, không chứng minh được, tôi là một thương nhân nhỏ, tôi không có cách nào chứng minh.
A Đại lại hỏi, vậy anh nói cho tôi biết tuyến đường bị cướp hàng, nói cho tôi biết trại trữ hàng. Tôi dẫn anh đi xác minh, nếu là thật, tôi sẽ tin anh.
Anh họ thừa nhận mình rất uất ức, khoảnh khắc đó ý tưởng muốn sống cùng về nhà trong đầu anh vô cùng mãnh liệt. Anh cảm thấy mình đã tìm được đường sống trong chỗ chết rồi, nhất định không thể bị chém một đao vào giờ phút quan trọng này.
Cho nên khi đó anh làm một chuyện khiến anh sẽ hối hận cả đời —— anh khai ra một trong số những trại đóng quân. Đó không phải là chỗ của anh, mà là một chỗ khác mà anh biết được. Anh âm thầm cầu nguyện doanh trại kia không di chuyển, bằng không anh không sống được qua đêm nay.
Đêm đó anh dưới sự cưỡng ép* của A Đại, một vài người đi cùng A Đại và Quạ Đen lần mò đến chỗ trú quân.
(*Nguyên văn 挟持 hiệp trì: Cậy thế bắt buộc người phải theo mình.)
Anh họ cho là mình sẽ bán đứng đồng đội mà đau đớn muốn chết, nhưng toàn bộ những điều nhìn thấy đêm hôm đó lại làm cho anh thay đổi suy nghĩ ở một trình độ nào đó.
Đúng vậy, đối với anh họ mà nói anh là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mà nhìn phản ứng của đám người A Đại, loại chuyện này đã không phải là lần đầu tiên.
Anh thấy được người Khổ Sơn bị bắt, nhìn thấy hai người bị trói trên cọc gỗ, đã bị tra tấn đến không ra hình người. Vợ con của bọn họ bị nhốt trong một lồng sắt, ngay cả khóc cũng không dám khóc lớn tiếng.
Roi kia rơi xuống người đối phương một cái lại một cái, phụ nữ liền ôm con nhỏ thật chặt. Máu đen đã làm khuôn mặt của người đàn ông kia mơ hồ, mà tra tấn thời gian dài cũng đã làm cho người đàn ông không còn sức kêu gào.
Cuối cùng có lẽ là cho rằng không hỏi ra được manh mối gì, một người mặc quân phục trong đó liền đi lên trước, tặng cho mỗi người bọn họ một viên đạn.
Chiến tranh làm cho con người ta trở nên điên cuồng, áp lực tinh thần cường độ cao cũng làm cho nhân tính của người lính chậm rãi biến mất, làm cho tra tấn cùng tàn phá lại càng dễ dàng thực hiện.
A Đại nhìn thấy toàn bộ, ngược lại là vô cùng bình tĩnh. Sau khi chứng thực lời nói của anh, vào lúc nửa đêm, hắn liền tổ chức người mình phát động tập kích.
Cuộc tập kích diễn ra bất ngờ mạnh mẽ, tuy rằng giết không nhiều lính lắm, nhưng ít nhất cứu thoát hai người phụ nữ cùng ba đứa nhỏ kia.
Nhưng khiến cho anh họ không nghĩ tới chính là, ngay vào lúc người Khổ Sơn mang theo mấy người phụ nữ và trẻ con yếu ớt chạy lên núi, một người lính cầm súng lên, chính là một trận càn quét đối với bọn họ.
“Không trở về hết, phụ nữ trẻ con chạy chậm một chút, liền chết.” Anh họ nói, anh rít hai hơi thuốc, lại đưa thuốc lào cho Từ Ca.
“Không có khả năng.” Từ Ca không nhận thuốc, nói một cách khẳng định, “Bọn em chỉ là đến đàm phán hòa bình, anh biết rõ điều này. Trước nay xung đột đổ máu đều không phải thứ chính phủ muốn, bọn họ sẽ không để cho chúng ta dẫn đầu —— “
“Dĩ nhiên không phải, nhưng nếu như không có biện pháp đàm phán hòa bình, lại không thể sửa đổi mệnh lệnh, vậy liền không thể tránh khỏi xung đột.” Anh họ nói.
Tất cả mọi thứ nhìn thấy đêm hôm đó tạo thành cú sốc rất lớn đối với anh họ, anh tuyệt đối không nghĩ tới đồng đội của mình sẽ đối xử tàn nhẫn với người Khổ Sơn như vậy.
Nhưng càng làm cho anh cảm thấy chấn động, là đủ loại anh được nhìn thấy sau đó.
Giằng co càng lâu, người liền càng điên cuồng, xa cách xã hội văn minh càng lâu, thú tính của người liền càng rõ ràng.
Có lẽ đúng lúc anh họ rời khỏi quân đội thì sụp đổ* mới vừa vặn lan tràn, mà theo sụp đổ tăng lên trong doanh trại giống như virus, càng ngày càng nhiều người dân Khổ Sơn căn bản không tham gia chiến đấu bị bắt làm tù binh, bị tàn sát.
(*Nguyên văn: sự tình đã hoàn toàn thất bại, cục diện đã tới tình trạng không thể vãn hồi, k thể vực dậy.)
“Này thật sự rất kỳ diệu, khi tôi đứng ở quân đội, nhìn thấy người Khổ Sơn tàn sát binh lính. Khi tôi đứng ở Khổ Sơn, tôi lại nhìn thấy người lính tàn sát dân thường.” Anh họ nói, “Cậu nói, này có phải là do phương thức mở ra khác nhau hay không?”
Từ Ca không trả lời được.
Cậu không nhìn thấy phương thức mở ra khác, mà phương pháp mở ra này của anh họ, tạm thời cậu vẫn chưa thể tiếp thu.