Quan Thư Ân mượn cớ say rượu, đem cả cơ thể dựa vào Mộ Ngạn Dương, mặc cho anh ta kháng cự vẫn mặt dày lao vào.
Mộ Ngạn Dương lúc mới đầu còn đẩy Quan Thư Ân ra, được vài lần thì mặc kệ cô luôn.
Hai tay Quan Thư Ân ôm chặt hông anh ta, mặt vùi vào cơ ngực săn chắc nỉ non:
"Anh Ngạn Dương em thích anh... anh thích em được không?"
Đây không phải lần đầu Mộ Ngạn Dương nghe được những câu đại loại như thế này từ Quan Thư Ân, nhưng không hiểu tại sao lần này đáy lòng lại dâng lên một thứ cảm xúc lạ kỳ.
Bước chân Mộ Ngạn Dương hơi chậm lại, cúi đầu nhìn dáng vẻ mơ màng của người trong lòng.
"Khụng." Bỗng từ đâu đó vang lên tiếng ho nhẹ, Mộ Ngạn Dương quay mặt đi che giấu ánh mắt nóng rực, sau đó nhanh chóng cởi bỏ áo vest của mình khoác lên người Quan Thư Ân, che đi cảnh sắc tuyệt mỹ dưới xương quai xanh.
"Nóng quá." Quan Thư Ân bắt đầu trở nên ương ngạnh, đem chiếc áo mới khoác trên vai kéo xuống.
Theo động tác của cô phần cổ váy vốn đã trễ nay càng trễ hơn, phân nửa bầu ngực căng tròn phơi bày ra bên ngoài.
Mà lúc này hai người mới ra đến cửa khách sạn, xung quanh có vô số người qua lại.
Mộ Ngạn Dương hít vào một hơi lạnh, sau đó cúi người bồng Quan Thư Ân trên tay: "Ngoan ngoãn một chút, nếu không tôi mặc kệ cô đấy."
"Em sẽ ngoan, anh đừng mặc kệ em." Hai tay Quan Thư Ân nâng lên vòng qua ôm lấy cổ Mộ Ngạn Dương, thanh âm hoảng hốt khẽ cất lời.
Sau đó cô thực sự rất an tĩnh, đôi mắt tròn xoe trân trân nhìn vào gương mặt anh.
"Mộ tổng." Dưới lòng đường tài xế riêng đã chờ sẵn, thấy Mộ Ngạn Dương ôm theo một cô gái cũng không nhiều chuyện, lặng lẽ mở cửa hàng ghế sau.
Mộ Ngạn Dương giơ tay che chắn mặt Quan Thư Ân tránh cô đụng vào thành xe, tiếp đó cẩn thận di chuyển cơ thể ngồi vào trong.
"Thư Ân nói cho tôi địa chỉ nhà cô." Anh đặt cô xuống chiếc ghế bên cạnh mình, giây phút hiếm có đối với cô ân cần.
Mí mắt Quan Thư Ân nhắm chặt, hơi thở nóng rực mấp máy câu từ nào đó mà Mộ Ngạn Dương không thể nghe được.
Anh ta không còn cách nào khác, nghiêng người ghé sát vào cô: "Tôi không nghe rõ, khu nào hả?"
Dưới sự chờ đợi của Mộ Ngạn Dương, cánh đôi anh đào hé mở, chiếc lưỡi nhỏ vươn ra không rõ vô tình hay cố ý lướt nhẹ trên vành tai anh ta.
Cổ họng Quan Thư Ân khô khốc, giống như một người đói khát nhầm tưởng bộ phận trên cơ thể Mộ Ngạn Dương là món ăn ngon.
"Đùi gà... muốn ăn gà rán."
Kích thích đến một cách bất ngờ khiến Mộ Ngạn Dương quên cả hô hấp, bàn tay nắm chặt lại kiềm chế những dao động nguyên thủy trong người.
Chết tiệt chỉ có vậy thôi mà anh đã mất khống chế rồi, hơn nữa còn sinh ra dục vọng đối với người mà anh ghét nữa?
Mộ Ngạn Dương không ngừng mắng chửi bản thân mình vô lại, nâng tay đẩy đầu Quan Thư Ân ra xa: "Đã không biết uống còn cạy tài, thử là người khác xem cô còn an toàn không?
Nghĩ tới đây gương mặt Mộ Ngạn Dương bỗng biến sắc, đưa mắt nhìn cô gái vô tri nào đó. Anh tự hỏi nếu như hôm nay Vương Tiếu Phàm thành công đưa cô về thì sao? Có phải cô cũng như vậy mà quấn lấy hắn ta?
Cái dáng vẻ như chú mèo nhỏ thèm hơi người kia... thật là.
"Mộ tổng tôi nên đi đường nào?"
Giọng nói tài xế cắt ngang dòng suy tư của Mộ Ngạn Dương, mắt thấy đã tới đoạn đường rẽ về căn hộ của mình, anh ngẫm nghĩ một chút rồi cất lời:
"Về căn hộ của tôi đi."
