Mặc dù rất để ý việc Nhậm Sinh kết quả, nhưng Triệu Lăng Vũ còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành, y vừa phải gấp rút thích ứng cơ thể của mình lại phải vội vàng xử lý sự vụ, cũng không quên dành chút thời gian cho người đi thăm dò Đằng lão.
Sự tích mấy trăm năm nay của Đằng lão muốn tra xét cũng không khó, căn bản mà nói thì mỗi lần lão xuất hiện đều là một lần đại sự oanh động toàn Liên bang. Tỷ như lần đó đập tan hang ổ của một đám tinh đạo rồi dùng đằng mạn trói cả ổ trở về giao cho Liên bang, tỷ như báo tin đã tìm được một tinh cầu thích hợp cho việc cư trú khiến cả Liên bang ai nấy đều vui sướng bắt tay chuẩn bị cho việc di dân, hay tỷ như ngẫu nhiên cứu sống đội thám hiểm lạc đường giữa tinh tế… Những chuyện này ai nấy cũng đều biết đến, đó là chuyện về sau này, nhưng chuyện lúc trẻ Đằng lão lại gần như không tra được gì, một là khoảng cách thời gian quá dài, hơn nữa… tựa hồ như đã bị ai đó xoá đi dấu vết.
Cơ mà dù cho có xoá dấu vết đi chăng nữa thì bằng thân phận hiện tại của Triệu Lăng Vũ, muốn tra ra ngọn ngành cũng không phải chuyện khó.
Vài ngày sau khi Nhậm Sinh kết quả, Triệu Lăng Vũ tìm Đằng lão nói chuyện.
Trong lúc này thì Nhậm Sinh đang cùng Thẩm Thu Thạch ngồi xem một bộ điện ảnh vừa mới được công chiếu, điện ảnh được cải biên từ sự kiện có thật, tên phim là 《 Khoảnh khắc cuối cùng 》, được cải biên từ sự kiện từ trận chiến giữa quân đoàn số 1 với nữ vương trùng tộc.
Lúc trước ai cũng ngỡ là Triệu Lăng Vũ sẽ không sống nổi, nên Liên bang mới đồng ý cho người quay bộ phim điện ảnh này, thậm chí còn dự tính sau khi Triệu Lăng Vũ qua đời sẽ công chiếu tưởng niệm, có ai ngờ hiện tại Triệu Lăng Vũ lại khôi phục hoàn toàn như vậy đâu.
Dù cho khối người không cam lòng với chuyện này, nhưng phim cũng đã quay xong, tuyên truyền quảng cáo cũng đã phô trương rầm rộ từ trước, nên đương nhiên phải đúng hẹn bắt đầu chiếu thôi. Thẩm Thu Thạch biết được tin này liền lên mạng mua vé xem trực tuyến, sau đó lôi kéo Nhậm Sinh chui vào phòng chiếu gia đình cùng nhau ngồi xem.
Bộ phim này sử dụng rất nhiều tư liệu ghi hình có thật. Vai chính Nguyên soái trong phim là do một ảnh đế thủ vai, vị ảnh đế này dựa vào công nghệ hoá trang biến mình trở thành phiên bản giống Triệu Lăng Vũ đến bảy tám phần, bởi vậy cảm giác hành động khá là chân thật. Từ lúc phim bắt đầu chiếu Nhậm Sinh liền chăm chú hai mắt nhìn vào màn hình mãi cho đến khi điện ảnh chiếu
xong màn cuối cùng, hai mắt cậu đã đỏ bừng, đến nỗi Triệu Lăng Vũ với Đằng lão đột nhiên trở nên hoà thuận với nhau cậu cũng có tâm trí để ý đến.
“Mấy phim như thế này có gì hay đâu?” Triệu Lăng Vũ nhìn hình ảnh mô phỏng chính mình kết hợp với âm nhạc sục sôi cuối phim, cứ cảm giác có gì đó là lạ…
Ivor bảo bộ phim này là để tuyên truyền hình ảnh của Nguyên soái cho nên bọn họ mới không ngăn cản nó, nhưng bây giờ chính mắt nhìn thấy thật sự rất… xấu hổ.
Ở đâu ra một đống tình huống kịch tính như vậy? Y cũng đâu có dùng lắm mưu lắm kế tới vậy… Trước ranh giới sống chết nào có thời gian cho y làm ba cái động tác khoe mẽ này.
“Xem rất hay!” Nhậm Sinh nghe vậy lập tức phản bác.
