Phương Thành Quân kinh ngạc thoáng nhìn Nhậm Sinh, chuyện hội trưởng Thương hội Kinh Chỉ cùng một người Kayi sinh ra đứa con là dị năng giả ai ai cũng biết, mà người nọ lần này đến Thủ Đô tinh để đám hỏi cùng Triệu gia cũng là chuyện công khai, ai cũng biết rõ… nếu đã như vậy, tại sao lại nói cậu ta không phải người Kayi?
“A Nhậm không phải người Kayi, cũng không phải con trai của hội trưởng Thương hội Kinh Chỉ.” Thẩm Thu Thạch lại nói, rốt cuộc thân phận của Nhậm Sinh như thế nào ngay cả bà cũng tra không ra, mà cũng chưa kịp ngụy tạo cho tốt, nên chỉ nói đến như vậy liền thôi.
“Ngươi mới là cô bạn nhỏ!” Nhậm Sinh bất mãn nhìn chằm chằm Phương Thành Quân, cậu nhớ sư phụ có nói, chỉ có nữ nhân không có ‘súng nước’ mới kêu cô nương! Cái kia mình có chứ bộ!
“Xin lỗi.” Phương Thành Quân lập tức nói xin lỗi, trong lòng cũng nhịn không được phát sầu, không phải anh bạn cũng không phải cô bạn, vậy là cái gì?
“Tiểu Phương, đám trẻ con đứa nào cũng không thích bị người khác gọi là nhỏ đâu.” Thẩm Thu Thạch biết Nhậm Sinh nói vậy có khi là vì lý do nào đó khác, nhưng vẫn là tìm bừa một cái cớ nói giúp cho Nhậm Sinh “…” Sự thật đơn giản tới vậy sao? Phương Thành Quân đưa mắt nhìn Nhậm Sinh,
bởi vì tức giận mà cái đuôi cảm ứng sau lưng đều xù lông dựng đứng lên, có chút vô lực, cũng nhịn không được thấy ngứa ngứa trong lòng.
Thực sự rất đáng yêu!
Cơ mà, thiếu niên còn nhỏ như vậy lại phải trở thành bạn lữ của Triệu Lăng Vũ, liệu cậu ta có làm được không đây? Hay là Triệu gia vốn căn bản xem cậu ta như con nuôi, chứ không phải cái gì bạn lữ của con trai mình? Nhắc mới nhớ, lúc nãy Thẩm Thu Thạch chỉ nói Triệu gia xem Nhậm Sinh như con trai ruột, chứ chưa nhắc đến việc làm bạn lữ của Triệu Lăng Vũ, có lẽ sự thật chính là như vậy đi… Phương Thành Quân nghĩ.
Đáng ghét, tui không có nhỏ thiệt mà! Nhậm Sinh tức giận đến phùng lên cả hai má, sực nhớ ra điều gì lập tức dùng tay bịt miệng mình lại– suýt chút nữa là quên phải che giấu thân phận, hồi trước mấy lần sư phụ dẫn mình ra ngoài, vì muốn không để người khác phát hiện cậu khác người mà luôn ôm lấy cậu không buông… Nhất định không được để lộ chuyện mình đã hơn mười ngàn tuổi!
Thẩm Thu Thạch lừa dối được Phương Thành Quân, quay qua lại nhìn thấy Nhậm Sinh dùng tay che miệng, hai mắt đảo tới dảo lui, hoàn toàn không biết che giấu vẻ chột dạ trên mặt mình, đáng yêu đến nhịn không được ôm lấy cậu hôn mấy cái. Sau khi
hôn xong rồi lại thấy trong lòng rối rắm vô cùng, đường đường một dị năng giả cường đại nữ tính như mình, lại biến thành một bà cô biến thái…
Nhậm Sinh bị hôn cảm thấy nhột, ôm lấy cái đuôi sau lưng che lại mặt mình, chỉ để lộ ra ánh mắt “Di di, không được hun nữa!”
Thẩm Thu Thạch thấy như vậy, trong lòng tà niệm lại bắt đầu sôi trào, vất vả lắm mới khắc chế được ý muốn ôm lấy Tiểu Nhậm hôn một trận cho thật đã “Rồi rồi, dì không hôn nữa, hôm nay vị đại ca này giúp chúng ta trả tiền, chúng ta mua thêm vài món về nhà có chịu không?”
“Chịu!” Nhậm Sinh lập tức gật đầu “Tui phải mặc cho Lăng Vũ xem!”
