Chuyện Triệu Lăng Vũ và Micaren hẹn nhau quyết chiến đã được báo lại cho Raymond.
Hôm nay là ngày mình kết hôn, lại có kẻ khiêu chiến với người khác ngay lúc này… Raymond biểu tình không hề tốt, trầm mặc rồi nói, giọng sắc nhọn: “Cho người kích hoạt phòng hộ!”
Triệu Lăng Vũ đáp ứng, nói vậy cũng có chút thủ đoạn, hắn cũng muốn nhìn xem.
Người Nhược Á đều có dị năng, nhưng khoa học kỹ thuật cũng không thể khinh thường, ít nhất lớp phòng hộ này cũng đã tác động không ít. Lực phá hoại của dị năng giả Nhược Á quá lớn, nếu phòng hộ không tăng cường, bất kể là dị năng giả nào cũng có thể khiến cả tinh cầu ngập trong biển máu.
Nhược Á đế tinh, đủ loại trang bị, trên tinh cầu này, dù cho dị năng giả cấp 9 có nổi điên, cũng có thể trong thời gian ngắn ngăn chặn được lực phá hoại, cũng nhanh chóng ngưng tụ đầu đủ lực lượng áp chế. Cá nhân tuy thực lực lợi hại, kỹ thuật cũng không thể khinh thường, máy tính trung ương sẽ tìm được kẻ phản lại xã hội mà dùng thiết bị công nghệ cao, kể từ đó, tội phạm muốn trộm phi hành khí cũng không nổi.
Đương nhiên, đến lúc gặp kẻ thù mạnh, cũng khó nói. Phòng hộ chỉ chống đỡ được vũ khí ngang cỡ dị năng giả cấp 7, còn cấp 8, cấp 9… Cả Nhược
Á mới có tổng cộng vài người ấy mà!
Lệnh Raymond vừa xuống, bảo hộ đều được kích hoạt, bao phủ “hoa viên” nguyên thủy như rừng rậm kia xong, người lo lắng hai kẻ như cá trong chậu kia, người lôi đủ loại thiết bị ra quay phim chụp hình.
“Triệu Lăng Vũ tuy rằng lợi hại, nhưng chiến đấu với Trùng tộc cũng đã bị thương không hề nhẹ, rụng đến nửa cái mạng, lần này chắc chắn thua.”
“Các ngươi có muốn đăng nội dung này lên mạng liên bang không? Thần tượng sụp đổ, rất thú vị đó.”
“Các ngươi ngốc quá! Bây giờ còn nói cái này! Chúng ta vẫn cầu nguyện Triệu Lăng Vũ xảy ra chuyện, hắn mà xảy ra chuyện, chúng ta còn có Dựng tử đan mà dùng sao?”
“Triệu Lăng Vũ mà thắng tên kia thì tốt rồi, cái tên đó thật đáng ghét!”
“Dù Triệu Lăng Vũ không thắng được Micaren, nháo loạn ở hôn sự của Nguyên soái, có thể đoán được kết cục cỡ nào bi thảm.”
…
Rất nhiều người lại bàn tán sôi nổi, còn tìm vị trí thật thích hợp, có chút hưởng thụ, còn để người máy mang ra cái bàn, thêm chút rau quả nướng. (>_<)
Crow và Khải Tư cũng không ngoại lệ.
“Triệu Lăng Vũ mạnh lắm sao?” Khải Tư dùng xiên nướng đâm một viên thịt xoay xoay, nhìn Crow đang ngồi bên cạnh.
“Đúng vậy.” Crow hơi bất đắc dĩ gật đầu, “Ta
đánh không lại hắn.”
“Về sau đừng đánh nhau nữa.” Khải Tư nói.
“Tại sao? Đó là thú vui tao nhã của ta mà.”
“Sẽ động thai.” Khải Tư cực kỳ lạnh nhạt nói.
Crow cứng họng luôn, đúng lúc đó Raymond hai người qua đây, quyết đoán xoay người, Kinns phân phó một chỗ ngồi tốt, thuận tiện thêm mỹ vị hầu hạ, đủ thấy Nguyên soái không có thoải mái nhất chỉ có thoải mái hơn mà thôi.
