Cả Nhà Thái Phó Xuyên Không Đến Hiện Đại

Chương 25: 25




Vừa rồi đứng ở đối diện liếc mắt nhìn anh ta một cái, cả người Cảnh Tình như rơi vào hầm băng, cô ức chế không được mà run rẩy cả người.

Gương mặt kia chính là gương mặt trong trí nhớ của cô, cô không có nhận sai, nhưng cảm xúc trong ánh mắt của anh ta vừa lạnh băng vừa xa lạ.

Giống như đối phương cũng không có quen biết cô, chỉ xem cô như một người qua đường bình thường, trong mắt cũng không có nửa điểm cảm xúc vui sướng khi gặp lại, ngay cả một tia kinh ngạc cũngkhông có.

Anh ta không quen biết mình!Tuy rằng chưa có chính miệng chất vấn, nhưng trong lòng Cảnh Tình đã nhịn không được mà suy nghĩ như vậy.

Cảnh Tình mất hồn mất vía đứng ở tại chỗ, nhìn phương hướng chiếc xe biến mất mà xuất thần.

Lúc đầu mới dò hỏi về tin tức của người nhà họ Cảnh, Đái Lộ cũng đã biết về người Thái Tử này, cô cũng biết cái người được gọi là Thái Tử chính là vị hôn phu của Cảnh Tình ở thế giới cũ.

Đái Lộ liếc mắt nhìn Cảnh Tình một cái, lúc này sắc mặt của Cảnh Tình trắng đến dọa người, qua một lát, Đái Lộ mở miệng an ủi nói: “Có phải các ngươi đã nhìn lầm người rồi, người kia mặc kệ là cử chỉ hay là thần thái, thoạt nhìn anh ta cũng không giống như là người xuyên không.

”“Hơn nữa các ngươi có nhìn thấy chiếc xe mà vừa rồi người kia đã ngồi? Đó chính là siêu xe, lại nhìn bảng số xe, mở đầu bảng số xe là 668 đó không phải là bảng số xe mà một người bình thường có thể dùng.

”“Lại nói tiếp nếu người này thật đúng là Thái Tử của các ngươi, vậy thời gian mà anh ta xuyên không tới đây khẳng định không sai biệt lắm với các ngươi, anh ta là một người cổ đại, không có khả năng chỉ trong một thời gian ngắn, đã hoàn toàn sửa lại những thói quen trên người của những người cổ đại.

”Tuy rằng cô không đành lòng làm Cảnh Tình thương tâm, nhưng Đái Lộ vẫn phải khẳng định người vừa rồi tuyệt đối từ nhỏ đã sống ở hiện đại, cho dù người xuyên không đã sinh sống ở hiện đại nhiều năm, có một ít thói quen nhỏ thuộc về người xuyên không sẽ không thay đổi được.


Tỷ như Cảnh An Hoằng, khi ông ấy đi ở trên đường sẽ cố ý khống chế tầm mắt của chính mình, không nhìn xem những cô gái đang mặt quần áo hở hang.

Đám người Sở Tú Nương, Triệu Hoa Lan cùng Cảnh Tình, trong lúc bình thường sẽ có ý hay vô tình giơ tay sờ búi tóc của mình, đây đều là những chuyện mà người hiện đại không làm được.

Sở Tú Nương cùng Triệu Hoa Lan vì cố kỵ cảm xúc của con gái ( cháu gái ), bọn họ vẫn luôn an tĩnh đứng ở bên cạnh chứ không đi tới, lúc này vừa đi đến gần đã nghe Đái Lộ nói người này không phải là người xuyên không.

Sở Tú Nương lập tức nhịn không được lên tiếng cãi lại nói: “Sao có thể nhận sai, gương mặt kia chính là gương mặt của Thái Tử điện hạ a.

”Triệu Hoa Lan cũng đi theo gật đầu, bọn họ đã gặp qua Thái Tử rất nhiều lần, tuyệt đối sẽ không nhận sai người.

Vừa rồi người kia trừ bỏ kiểu tóc cùng cách ăn mặc không khớp, diện mạo, thân hình kia tuyệt đối chính là Thái Tử điện hạ.

Đái Lộ buông tay nói: “Có lẽ anh ta chỉ lớn lên giống với vị Thái Tử kia, trên thế giới này có nhiều người như vậy, ngẫu nhiên có một hai người lớn lên giống nhau cũng không kỳ quái.

”Trên thế giới này không phải là song bào thai nhưng lớn lên giống nhau cũng không ít.