“Phải đó, trước giờ mẹ xem bao nhiêu bộ phim rồi chưa thấy phim nào hay như vậy, nội dung vô cùng chất lượng, vai chính siêu đẹp trai!” Thẩm Thu Thạch khen mà không hề đỏ mặt.
…Gián tiếp khen con mình tới khoa trương như vậy không thấy xấu hổ à? Đằng lão đứng bên cạnh Triệu Lăng Vũ, nghe Thẩm Thu Thạch nói như vậy cũng có chút bội phục nữ nhân này, cơ mà lão cũng phải thừa nhận là Triệu Lăng Vũ là một người rất tốt.
“Tui cũng cảm thấy như vậy!” Nhậm Sinh nói, người đóng vai chính thiệt sự là rất đẹp, nhưng có một chút thiêu thiếu…
A không, mắt thẩm mỹ của mình là chiếu theo Triệu Lăng Vũ, nếu vai chính giống hệt Triệu Lăng Vũ vậy thì thiếu cái gì hết, cái gì cũng đủ, đẹp trai nhất thiên hạ!
Thẩm Thu Thạch với Nhậm Sinh đột nhiên trở nên hợp gou vô cùng, sôi nổi thảo luận về bộ phim điện ảnh, liên tục nhắc đến Nguyên soái trong phim trí dũng vô song lại đẹp trai hào hoa, trái lại Nguyên soái phiên bản chính chủ thì lại bị phớt lờ một bên…
“…” Triệu Lăng Vũ đứng nghe một lát, cuối cùng chịu không nổi lên tiếng “Có chuyện này…”
“Chuyện gì?” Nhậm Sinh hỏi, ánh mắt đỏ ửng nhìn về phía Triệu Lăng Vũ “Lăng Vũ, về sau anh có đi đánh người xấu nhất định phải mang theo tui đó, biết không!” Chỉ cần cậu ở bên cạnh thì Triệu Lăng Vũ dù bị thương nặng cũng sẽ không sao, cậu có thể dùng linh dược cấp cứu ngay tại chỗ.
Triệu Lăng Vũ nhìn Nhậm Sinh một lát mới nói “Ừ, tôi nhất định sẽ mang theo em.” Tình huống của Nhậm Sinh có chút đặc thù, y cũng không dám để Nhậm Sinh ở nhà một mình.
“Triệu Lăng Vũ, không phải có chuyện muốn nói sao?” Đằng lão đứng cạnh thúc giục.
Triệu Lăng Vũ liếc nhìn Đằng lão một cái rồi mới qua phía Nhậm Sinh “A Nhậm, Đằng lão là người có thể tin tưởng, không cần quá mức phòng bị Đằng lão như vậy.”
“Ồ
tui đã biết.” Nhậm Sinh gật gật đầu, lúc trước vì Triệu Lăng Vũ bảo nên cậu mới luôn đề phòng Đằng lão, hiện tại Triệu Lăng Vũ lại nói có thể tin cậy Đằng lão, vậy thì về sau cậu có thể tìm Đằng lão tâm sự một tí, có thể chơi với Tiểu Lục nữa.
Gốc đằng mạn kia tuy có hơi ngốc chút, nhưng thái độ rất ngoan ngoãn, nên Nhậm Sinh cũng rất vui lòng nhận nó làm tiểu đệ, đợi về sau Đằng lão đi rồi biến nó thành tay sai của mình vậy…
“Chúng ta về phòng thôi.” Triệu Lăng Vũ đưa tay lau đi vết nước mắt còn đọng trên lông mi của Nhậm Sinh.
“Ừm.” Nhậm Sinh gật đầu.
Đằng lão nhìn thấy Nhậm Sinh với Triệu Lăng Vũ dắt nhau rời đi, kinh ngạc đến trừng to cả hai mắt… Mới nãy lão thậm chí là bới luôn cả gốc gác của mình cho Triệu Lăng Vũ xem, tên kia cũng bảo hứa hẹn giúp lão thu Nhậm Sinh làm đồ đệ, cuối cùng thì sao… chỉ đơn giản một câu như vậy?
“Đằng lão bộ phim này rất hay, ngài có muốn xem không? Thẩm Thu Thạch vẫn luôn kính trọng Đằng lão, dù lúc trước có chút đề phòng nhưng ban nãy nghe Triệu Lăng Vũ nói như vậy cũng bất giác thay đổi thái độ, trở nên nhiệt tình vô cùng.
