Chử Thư Mặc tìm được vật gì đó hình trụ gần đó, mặt trên được bao một lớp da thuộc. Cậu nghiến răng nghiến lợi trèo lên.
Vất vất vả vả trèo lên trên, lúc cúi xuống bất ngờ nhìn thấy tấm da thuộc bị nhăn. Chử Thư Mặc ngượng ngùng gãi đầu, áy náy đến nỗi không biết phải nói gì, hai tay tạo thành hình chữ thập, vái mấy vái.
Sau đó lại trèo lên tay vịn, vượt qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng cũng đến được mặt bàn.
Nằm vật ngửa trên bàn thở dốc, Chử Thư Mặc tuyệt vọng nghĩ, trong Học viện trừ nơi ở và làm việc của các giảng viên, tất cả mọi thứ đều làm tỉ lệ của tộc Noelle. Nếu như bên ngoài mà mọi thứ đều làm theo tỉ lệ cơ thể của tộc Hồn thú, vậy thì sau này cậu sống độc lập rồi chắc mệt chết mất.
Vừa yên lặng nghĩ vừa thở dài, lồm cồm bò dậy, vỗ vỗ đầu gối rồi mới chạy bước nhỏ tới Khế hôn thạch.
Cách viên đá ngày càng gần, Chử Thư Mặc càng có cảm giác bị thứ gì đó hấp dẫn, nhịp tim càng lúc càng nhanh. Đến khi đứng trước mặt viên đá rồi, đáy lòng lại có chút luống cuống, bối rối.
Viên khế hôn thạch này trong mắt cậu vẫn như ngày nào, độ lớn giống nhau, ánh sáng giống nhau, thậm chí cả ấn kí lưu lại trong khoảng ba mười năm đợi chờ ấy vẫn như cũ.
Bên trong khế hôn thạch có gì đó đang di chuyển, tựa như vậy còn sống.
Chử Thư Mặc trợn tròn mắt, theo bản năng mà cắn môi, sau đó nghiêm túc nhìn viên đá. Một lát sau, dường như viên đá đang phát ra lời mời gọi khiến cậu không nhịn được vươn tay ra, sờ lên bề mặt viên đá.
Bàn tay mềm mại phì nộn vừa chamh vào viên đá, Chử Thư Mặc cảm giác như có thứ gì đó đang cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể mình. Năng lượng này không mang theo công kích mà rất ấm áp, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được xúc cảm của nó, hình như là…vui vẻ?
Không đợi Chử Thư Mặc suy nghĩ sâu thêm, hành lang bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện. (MTLTH.dđlqđ)
“Ngu tổng, có cần chuẩn bị bữa tối không ạ?” Là giọng nói của Phil.
Chử Thư Mặc hoảng sợ, không kịp nghe câu trả lời của Ngu Uyên, nhảy dựng cả người lên.
Nhìn trái nhìn phải, ánh mắt Chử Thư Mặc rơi vào một cái hộp đặt trên bàn. Cậu quay đầu nhìn cửa phòng, tiếng bước chân càng ngày càng gần, Chử Thư Mặc không chút nghĩ ngợi lao vào. Sau đó chúi đầu vào trước, hai chân quẫy đạp một hồi mới lọt hẳn vào hộp.
“Buổi tới hai ngày tới ngài sẽ không dùng bữa ở nhà, phải không ạ?” Phil đi theo sau Ngu Uyên, cung kính hỏi.
“Phải.” Ngu Uyên nói xong, nhíu mày tựa như nhớ tới điều gì đó: “Ngày mai tiểu Mặc sẽ bắt đầu đi tập huấn cho cuộc thi nâng cấp?”
Phil gật đầu: “Ngày mai sẽ có một bài kiểm tra nho nhỏ để lưu lại hồ sơ, sau đó mới cùng huấn luyện viên đến nơi tập huấn.”
Phil gật đầu: “Đúng ạ, dựa theo lệ thường, kì tập huấn kín sẽ diễn ra trong một tuần. Lần này tôi cũng đã hỏi qua Hiệu trưởng Il, quả thật là một tuần.”
Ngu Uyên nhíu mày không nói, đẩy cửa đi vào phòng.