Nghe thấy lời nói của Đái Lộ, Cảnh Tình có chút bừng tỉnh, lại có chút mất mát, cô lẩm bẩm nói: “Nhận sai người?”Tuy rằng không muốn tin tưởng, nhưng vừa rồi ánh mắt của đối phương tuyệt đối không phải giả bộ, nếu người nọ thật là Nguyên Huyên Văn, anh ta tuyệt đối sẽ không làm bộ không quen biết mình.

Hai người bọn họ chỉ trùng hợp lớn lên giống nhau, đây là lời giải thích hợp lý nhất trong lúc này.


Cảnh Tình đứng ở ven đường ngơ ngác hồi lâu, mới lấy lại tinh thần từ bên trong tiếng gọi lo lắng của bà nội cùng mẹ của mình.

Cảnh Tình nâng tay lên vỗ nhẹ lên gương mặt của chính mình, lúc cô xoay người đã không còn nhìn ra sự khác thường.

“Xem ra chúng ta đã nhận sai người, người kia xác thật không phải là Thái Tử điện hạ, chúng ta nhanh chân trở về nhà đi, chúng ta đi dạo cũng đã lâu nếu còn không trở về cha nhất định sẽ lo lắng.

”Nhìn con gái miễn cưỡng tươi cười, Triệu Hoa Lan đau lòng vô cùng, con đường tình cảm của con gái cùng Thái Tử, bà làm mẹ cũng nhìn ở trong mắt, lúc ấy bà còn lo lắng về sau Thái Tử nạp thêm trắc phi, con gái của bà sẽ thương tâm khó chịu, nhưng không nghĩ tới thế sự thật khó đoán.

Hiện giờ bọn họ đã xuyên không tới nơi này, chuyện tình của con gái cùng Thái Tử đã không có khả năng.

Trên đường trở về, Triệu Hoa Lan vắt hết óc để nghĩ bà phải an ủi con gái như thế nào, nhưng trong chuyện tình cảm người khác khuyên như thế nào cũng đều là quấy rầy, chỉ có thể dựa vào con gái tự mình nghĩ thông suốt mới có thể chậm rãi thoát ra.

Mấy ngày nay sống ở hiện đại, Triệu Hoa Lan chủ động hay bị động cũng đã tiếp nhận không ít tư tưởng của hiện đại, bà cũng biết những cô gái ở hiện đại mới mười sáu tuổi không cần phải gấp gáp kết hôn.

Con gái vẫn còn nhỏ tuổi, hoãn thêm mấy năm hẳn là có thể quen đi đoạn tình cảm đau lòng này……?Cảnh An Hoằng không biết vì sao cảm xúc của con gái khi đi dạo phố trở về lại không vui, ông định hỏi một câu, lại bị vợ của mình dùng ánh mắt ngăn cản.

Cảnh An Hoằng nhìn thấy biểu tình của vợ không đúng, ông vẫn luôn chịu đựng không hỏi.

Buổi tối đến giờ ăn cơm, không phải Triệu Hoa Lan không muốn nấu cơm, mà là Cảnh An Hoằng đã bàn bạc với phòng quản lý muốn cải tạo lại tòa nhà này, động tác cùa phòng quản lý cũng rất nhanh, buổi chiều đội thi công cũng đã tới đây.

Cái bếp bằng đất ở trong phòng bếp đã bị dỡ xuống, dựa theo bản vẽ của đội thi công, trong phòng bếp trừ bỏ vách tường ở bốn phía là không thay đổi, những nơi khác cơ hồ đều phải thiết kế thi công một lần nữa.

Lúc đội thi công mới tới đây còn tấm tắc bảo lạ, rốt cuộc ở cái niên đại này, đặc biệt là nơi có cuộc sống như đế đô, trừ bỏ một ít tiệm cơm có nhu cầu đặc thù, thì ở những nơi khác đã nhìn không thấy bóng dáng của cái bếp bằng đất.

Đội thi công mà phòng quản lý tìm tới cơ bản đều là người kín miệng, cho nên bọn họ cũng chỉ trong lúc nói chuyện phiếm cùng Cảnh An Hoằng mới có thể nói này đó, sau khi rời khỏi đây những chuyện bên trong Cảnh gia, dù chỉ là một chữ bọn họ cũng không lộ ra cho những người khác biết.

Tòa nhà mà Cảnh gia muốn cải tạo chính là một công trình lớn.

Tòa nhà năm tiến, có 20 - 30 căn phòng, trước kia trong nhà còn có mấy chục nha hoàn cùng gã sai vặt, tự nhiên sẽ không có vẻ trống trải, hiện giờ chỉ còn lại có năm người ở trong một tòa nhà lớn như vậy, trong đó có rất nhiều căn phòng bị bỏ trống, bị bụi bẩn bám rất dày.