Đằng lão cả người đều đau thương, Triệu Lăng Vũ kéo “đồ đệ tương lai” của lão đi ân ân ái ái, còn lão lại phải ngồi
ở đây xem phim ca tụng công đức Triệu Lăng Vũ?
Vừa bước ra phòng khách, Nhậm Sinh lập tức kéo tay Triệu Lăng Vũ nói “Mau liếm mau liếm đi!”
Liếm? Triệu Lăng Vũ đưa mắt nhìn xuống bàn tay của Nhậm Sinh, lại phát hiện Nhậm Sinh đẩy tay của mình lên sát miệng mình.
“…” Tuy lúc y sinh ra từng có giai đoạn trải qua chuyện ngu xuẩn như liếm ngón tay này, nhưng y có thể thề là sau khi lớn lên y tuyệt đối không hề làm như vậy nữa…
“Mau liếm đi.” Nhậm Sinh lại giục.
Triệu Lăng Vũ suy nghĩ một chút, sực nhớ tới một chuyện “Là nước mắt?”
“Đúng đó! Ăn thứ đó bổ lắm!” Nhậm Sinh nói.
“Về phòng rồi tính đi.” Triệu Lăng Vũ đầu hàng, từ sau khi quen biết Nhậm Sinh y đã làm vô số chuyện kỳ quái rồi, thêm lần này nữa cũng chẳng sao.
Trở về phòng Triệu Lăng Vũ liền dùng nước rửa ngón tay của mình, sau đó uống vào, mà bàn tay dính nước thì bị Nhậm Sinh ấp lại, nháy mắt cũng khô.
“Anh cũng uống nước rửa tay, giống quản gia ghê.” Nhậm Sinh cười tủm tỉm nói.
“Quản gia gần đây càng ngày càng khoẻ mạnh tinh thần là do ông ấy uống nước rửa tay của em?” Triệu Lăng Vũ hỏi lại, lão quản gia nhà y thân thủ càng ngày càng nhanh nhẹn, cả người như hoàn toàn trái ngược với mái đầu bạc trắng của ông.
“Đúng đó!” Nhậm
Sinh gật đầu “Tiếc là di di uống nước rửa tay không có tác dụng, nếu như anh luyện thành công pháp rồi mà còn dư nhân sâm tử, tui sẽ cho di di một cái.” Với cậu thì bất kể là ai cũng không quan trọng bằng Triệu Lăng Vũ.
“Không cần cảm ơn!” Nhậm Sinh bắt chước nội dung đã học trong lớp giáo dục vỡ lòng trên mạng trả lời, nhìn thấy động tác của Triệu Lăng Vũ lập tức để lộ ra bốn khoả nhân sâm tử trên đầu mình “Hôm nay anh chưa sờ tụi nó, chưa kể chuyện cho tụi nó nghe đó, bắt đầu mau lên!”
Triệu Lăng Vũ đưa tay sờ nhẹ lên mấy khoả hạt be bé như quả nho, không biết tại sao y càng ngày càng yêu thích mấy nhóc beo béo xanh lục này.
Nhậm Sinh bị sờ thoải mái vô cùng, cả người nằm xuống bên cạnh Triệu Lăng Vũ, một tay khoác lên bên hông nam nhân “Kể chuyện cho nó nghe nữa!”
Gì mà kể chuyện cho hạt nhân sâm tử nghe, thật ra là bản thân Nhậm Sinh muốn nghe thì đúng hơn… Triệu Lăng Vũ khẽ cười một tiếng, nhưng không bắt đầu kể chuyện giống mấy hôm trước mà hỏi “Dạo gần đây sao em cứ tìm xem mấy loại sách báo tạp chí có liên quan đến mang thai sinh em bé vậy?” Y dẫn Nhậm Sinh về phòng chính là vì muốn hỏi chuyện này– Lúc đấy tình cờ phát hiện Nhậm Sinh
đang xem sách dành cho các “bà bầu” làm y kinh ngạc đến cỡ nào.
Nhóc nhân sâm nhà mình… không phải nghĩ đến chuyện sinh em bé với cô nào đấy chứ?
“Tui có em bé na!” Nhậm Sinh đưa tay chỉ chỉ mấy nhóc béo tròn trên đầu “Tuy là tui khác với nhân loại, mang thai thì không cần quá mức để ý mấy điểm nhỏ nhặt, nhưng mà tui thấy mấy cái về dưỡng thai đó vẫn là có chút tác dụng.” Nhân loại khác với thực vật, em bé nhân loại lúc còn trong bụng mẹ đã có một chút ý thức, con của cậu chắc là cũng giống vậy đúng không?