“Chỗ ngồi tốt” ở đây rộng chừng mười mét vuông, hai sô pha êm ái, một bàn trà, có ngăn tủ đựng vài sản phẩm công nghệ hỗ trợ, mà còn có thể dùng tinh thần lực để điều khiển.
Crow mãnh liệt đứng lên: “Ta sao lại không nghĩ tới chứ? Khải Tư, ngươi chờ một chút, ta cũng lấy cho ngươi một cái giống vậy! Từ từ, ngươi có phải là cũng nên chiếu cố ta một chút không?”
Khải Tư liếc mắt, mặt không đổi sắc.
“Khải Tư, hài tử trong bụng ngươi hẳn là có thể ra ngoài rồi? Đến lúc đó…” Đến lúc đó tới lượt hắn hưởng một chút đãi ngộ ưu tiên của người có bầu.
“Ta quyết định đủ tháng mới nói, sinh sản tự nhiên.” Khải Tư không chút do dự, số liệu lấy từ chõ Cách Đức cũng chỉ là để cho mình dùng mà thôi.
Tuy chưa nghiên cứu sinh sản tự nhiên sẽ ra sao, nhưng hắn vẫn muốn thử, tới lúc đó không được nữa thì đẻ mổ
là cùng chứ gì.
Crow nhất thời cúc hoa căng thẳng: “Ta tuyệt đối không sinh sản tự nhiên đâu.”
“Tùy ngươi.” Khải Tư tỏ vẻ tiếc thay Crow.
Chẳng biết tại sao, Crow lại không còn muốn Khải Tư hầu hạ mình nữa, không khỏi thở dài: “Biết trước thế này ta đã không đồng ý mang thai một đứa…”
Vừa dứt lời, lập tức nhận được vô số ánh mắt ghen tị, vị trí hắn chiếm được rất là tốt, người máy phục vụ cũng thuận tiện, nhưng đám người xung quanh thì đều có một điểm chung – thiếu hài tử.
Trước mặt một đám người thèm khát có con mà nói không muốn sinh con, đây không phải là thèm đòn rồi sao? Crow sáng suốt ngậm miệng mình lại.
“Cuộc chiến bắt đầu rồi.” Khải Tư thản nhiên nói, giải vây giúp Crow.
Triệu Lăng Vũ đáp ứng lời khiêu chiến của Micaren, thực ra cũng là để chứng tỏ bản lĩnh của mình, nhân loại muốn đứng vững trên đôi chân của mình, tuyệt đối không thể để bị coi thường.
Đương nhiên, quan trọng là, hắn có thừa tự tin rằng mình sẽ thắng.
Ngoài việc tu luyện mấy ngày nay giúp công lực nâng cao, hắn cũng học hỏi được chút tiểu xảo, tuyệt đối khiến kẻ chủ quan phải điêu đứng.
Triệu Lăng Vũ đứng trên bãi đất trống, nhìn Micaren, trông có vẻ thong thả, thực chất đã chuẩn bị
ổn thỏa mọi bề rồi, hiện đang chăm chú quan sát, tính toán xem nên nghênh đón khiêu chiến như thế nào.
Triệu Lăng Vũ nghiêm túc, Micaren cũng tương tự, tuy chướng mắt Triệu Lăng Vũ, nhưng hắn cũng biết mình là lật thuyền trong mương, tuyệt đối không hoàn toàn áp đảo.
Đương nhiên hắn cũng không nghĩ chính mình sẽ thất bại, bởi hắn chính là một dị năng giả hệ thực vật cấp cao.
Dựa theo tình báo, Triệu Lăng Vũ có dị năng dung hợp, đồng thời khả năng phòng ngự vượt xa người thường, người như vậy cận chiến vô cùng lợi hại, nhưng chỉ dùng được dị năng nếu đối phương tiến gần mình.