Trong một khắc nào đó, Mộ Ngạn Dương chợt nhận ra bản thân chẳng biết gì về Quan Thư Ân cả. Anh có phải đã quá vô tâm với cô?
Ít nhiều anh cũng được xem là nhìn cô lớn lên mà, cái sai của cô dường như chỉ là quá yêu anh.
Mộ Ngạn Dương cảm thấy chờ Quan Thư Ân tỉnh rượu sẽ dành thời gian cùng cô nói rõ ràng, với những biểu hiện ngày qua của cô, anh tin cô sẽ hiểu, không lãng phí tuổi xuân trên người anh nữa.
Qua vài phút chiếc xe đỗ lại dưới sân tòa chung cư đắt đỏ, Mộ Ngạn Dương lay người Quan Thư Ân đánh thức:
"Thư Ân xuống xe."
"Ồ." Quan Thư Ân ngồi thẳng người, ngón tay luồn vào mái tóc chỉnh lại sao cho vào nếp, sau đó giống như một người tỉnh táo theo Mộ Ngạn Dương xuống xe.
Cả quãng đường cô không nháo không quậy, đi theo sau lưng khiến Mộ Ngạn Dương có chút nghi hoặc.
"Quan Thư Ân cô tỉnh rồi?"
Quan Thư Ân nhìn vào mắt Mộ Ngạn Dương cười ngốc: "Dạ."
"Thực sự." Để chắc chắn anh ta hỏi lại lần nữa.
Theo như hiểu biết của anh về loại rượu kia, độ cồn cực mạnh đó không thể nhanh như vậy đã hết tác dụng trừ khi tửu lượng của cô phải nói là rất tốt.
"Anh đẹp trai, anh muốn hỏi cái gì?"
Dáng đứng của Quan Thư Ân ngả nghiêng kịch liệt, nói dứt câu liền bổ nhào về phía trước, may có Mộ Ngạn Dương nhanh tay kịp thời đỡ nếu không dương mặt xinh đẹp chẳng rõ có bao nhiêu vết bầm.
"Nói cô ngốc tôi còn ngốc hơn, lại đi tin một kẻ say." Mộ Ngạn Dương cố định Quan Thư Ân đứng thẳng, khom lưng cõng cô trên lưng đi vào thang máy.
"Sao tôi chưa từng thấy anh? Anh đẹp trai tên gì vậy?" Miệng Quan Thư Ân kề sát má Mộ Ngạn Dương liến thoắng nói ra những câu mê muội.
Mộ Ngạn Dương quay đầu định mắng cô câm mồm, liền bị đôi môi ướt át làm cho im bặt.
"Da anh mềm quá." Quan Thư Ân khẽ liếm vành môi khen ngợi.
Mộ Ngạn Dương không biết nên tiếp tục cõng Quan Thư Ân hay quăng cô xuống sàn đây? Cũng là một câu khen đấy sao anh chẳng thể vui nổi?
Miễn cưỡng đưa được con sâu rượu Quan Thư Ân về đến phòng, Mộ Ngạn Dương sau khi lôi kéo được người xuống giường liền vội vã muốn rời đi.
Nhưng Quan Thư Ân làm sao để anh ta dễ dàng chạy mất được, lún sâu vào trò chơi của mình, vươn cánh tay trắng nõn giữ chặt cổ tay Mộ Ngạn Dương.
"Anh đẹp trai ngủ cùng tôi đi."
Mộ Ngạn Dương cúi đầu nhìn bàn tay thuộc về Quan Thư Ân lạnh nhạt nói: "Buông ra."
"Không buông, nói đi một đêm bao nhiêu tiền tôi trả cho anh." Quan Thư Ân cố chấp lắc đầu, để chứng minh bản thân có tiền cô lục tìm trên người mình.
"Quan Thư Ân cô muốn chết?" Cơn bực tức lan tỏa khắp mạch máu Mộ Ngạn Dương, người phụ nữ đáng chết này không những là người đầu tiên được nằm trên giường của anh, còn coi anh là trai bao.
Giận quá mất khôn, Mộ Ngạn Dương xoay người lại định cho Quan Thư Ân biết thế nào là lễ độ.
"Này." Không nghĩ ra Quan Thư Ân từ lúc nào đã áp sát, dựa theo động tác của anh môi kề môi cưỡng hôn.
Nụ hôn của Quan Thư Ân tuy có thô bạo nhưng lại rất ngô nghê, ngoài cắn vành môi Mộ Ngạn Dương ra thì không có hành động nào khác.
Thế mà trái tim Mộ Ngạn Dương lại đập nhanh hơn mức bình thường, nếu không có mùi máu tanh trong khoang miệng đã giơ tay đầu hàng.
Mộ Ngạn Dương bị đau đẩy Quan Thư Ân ra, sắc mặt khó coi gần như chạy khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng dần xa, khóe môi nhuốm máu của Quan Thư Ân cong lên, bộ dáng gian xảo đắc ý cười lớn.
Ở kiếp trước sau khi Mộ Ngạn Dương và Ân Tiểu Lam chính thức qua lại, cô ngày nào chẳng dùng rượu thay cơm, đừng nói một ly mười ly chưa chắc đã làm khó được cô.