“Hoá ra là vậy…”
“Cho nên anh phải bỏ ra một giờ mỗi ngày để kể chuyện cho tụi nó nghe, còn phải vuốt ve tụi nó thiệt nhiều nữa.” Nhậm Sinh nói, cậu nhất định không để cho con mình kém con người ta! Cho nên… dù bị sờ cảm giác toàn thân rất là nhột nhạt cũng phải ráng nhịn!
Ờ thì.. sờ lâu tí cũng có chút thoải mái…
“Ừ.” Triệu Lăng Vũ đáp ứng, tuy phải kể chuyện nhưng bù lại dược ôm ôm được sờ sờ Nhậm Sinh, cũng không tệ lắm.
Nghe Triệu Lăng Vũ đồng ý, Nhậm Sinh liền vặn vẹo tìm tư thế thoải mái dựa vào nam nhân, bắt đầu dỏng tai nghe kể chuyện. Cậu thích nhất là nghe Triệu Lăng Vũ kể những chuyện hồi trước đây của y, cũng nhất định bắt y phải kể những chuyện này.
Cứ tối đến
là Nhậm Sinh lại theo đuôi Triệu Lăng Vũ, đến sáng thì lên mạng giả thuyết học cho hết tiết sáng, sau đó rời mạng đi xem tivi hay phim ảnh cùng Thẩm Thu Thạch, bởi vì cả hai đều thích diễn viên đóng vai Triệu Lăng Vũ cho nên quyết định lục lại tất cả những phim điện ảnh lẫn phim truyền hình mà diễn viên nọ đóng từ trước tới giờ ra xem lại, cuối cùng nhất trí kết luận: cái nào cũng kém xa 《 Khoảnh khắc cuối cùng 》.
Cơ mà tuy là kém nhưng hai người vẫn quyết định tiếp tục thích anh chàng diễn viên này.
“A Nhậm, Kemoz sắp đến Thủ Đô tinh rồi đó!” Sáng sớm hôm ấy, Thẩm Thu Thạch đột nhiên nói với Nhậm Sinh như vậy.
“Kemoz?” Nhậm Sinh không hiểu liền hỏi lại.
“Khụ khụ, là diễn viên đóng vai Triệu Lăng Vũ trong 《 Khoảnh khắc cuối cùng 》đó, lúc trước khi Lăng Vũ chiến đấu với nữ vương trùng tộc cậu ta cũng bị kẹt ở Mộng Tưởng tinh, lần này đến Thủ Đô tinh một mặt là vì tuyên truyền quảng cáo cho 《 Khoảnh khắc cuối cùng 》, mặt khác là vì muốn đích thân cảm ơn Lăng Vũ.” Thẩm Thu Thạch nói, thật ra bà cũng chỉ mới biết tên anh chàng diễn viên này thôi…. Lúc trước Triệu Bằng bị như vậy bà làm gì còn tâm trí mà đi hâm mộ ngôi sao. Nhưng hiện tại Triệu Bằng cũng hồi phục, lại không có ở nhà, tranh thủ tự
do được thì cứ tự do
Kemoz vừa đẹp trai lại diễn hay, không thích một chút thì có lỗi với mình quá.
“Cảm ơn Lăng Vũ?” Nhậm Sinh nghe vậy hai mắt sáng lên, cảm thấy như được thơm lây.
“Đúng đó, nghe nói cậu ta sẽ tổ chức một buổi liveshow, chúng ta cùng đi xem đi?” Thẩm Thu Thạch cười hỏi, Nhậm Sinh tính cách quá mức ngoan ngoãn, không thích ra ngoài lông bông cũng không lên mạng chơi game giống như mấy đứa trẻ khác.
“Hỏi Lăng Vũ trước đã.” Nhậm Sinh nói.
“Lăng Vũ nó đồng ý rồi, chỉ cần đi cùng Đằng lão là được!” Thẩm Thu Thạch nói, lúc đấy Triệu Lăng Vũ còn dặn đi dặn lại mấy lần bảo bà nhất định phải ở bên cạnh không được rời khỏi Nhậm Sinh nửa bước. Đứa con trai này… đúng là có vợ liền quên mẹ ruột! Nên bà cũng có con dâu là đủ rồi, mặc kệ thằng con trai kia đi.