Nhìn lớp phòng hộ được kéo lên quanh mình và Triệu Lăng Vũ, Micaren mỉm cười, trực tiếp khống chế thực vật xung quanh, biến hóa kỳ dị…
Triệu Lăng Vũ biết người biết ta, lúc Micaren ra tay, hắn cũng phóng về phía Micaren, chỉ tiếc chưa tới trước mặt Micaren đã có một dây leo dài kéo Micaren ra xa, cỏ bên chân gắt gao cuốn chặt lấy chân hắn.
Trận chiến lúc này mới chính thức bắt đầu.
Nhậm Sinh lần này qua đây, một mặt là vì lo cho Triệu Lăng Vũ, mặt khác cũng muốn biết chút tình hình bên ngoài.
Kết quả, vừa ra ngoài không bao lâu, đã bắt gặp Triệu Lăng Vũ và người khác chiến đấu…
Chui vào phía trong lưới phòng hộ,
Nhậm Sinh biến thành một gốc cây cỏ, yên lặng xem xét, sau đó có chút tiếc nuối nhìn xung quanh. Biết thế cậu đã mang theo tiểu Lục rồi, sẽ không đến mức đồng loại cũng không thấy một bóng như thế này, chỉ có thể một mình hưng phấn (người ta gọi là tự sướng)…
Mắt thấy cọng cỏ cuốn chân kia bị Triệu Lăng Vũ một phen xả đoạn, Nhậm Sinh dùng lá khẽ vỗ tay – Triệu Lăng Vũ thật ngầu! Nhất định phải đem tên hỗn đản kia đánh ngã!
Lại nhìn thấy tên vô lại kia ném ra vài hạt mầm, khống chế nó nở hoa kết quả, trái cây bạo liệt phóng ra rất nhiều hạt về phía Triệu Lăng Vũ, cậu cuộn chặt lá, không nhịn được cuốn chặt thêm vào cây cổ thụ bên cạnh.
Bột thực vật kia có cảm ứng nhiệt, hơn nữa một khi bị đánh trúng lập tức phát tán khí độc, Triệu Lăng Vũ mà trúng phải thì nguy rồi!
Phát hiện Triệu Lăng Vũ hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, Micaren lập tức thu hồi hạt giống mới ném đi, chạm vào thực vật bên cạnh, nó liền lớn lên rất nhanh, lá ngày càng nhỏ lại.
Đương nhiên tất cả cái này cũng chẳng là gì, để cho Nhậm Sinh vừa lòng, Triệu Lăng Vũ ngoài ném ngược trở lại hạt mầm công kích của Micaren, còn động thủ dạy dỗ cho hắn một trận…
Triệu Lăng Vũ và Micaren đấu với nhau, phải gọi là
ngang sức ngang tài.
Thực lực của Micaren không yếu, thủ đoạn cũng kỳ quái, quan trọng hơn là, tuy không coi Triệu Lăng Vũ ra gì, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định khi chiến đấu.
Những điều này khiến dị năng hay tiểu xảo của Triệu Lăng Vũ đều không dùng được, biểu hiện của Triệu Lăng Vũ càng khiến người ta khiếp sợ, vài hiệp trôi qua, y phục hắn đã trúng vài đòn rách ra, nhưng bản thân hắn không chút nào bị thương tổn, chỉ có động tác là chậm lại…
Cái gì chậm lại, người này tuyệt đối là giả heo ăn thịt hổ! Cảm giác được sự thay đổi chiến thuật của Triệu Lăng Vũ, Nhậm Sinh bĩu môi.
Nhậm Sinh đã quá quen thuộc với Triệu Lăng Vũ rồi, còn Micaren thì không.
Ngay từ đầu biểu hiện của Triệu Lăng Vũ đều khiến người ta kinh diễm, nhưng sau một hồi gây sức ép quần áo cũng đã hỗn độn, điều này làm cho Micaren không thể đánh giá cao hắn được, bây giờ lại thấy động tác Triệu Lăng Vũ chậm lại, cho rằng do hắn đã kiệt sức.