Hạ nhân không được phép vào trong phòng của hắn, vì vậy Phil quy củ đứng bên ngoài, cúi đầu với bóng lưng của hắn, nói rằng sẽ đi chuẩn bị bữa tối, rồi mới xoay người rời đi.
“Đúng rôi.” Ngu Uyên gọi nàng lại: “Lấy kẹo Bass cho tiểu Mặc đi.”
Phil nghe vậy, dừng bước chân, một lần nữa quay trở lại, cung kính đứng trước mặt Ngu Uyên, nở nụ cười nói: “Ngu tổng đối xử với tiểu Mặc thật tốt.”
Ngu Uyên không phản cảm với cách nói này của Phil, cũng không có phản ứng gì với ý kiến này.
Phil đứng ở cửa, nhẹ nhàng mỉm cười.
Ngu Uyên đi đến bên cạnh bàn làm việc, chân mày nhíu chặt, yên lặng quét ánh mắt khắp nơi. Lại tỏ vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra, đưa tay với tới chiếc hộp duy nhất trên bàn.
Tộc Hồn thú có ý thức lãnh địa rất mạnh, khi Ngu Uyên bước vào phòng, trong nháy mắt đó, hắn đã phát hiện ra đã từng có người xuất hiện ở trong này.
Người phụ trách dọn dẹp phòng hắn là người cố định, bình thường chính là Phil, cho nên…
Ngu Uyên chưa tìm ra dấu vết chính xác, bàn tay hướng tới chiếc hộp đột nhien cứng đờ. Cùng lúc đó, trong hộp truyền ra tiếng động rất nhỏ.
Hai giây sau, Ngu Uyên mở nắp, một nhóc con ôm một đống kẹo lăn lông lốc từ bên trong ra ngoài. Hai mắt Chử Thư Mặc đã biến thành nhang muỗi, cậu đứng bật dậy, lên án nhìn Ngu Uyên.
“Đưa tôi.” Ngu Uyên nói rồi chìa tay ra trước mặt cậu.
Chử Thư Mặc mím môi, mặt xị ra đẩy hết đống đường trên tay cho hắn. Trong lúc giao kẹo có mấy viên rơi ra ngoài, cậu trộm kéo một viên về phía mình, nhưng còn chưa kịp giấu sau mông đã bị Ngu Uyên giữ lại.
Cậu lại chẳng có gan phản kháng, Chử Thư Mặc nhớ tới hương vị ngọt ngào của kẹo đường, tức giận hừ một tiếng.
Ngu Uyên hoàn toàn không tiếp thu cảm xúc mất mát của Chử Thư Mặc, vươn tay giữ lấy cằm của cậu.
Ý thức được điều hắn đang làm, Chử Thư Mặc nhất quyết từ chối giãy nảy lên, nhưng Ngu Uyên chỉ cần một ngón tay đã có thể giữ chặt được cậu, ngữ điệu cứng rắn: “Nhả ra.”
Đồ đã vào miệng làm gì có chuyện nhổ ra? Chử Thư Mặc bày ra vẻ mặt lãnh khốc vô tình, nhân tiện còn tức giận trừng mắt, giậm chân. Dù cậu có toàn lực giãy giụa, đối với Ngu Uyên cũng chẳng đáng là gì, sức lực dần tiêu hao, cuối cùng cậu mềm người ngồi thở.
Chử Thư Mặc biết điều, tỏ ra mình là bé ngoan, nhổ hết kẹo trong miệng ra.
Một viên, hai viên.
Chử Thư Mặc cúi đầu nhìn những viên kẹo thân yêu bị người xấu bắt mất, miệng nhỏ nhắn trề ra, ánh mắt đảo vòng quanh.
“Vẫn còn.” Ngu Uyên diễn một phụ huynh nghiêm khắc rất tròn vai.
“Hừ!” Tựa như quả bóng bị thủng, một viên Chử Thư Mặc giữ như mạng vẫn bị bắt phun ra. Chử Thư Mặc đặc biệt tức giận, đẩy tay Ngu Uyên ra, chạy bình bịch ra ngoài.