Thẩm Thu Thạch với Nhậm Sinh hiện tại đều là người nổi tiếng, muốn đi xem liveshow ngôi sao đương nhiên phải chuẩn bị một chút, Thẩm Thu Thạch bảo quản gia đặt hàng mua gấp một cái máy hoá trang.
“Để đầu vào đây nè, máy này nó sẽ tự động quét gương mặt của chúng ta, sau đó dựa theo yêu cầu hoá trang cho mình, thậm chí có thể biến đổi hoàn toàn dung mạo vốn có của mình luôn. Komaz cũng là nhờ vào kỹ thuật hoá trang này mới biến
giống Triệu Lăng Vũ đến vậy.” Thẩm Thu Thạch điều chỉnh cho mình trước, trong chớp mắt biến thành một vị mỹ nhân xinh đẹp rạng ngời, cũng không quên biến mái tóc dài đen mượt của bà thành mái tóc cuộn sóng màu nâu.
Diện mạo quả nhiên hoàn toàn khác hẳn gương mặt thật ha, nhưng hương vị trên người lại không thay đổi… Nhậm Sinh hưng trí nhìn cái máy hoá trang, cuối cùng với sự giúp đỡ của Thẩm Thu Thạch cũng biến cho mình một gương mặt lạ hoắc.
“Tiếc ghê, sao biến thành xấu như vầy… Mà thôi kệ, lát nữa về dùng công cụ tẩy trang là được.” Thẩm Thu Thạch thở dài nhìn Nhậm Sinh, sau đó chọn ra một bộ quân trang cho cậu mặc vào “Này là Lăng Vũ mua đó, mặc vào thử xem, dì thấy có lẽ sẽ hợp với A Nhậm.”
“Ừm.” Nhậm Sinh gật gật đầu, gương mặt của cậu hiện tại nhìn không ra là đồ giả, nhưng trên da mặt bị một lớp gì đó dính dính làm cậu có hơi khó chịu.
Liveshow của Komaz được tổ chức ở sân khấu âm nhạc lớn của Thủ Đô tinh, vì muốn có không gian riêng thoải mái nên Thẩm Thu Thạch gọi đặt sẵn ghế ngồi khách quý ở hàng đầu.
Bảo Nhậm Sinh ngồi xuống giữa mình và Đằng lão, sau đó bà bắt đầu giới thiệu một chút về tình huống nơi này cho hai kẻ chưa bao giờ đi xem biểu diễn âm nhạc. Cả ba người ngồi trò
chuyện một lát, đột nhiên toàn bộ ánh đèn trong toàn bộ hội trường đều tắt ngấm, tiếp theo đó bắt đầu dần dần loé lên các loại hiệu ứng ánh sáng. Từ giữa không trung dần dần hạ xuống một người, người nọ chính là Komaz, được fan gọi cưng là Vương tử điện hạ, nam minh tinh nổi tiếng nhất toàn Liên bang nhân loại, anh đột ngột dừng lại giữa không trung bắt đầu các động tác vũ đạo.
Hai mắt Nhậm Sinh nhìn chằm chằm lên sâu khấu, phát hiện xung quanh vị minh tinh kia hoàn toàn không có một chút dao động năng lượng nào liền khó hiểu “Tên kia làm sao bay lên vậy?”
Xung quanh khán giả đều đang gào thét hoan hô, tiếng reo hò càng lúc càng to, nhưng Thẩm Thu Thạch vẫn nghe được câu hỏi của Nhậm Sinh “Cậu ta mang giày từ lực đấy mà, chỉ cần điều chỉnh mức từ lực lên xuống là có thể nâng mình lên giữa không trung, sau đó thích làm gì thì làm.”
“Lợi hại quá vậy!” Nhậm Sinh khâm phục nói, hiện tại vết thương của cậu đã gần như lành hẳn, muốn bay cũng không có gì khó, nhưng tận mắt bắt gặp các loại kỹ thuật công nghệ giúp con người phi hành khiến cậu nhận ra khả năng này của mình thật sự chẳng có gì hay acr.
Mình tu luyện ngần ấy năm mới bay lên được, còn người ta… chỉ cần thay đôi giày là có thể bay đi đâu thì bay, như vậy
chuyện cậu biết bay hoá ra cũng rất bình thường.
“Này có gì mà lợi hại, A Nhậm nếu thích di di sai người đi mua một cái.” Trải một lớp từ lực dưới nền rồi mua về một đôi giày tự lực, chuyện rất dễ dàng.