Bất quá bị bám bụi là chuyện không có cách nào, trừ bỏ cái sân viện ở đằng trước người nhà họ Cảnh dùng để đãi khách, bốn cái sân viện dư lại theo thứ tự là Sở Tú Nương, Cảnh An Hoằng cùng Triệu Hoa Lan, Cảnh Lâm, Cảnh Tình.

Mọi người đều có thói quen ở trong viện của chính mình, cho nên không có ai muốn thay đổi sân viện.

Mặt đất của Cảnh gia đều được lát đá xanh, lúc ấy chỉ để mua những phiến đá xanh này, ông nội của Cảnh Tình đã bỏ ra không ít tiền bạc.

Sau khi ở trong bệnh viện nhìn thấy gạch trên sàn nhà sáng đến độ có thể soi được bóng người, người nhà họ Cảnh đã ghi tạc trong lòng, tuy rằng phiến đá xanh cũng rất tốt, nhưng sau khi dẫm đạp lâu ngày, khó tránh khỏi sẽ trở nên gồ ghề lồi lõm, hiện giờ thừa dịp tòa nhà đang cải tạo lại, tự nhiên là muốn thay đổi sàn nhà.

Đường dây điện cùng ống dẫn nước cũng phải làm lại một lần nữa, theo như tính toán này, tuy nói là cải tạo, nhưng lại là một công trình không nhỏ.

Bất quá phòng quản lý đã thông báo cho người nhà họ Cảnh ngày mai phải đi đến phòng quản lý để học tập tri thức của người hiện đại.

Trong lúc học tập người nhà họ Cảnh có thể ở trong ký túc xá của phòng quản lý, cũng thuận tiện cho đội thi công có thời gian cải tạo tòa nhà, dựa theo kế hoạch của đội thi công đưa ra, chỉ cần dựa theo tiến độ này, qua nửa tháng sau, tòa nhà cũng được cải tạo không sai biệt lắm.


Tuy rằng ngày hôm sau phải đi đến phòng quản lý học tập, nhưng bởi vì hôm nay có một chút nhạc đệm ở trước cửa khu thương mại, đêm nay Cảnh Tình lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, cuối cùng cô đứng dậy lấy ra thư từ mà trước kia Nguyên Huyên Văn đã viết cho cô, Cảnh Tình ngồi ở trước án thư mở ra xem lại.

Loại hành vi này của Cảnh Tình chính là tự ngược, hiện giờ giữa cô cùng Nguyên Huyên Văn, cũng chỉ dư lại mấy bức thư để cô có thể nhìn vật nhớ người.

Nhìn những câu chữ ở trên bức thư, đủ loại chuyện đã xảy ra trước đó đều nhất nhất hiện ra ở trước mắt Cảnh Tình, trong bất tri bất giác Cảnh Tình đã rơi xuống vài giọt nước mắt ở trên bức thư.

Nhìn chữ viết bị nước mắt làm ướt mà trở nên mơ hồ, Cảnh Tình vội vàng móc ra khăn tay thật cẩn thận thấm khô nước mắt ở trên giấy.

Cuối cùng Cảnh Tình vuốt ve vài cái trên bức thư, một lần nữa trịnh trọng bỏ những thư vào lại trong rương.

Sau khi phá t tiết cảm xúc ở trong lòng, Cảnh Tình đóng lại rương bò lên trên giường, ngày mai còn có chuyện quan trọng cần làm, cô phải lấy lại tinh thần để đi đến phòng quản lý học tập.

Cảnh Tình một bên xây dựng tâm lý cho chính mình, một bên đem đôi tay để ở trên bụng nhỏ, cưỡng bách chính mình nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tinh thần của người nhà họ Cảnh đều không được tốt, tưởng tượng đến việc muốn đi đến phòng quản lý học tập, trong lòng bọn họ đều cảm thấy thấp thỏm.

Cũng may thời điểm Khâu Thành Cảnh lái xe đưa người nhà họ Cảnh đến phòng quản lý, bọn họ có thể nắm chặt thời gian nghỉ ngơi ở trên xe.

Đây là lần đầu tiên Đái Lộ quay lại phòng quản lý sau khi đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cô vừa đi vừa giới thiệu cho người nhà họ Cảnh: “Còn một chút nữa là sẽ tới thời gian học tập chính thức, ta dẫn các ngươi đi tới nhà ăn để ăn cơm sáng trước, trong khoảng thời gian học tập, các ngươi sẽ ăn cơm ở trong nhà ăn này.

”.