Thằng con trai cứng ngắc kia của mình có gì tốt chứ? Khiến Nhậm Sinh lúc nào cũng nhắc Lăng Vũ Lăng Vũ bên miệng? Thẩm Thu Thạch buồn bực trong lòng, sau đó ra sức lựa chọn những bộ quần áo đáng yêu nhất ở nơi này, mỗi loại mang về một bộ.
Dù sao Phương gia cũng là một trong năm đại gia tộc, chút xíu tiền như vậy cũng chẳng đáng kể gì…
Mà, đứng bên cạnh lại không ai thèm để ý tới Locke phu nhân thấy tình cảnh này, cả một bụng tức giận không chỗ trút, nện giày cao gót côm cốp xoay người rời đi.
Thẩm Thu Thạch nãy giờ cũng không thèm nhìn phu nhân Locke lấy một lần, thấy bà ta rời đi rồi mới
bĩu môi.
Chờ bà ta trở về, phía gia tộc Locke nhất định sẽ phái người đi thăm dò Lăng Vũ. Nhưng từ sau khi Triệu Bằng khang phục trở lại, bà đã cho gọi tất cả những thủ hạ của Triệu gia cùng đoàn thân vệ của Lăng Vũ trở về, những người này lúc trước bởi vì lo lắng Triệu Lăng Vũ tự bạo sẽ khiến họ bị ảnh hưởng nên mới buộc họ rời đi đi. Triệu gia của hiện tại, nếu không có sự đồng ý của bà, một con ruồi cũng đừng hòng bay vào.
Nhậm Sinh chỉ cảm thấy cực kỳ cực kỳ thoả mãn.
Sau này cậu muốn hoá thành yêu tinh nào chỉ cần mặc đồ vào là xong, thiệt là quá tuyệt vời! Với lại mới nãy thử đồ, Thẩm Thu Thạch vẻ mặt giống như là rất thích, nên Triệu Lăng Vũ chắc chắc cũng sẽ thích!
Xách theo một núi đồ trở lại Triệu gia, Nhậm Sinh trước hết chạy tót vào phòng riêng của Triệu Lăng Vũ “Nhìn nè nhìn nè, tui mặc như thế này đẹp lắm đúng hông?”
Bên ngoài khoác áo da cùng quần da, trên đầu kèm theo hai cái lỗ tai có thể động cùng cái đuôi cảm ứng sau lưng… Lần đầu tiên Triệu Lăng Vũ phát hiện, hoá ra mình là một đứa mê lông xù…
Vậy mà, tên nhóc kia giống như cảm thấy kích thích y như vậy chưa đủ hay sao ấy, cư nhiên lột hết áo da bên ngoài ra để cởi quần áo mặc ở trong, sau đó để mình
trần mặc áo da vào, bổ nhào lên người y…
Cứ như thế này mãi, sớm muộn gì mình cũng bị nhóc này biến thành một tên có ham mê biến thái mất… Triệu Lăng Vũ hết sức bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, dứt khoát tập trung tu luyện năng lượng một lần nữa…
Nhậm Sinh lúc này đang bận dùng tay sờ khắp người Triệu Lăng Vũ, vẻ mặt hết sức vừa lòng chu mỏ hun mấy cái lên ngực Triệu Lăng Vũ.
Không biết có phải do Triệu Lăng Vũ tu luyện công pháp kia có một chút thành công hay không, năng lượng tức nhưỡng bị dật tán xung quanh đã giảm bớt rất nhiều… Cứ tiếp tục cái đà này, mình sẽ không cần lo lắng năng lượng thuộc về mình bị lãng phí nữa!
Thẩm Thu Thạch ở đằng xa nhìn hình ảnh này, quay đầu gọi quản gia “Ông tìm các tư liệu giáo dục về giới tính giúp tôi, đặc biệt là mấy phương pháp đề phòng *** tặc… Phải rồi, dạo gần đây hình như có một khoảng giả da phỏng chế đề phòng *** tặc mới ra mắt bán rất chạy đúng không? Mua về luôn.” Đứa bé Nhậm Sinh này rất đơn thuần, không biết cái gì gọi là đề phòng người lạ cả!
“Mua về cho thiếu gia dùng sao?” Quản gia tiên sinh tò mò.
Sản phẩm đề phòng *** tặc đến cuối cùng mua không thành, Thẩm Thu Thạch chỉ lôi Nhậm Sinh trở về bật cho cậu xem mấy phim hoạt hình
dạy người khác đề phòng kẻ biến thái, cũng ở bên cạnh giảng giải “Trẻ con nhất định phải có ý thức tự bảo vệ mình, ngoài kia có rất nhiều tên xấu xa làm những chuyện đáng ghét, tuyệt đối đừng để mình bị ức hiếp!”