“Thôi không cần.” Nhậm Sinh lắc đầu, tuy cậu cảm thấy thứ có thể khiến con người bay lượn này rất thần kỳ, nhưng bản thân cậu biết bay mà, cậu cần nó để làm gì nữa? So với thứ này cậu càng thích mấy cái phi hành khí hay phi thuyền hơn, nhất là cái phi thuyền kia, có thể bay ra cả vũ trụ!
“Thôi vậy.” Thẩm Thu Thạch nói “Về sau thích cái gì cứ nói, di di mua cho.”
Thẩm Thu Thạch với Nhậm Sinh ngồi tán gẫu tào lao như chốn không người, bên kia Đằng lão thì lại nhàn nhã ung dung ngồi uống trà, cả ba người hành động hoàn toàn trái ngược với đám người xung quanh, khiến cho những người ngồi sau nhìn thấy khó chịu trợn mắt khinh bỉ.
Nói thật thì Nhậm Sinh không thích nơi này, cậu cảm giác âm thanh xung quanh rất huyên náo rất ồn ào, hơn nữa… Komaz đứng trên dài lúc này không có chút xíu nào giống Triệu Lăng Vũ, cậu hết thích rồi!
Cơ mà dù hết thích, nhưng cũng phải thừa nhận buổi biểu diễn âm nhạc này được tổ chức rất thành công, Komaz lại là người rất biết khuấy động không khí, khiến cho tất cả khán giả
có mặt trong hiện trường mỗi lúc càng thêm kích động, đến gần về cuối ngay cả Thẩm Thu Thạch cũng bắt đầu đứng dậy la hét giống như một fan chân chính.
Đến khi buổi biểu diễn dần đi vào hồi kết, Komaz mới đứng trên sân khấu khom người chào các khán giả, cũng đột nhiên nói “Mọi người chắc cũng biết lúc trước tôi đang ở lại Mộng Tưởng tinh tiến tu, nếu không có Nguyên soái đại nhân, chỉ sợ hiện tại tôi đã nằm trong bụng trùng tộc nữ vương… Cho phép tôi hiến ca khúc cuối cùng dành tặng Nguyên soái đại nhân, một ca khúc do chính tôi viết… Anh Hùng!”
Nghe thấy là bài hát tặng Triệu Lăng Vũ, Nhậm Sinh lập tức có hứng thú, vẻ mặt kích động đưa mắt nhìn chằm chằm người trên sân khấu.
Bài hát này chính là dựa theo cảnh tượng khi đó viết ra, lột tả sự bàng hoàng của nhân vật “ta” lúc ban đầu cùng với niềm vui sướng bày tỏ biết ơn khi được cứu giúp, Nhậm Sinh nghe một lát liền cảm giác đắc ý trong lòng.
“Ngươi là anh hùng của ta, mãi mãi là anh hùng của ta…” Tiếng hát chấm dứt, Komaz lại lần nữa khom người cúi chào khán giả, điềm tĩnh rời đi sân khấu, lưu lại đám người hâm mộ đến xem buổi biểu diễn vẫn còn đang kích động không thôi.
Thẩm Thu Thạch vì tránh chen lấn nên quyết định rời đi chậm một chút, không ngờ lại vì thế mà khiến Nhậm Sinh nghe rất nhiều lời nhàn thoại.
“Vương tử điện hạ hát hay quá điiii!!!”
“Ca khúc Anh Hùng cuối cùng thiệt là khiến người ta cảm động!”
“Là tiếng lòng của điện hạ đúng không? Lúc trước Vương tử điện hạ vốn rất sùng bái Nguyên soái, lần này lại được cứu…”
“Hồi trước điện hạ từng tuyên bố sẽ không vì đóng phim mà hoá trang biến mình thành người khác, lần này lại ngoại lệ vì Nguyên soái…”
“Phải gi Nguyên soái với điện hạ là một cặp thì hay biết mấy!”
“Đúng đó, điện hạ đẹp trai lại giàu có, xứng với Nguyên soái hơn cái tên Kayi kia nhiều lắm…”
…
Nhậm Sinh trải rộng tinh thần lực của mình ra để nghe những lời bàn tán của người chung quanh, càng nghe càng cảm thấy trong lòng khó chịu, đột nhiên hồi tưởng lại mới phát giác bài hát kia của Komaz giống như có gì đó không bình thường.
Nhậm Sinh nghĩ đến Komaz, cũng nhớ đến Ôn Duyệt cùng Phương Như Mộng, đột nhiên trong lòng thấy… chua chua.