Người liên bang vẫn chỉ là người liên bang mà thôi, quả nhiên không thể so với mình được… Micaren chú ý tới tình hình bên ngoài lưới phòng hộ, hạ quyết tâm muốn đánh nhanh thắng nhanh, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Raymond…
Dị năng phát ra càng nhanh hơn, toàn bộ thực vật trong
vòng phòng hộ đều bị hắn khống chế, nhất thời rễ và hạt mầm đều tới tấp phóng ra, phiến lá cành cây một màu, đồng thời những thực vật dịu ngoan đó lập tức biến thành ma quỷ, hướng Triệu Lăng Vũ lao tới.
Quan sát nãy giờ, Nhậm Sinh tự nhiên cũng cảm nhận được năng lượng của Micaren.
Micaren cũng đã có tuổi, việc dùng nhiều năng lượng thế này khiến hắn cũng không thật thoải mái.
Giống như Đằng lão, đều là dị năng giả hệ thực vật, theo lý, tuy năng lượng không hấp dẫn như tức nhưỡng của cậu, nhưng không chán ghét, còn năng lượng Micaren, không hiểu sao lại khiến cậu cảm thấy như bị kim đâm.
Đương nhiên, vì Micaren cũng không nhằm vào cậu, năng lượng bao trùm chạm tới cậu cũng không bao nhiêu, cậu có thể dễ dàng thoát khỏi, nhưng thực vật chung quanh thì…
Đại thụ mà cậu dùng bộ rễ cuốn quanh đang nhẹ nhàng run rẩy, biến hóa, thoạt nhìn vẫn là một thân cây, nhưng không còn sức sống bừng bừng mà bắt đầu hư thối chuyển màu thành đen.
Không chỉ gốc cây này, mà thực vật xung quanh đều tương tự như vậy…
Nhậm Sinh vốn còn muốn trà trộn thực vật quanh đây, lúc này trong lòng cả kinh, thừa dịp xung quanh xảy ra biến hóa, độn thổ lủi vào trong lòng đất.
Mọi cây cỏ đều tấn công hắn, Triệu Lăng Vũ dù lợi hại cũng
không tránh khỏi luống cuống tay chân, chính vào lúc này, khóe miệng hắn cũng lộ ra mỉm cười.
Hắn không còn đơn thuần là một dị năng giả nữa, mà còn là một ma tu.
Nhìn Triệu Lăng Vũ bị bao vây, Micaren đứng trên ngọn cây cao nhìn xuống, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Lúc bắt đầu đấu hắn không định dùng đến tuyệt chiêu, nhưng giờ cũng dùng rồi.
Sức chiến đấu của dị năng giả thực vật cũng không mạnh, nhưng hắn đã được coi là rất kinh người, sẽ phát sinh biến dị, thậm chí xuất hiện độc tố, một khi xâm nhập thân thể sẽ ăn mòn nội tạng người nọ, thậm chí biến kẻ đó thành người bị hoại tử mặc hắn khống chế.
Ở Nhược Á, sát hại đồng bào là trọng tội, cho bên cơ bản hắn không dùn nhiều năng lực này, chỉ dùng để luyện tập trên tinh cầu của những nền văn minh nguyên thủy thôi, không ngờ giờ lại dùng tới.
Chapman lệnh cho hắn nghĩ cách khống chế Triệu Lăng Vũ, liền cho Triệu Lăng Vũ thành người tàn phế mặc hắn sai khiến thì thế nào? Người khác lại không hề hay biết!
Người bên ngoài không hiểu tình hình bên trong là làm sao, nhưng nhìn cây cỏ cuộn chặt vòng vây, liền hiểu được là Triệu Lăng Vũ đã thua, nhất thời có chút thất vọng.
“Triệu Lăng Vũ thân thể cường tráng kinh người, thực
lực hẳn không kém, đáng tiếc vẫn chưa so được với Micaren.”
“Khả năng chiến đấu của Micaren mạnh thật, chắc hàng năm đều ra ngoài luyện tập nâng cao.”
“Có nên tuyên bố ngừng chiến hay không đây?”
…
Mọi người khe khẽ xì xào, vừa lúc đó, thảm thực vật màu xanh vây quanh lưới phòng hộ đột nhiên chậm rãi héo rũ…
Tất nhiên người bên ngoài không biết được, chỉ có Micaren từ trên cao mắt lộ kinh ngạc – lực lượng của hắn cứ thế mà chậm rãi biến mất.