“Đúng!” Nhậm Sinh gật đầu liên tục, những kẻ xấu trong phim hoạt hình này giống hêt mấy tên tu chân giả xông vào nhà cậu lúc trước, người nào cũng muốn bắt cậu về cắn cậu ăn cậu… Sau này nếu còn gặp người như vậy, nhất định phải chạy lẹ!
Xem xong tri thức giáo dục rồi, Nhậm Sinh lập tức chạy đi quấn lấy Triệu Lăng Vũ, cũng thuận miệng kể lại nội dung mình đã xem, đồng thời không quên bắt chước Thẩm Thu Thạch giáo dục đối phương “Anh là của tui đó có nhớ không? Nếu có người nào muốn cắn anh một cái, nhất định phải né nó ra biết không? Chỉ có tui mới được phép quấn lấy anh như vậy thôi!”
“…” Đây là đang kì thị coi thường mình sao? Chẳng lẽ Triệu Lăng Vũ y nhìn rất giống sẽ bị biến thái ‘quấy rối’ sao?
Được rồi, bộ dạng hiện tại của mình, quả thực là người đang bị ‘quấy rối’…
Nhắm mắt lại, Triệu Lăng Vũ tiếp tục yên lặng tu luyện.
Nhậm Sinh thừa dịp này dùng căn tu hút tức nhưỡng đến mức no nê, đến khi hấp thu không nổi nữa mới dừng lại, vô cùng cao hứng
chạy đi qua phòng mặt trời phơi nắng, trên đường đi còn ợ hơi vài cái.
“Nhậm Sinh thiếu gia không hổ là thực vật hệ dị năng giả, từ lúc thiếu gia đến, đám thực vật trong phòng này càng lúc càng xanh um tươi tốt!” Vừa mới bước vào phòng mặt trời, Nhậm Sinh phát hiện quản gia đang khuân hai chậu hoa từ bên trong ra.
Tụi nó xanh um tươi tốt không có can hệ gì tới cái dị năng thực vật gì gì đó hết! Hoàn toàn là do tui trong lúc hấp thu chuyển hoá tức nhưỡng thành linh lực không khống chế được mà tiết ra ngoài một chút, bị tụi nó hút lấy thôi…
“Không chỉ thực vật thôi, ngay cả tôi mỗi lần đứng cạnh thiếu gia Nhậm Sinh cũng cảm thấy cả người thoải mái kỳ lạ, Nhậm Sinh thiếu gia quả nhiên là phúc tinh!” Quản gia tiên sinh lại nói, trên người Nhậm Sinh thản ra một loại mùi kỳ lạ, có chút gay mũi, nhưng mỗi lần ngửi thấy đều khiến ông cảm giác cả cơ thể đều thư sướng vô cùng, tất nhiên ông không dám nói thẳng về mùi hương kia ra.
Ở bên cạnh mình cảm thấy thoải mái? Nhậm Sinh nhăn mũi hít mấy cái, lập tức phát hiện vấn đề ở đâu. Gần đây bởi vì không tự giác hấp thu năng lượng nhiều lắm, cho nên ‘mọc’ rất tươi tốt, cả người đều là mùi sâm tràn ra bốn phía giống hệt như Triệu Lăng Vũ bị tràn năng lượng…
Lúc trước sư phụ từng có ý định dùng… nước tắm của mình xem như canh sâm đi phát từ thiện cho các nạn dân bị nhiễm ôn dịch, cuối cùng không được, vẫn là bắt cậu phải tích máu… Hiện tại như vậy nói không chừng nước tắm mình có hiệu quả hơn so với hồi xưa rồi? Quản gia thường lén lút cho cậu cơm dinh dưỡng, có nên cho ông ấy uống ‘nước tắm’ của mình không ta? Bởi vì quản gia chỉ là người bình thường, nếu trực tiếp ăn nhân sâm tử chắc chắn sẽ bổ quá hoá hư…
Thôi đi, dùng nước tắm cho người ta uống có vẻ không tốt lắm… Hay là dùng nước rửa tay?
Quản gia tiên sinh vẫn đứng bên cạnh liên miên cằn nhằn cả buổi, hoàn toàn không biết có một bát nước rửa tay thật lớn đang chờ mình phía trước, còn đột nhiên nhắc tới một việc “Nhậm Sinh thiếu gia, thuộc hạ của Nguyên soái đã tới nói muốn gặp cậu, cậu có muốn gặp họ không?”