Cái người bị hắn khống chế được kia, dung hợp lực lượng của hắn? Nghĩ thế, Micaren lại phẫn nộ, đồng thời cảm thấy nực cười.
Năng lượng của hắn không giống người thường, hắn dung hợp càng nhiều, sẽ chết càng nhanh!
Micaren còn đang định tái khống chế Triệu Lăng Vũ, nhưng rất nhanh phát hiện mình không những không thể khống chế Triệu Lăng Vũ, mà ngay cả thực vật xung quanh hắn cũng không thể điều khiển được nữa.
Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Micaren theo bản năng muốn buông Triệu Lăng Vũ ra, nhưng năng lượng phóng ra thu về đều không được, thực vật không còn nghe theo hắn nữa.
Hắn sớm nghiên cứu Triệu Lăng Vũ, cũng xem video Triệu Lăng Vũ chiến đấu với Trùng tộc nữ vương, hiện tại, hắn cảm thấy mình giống như Trùng tộc nữ vương, năng
lực của hắn, dần theo thực vật trước kia hắn khống chế truyền qua cho Triệu Lăng Vũ.
Nhược Á cũng có dị năng giả dung hợp hay cắn nuốt dị năng người khác, nhưng hai loại dị năng này đều có chỗ thiếu hụt, chính là dị năng so với chính mình mạnh hơn, hoặc dị năng bá đạo, nếu cố dung nạp sẽ tự tổn hại chính mình, dị năng của hắn vừa mạnh còn khủng bố độc hại, hắn so với Triệu Lăng Vũ cũng có thể nói là mạnh hơn, vì cái gì thành ra như vậy?
Micaren biểu tình ngày càng kinh cự, ngay cả người bên ngoài cũng phát hiện có điều gì đó khác thường.
“Micaren làm sao vậy?” Có người khó hiểu hỏi.
“Hắn giống như gặp quỷ, người kia không phải đã bị hắn bao vây rồi sao?”
Rất nhiều người băn khoăn, tò mò, năng lượng của Micaren càng lúc càng hạ, đột nhiên sờ lên cổ tay trái của mình, lúc đó, một ít hoa hướng dương nhỏ bay tới chỗ Triệu Lăng Vũ, đương nhiên đó không phải hoa, mà bên trong kỳ thật là một loại bom nhỏ mà uy lực khủng khiếp.
Trận tỷ thí này phải sử dụng đến vũ khí đề phòng, bởi dị năng của hắn giờ không dùng được nữa! Nhìn Triệu Lăng Vũ, ánh mắt Micaren lộ ra oán độc, đồng thời chuẩn bị tốt tùy thời mở ra lưới bảo vệ trên người.
Việc hắn sử dụng bom, sau này khẳng định sẽ bị tra ra, nhưng lúc này chỉ cần người khác nghĩ đó là hoa, không ai ngăn cản là được! Về phần sau này… Nhược Á không có tử hình, hắn luôn có phương pháp trốn thoát.
Giết Triệu Lăng Vũ, cũng là giúp Chapman sớm đòi công đạo (phần tử Hồi giáo cực đoan), phương pháp điều chế Dựng tử đan nằm trong tay bạn đời của Triệu Lăng Vũ, Triệu Lăng Vũ chết rồi không thể hợp tác với nhân loại nữa, nhưng có thể bắt bạn đời của hắn đến…
Mấy đóa hoa kia bỗng dưng không còn chút khí tức thực vật!
Nhậm Sinh cảm thấy mấy đóa hoa kia thật có vấn đề, lập tức nóng nảy. Tuy thân thể Triệu Lăng Vũ thân thể tựa như thân xác linh quy tu luyện ngàn năm, nhưng nói không chừng có thể bị thương? Tưởng tượng như vậy, Nhậm Sinh lập tức ôm lấy rễ đại thụ bên cạnh.
Ngay khi Micaren ném hoa ra, cây dưới chân hắn đột nhiên nổi rễ dài, sau đó tiếp được mấy đóa hoa kia, đánh một cái, mấy đóa hoa lại bay ngược trở lại phía Micaren.