Kẹo trong hộp bị phá tan tành, Chử Thư Mặc mới trộm ăn được ba miếng, lại bị mạnh mẽ đoạt lại như vậy. Chử Thư Mặc bày tỏ bản thân rất không vui.
Nhưng cậu chạy đi như vậy cũng chẳng thoát được, cậu đứng gần mép bàn, cúi đầu nhìn vực sâu vạn trượng kia mà tự hỏi nhân sinh.
Cậu cảm thấy buổi tối nên uống thêm một cốc sữa, tranh thủ bồi dưỡng cao thêm một chút.
Sau khi xử lý hết đám kẹo kia rồi, Ngu Uyên ngồi trên ghế, kéo Chử Thư Mặc lại gần mình, xoa đầu cậu.
“Không phải là không cho em ăn.” Ngu Uyên nói: “Mỗi ngày chỉ được ăn một viên, nếu không sẽ không tốt cho răng em đâu.”
Chử Thư Mặc không phục, nắm chặt lấy áo. Cậu không phải trẻ con, mỗi ngày có ăn đến ba viên cũng chẳng có việc gì, huống chi lại chỉ có mấy miếng kẹo?
Ngu Uyên nhìn vẻ mặt cậu, đáy mắt lướt qua chút ý cười, cuối cùng gói kỹ một viên kẹo dúi vào trong lòng cậu, sau đó cầm lấy viên khế hôn thạch màu đỏ kia.
Chử Thư Mặc luống cuống, hai tay ôm chặt viên kẹo, ánh mắt bối rối nhìn Ngu Uyên.
“Trả lại cho em.” Ngu Uyên nói rồi đưa viên khế hôn thạch cho Chử Thư Mặc.
Chử Thư Mặc tránh không kịp, tay ôm một đống đồ. Tiếp xúc trực tiếp với viên đá làm Chử Thư Mặc cứng ngắc cả người.
Không phải vì trọng lượng của nó, cũng không phải vì nguyên nhân gì khác, mà do khi viên đá này ở cạnh cậu, nó rất giống một sinh vật còn sống. Viên đá đột nhiên trở nên có nhiệt độ nhất định, lại còn cọ cọ lên người cậu như làm nũng.
Cậu khiếp sợ cúi đầu, nhìn kỹ ở trung tâm viên đá, phảng phất như có chất lỏng nào đó đang chuyển động. Chử Thư Mặc hai mắt trừng lớn. (MTLTH.dđlqđ)
“Là huyết thạch sống.” Ngu Uyên nói xong, xoa xoa đầu Chử Thư Mặc, đặt cậu vào trong lòng bàn tay mình: “Huyết thạch sống vô giá, ngàn vàng khó mua, em may mắn lắm.”
Chử Thư Mặc khó hiểu nhìn hắn, cái gì mà huyết thạch sống, đây không phải là khế hôn thạch sao?
Ngu Uyên không coi Chử Thư Mặc là một Noelle ngu ngốc cái gì cũng không biết, hắn chú ý tới việc Chử Thư Mặc có vẻ khá tò mò với điều này, vì vậy mà kiên nhẫn giải thích cho cậu hiểu.
“Từ thời viễn cổ cho đến thời đại Thái Huyền, thiên địa khắp nơi đều là hồn lực, có thể tự do hấp thu, không cần dùng linh thạch làm môi giới.” Một ngón tay của Ngu Uyên miết nhẹ lên trán Chử Thư Mặc, thản nhiên nói.
“Về sau, không biết đã trải qua biến cố nào đó mà đến nay vẫn chưa có lời giải thích, hồn lực đột nhiên mạnh mẽ làn tràn ra bên ngoài, một bộ phận còn lại bị niêm phong trong tinh thạch ở mỏ quặng.
Trăm ngàn năm sau đó, tộc Hồn thú đều phải dựa vào tinh thạch để duy trì sự sống, do đó mà năng lực biến thành thú thể dần dần biến mất. tộc Hồn thú cần tộc Noelle hỗ trợ mới có thể hấp thụ linh thạch phù hợp với hồn lực của mình.”
Ngu Uyên nói xong, ánh mắt đặt trên viên đá màu đỏ trong tay Chử Thư Mặc: “Nhưng huyết thạch sống không giống bất kỳ một tinh thạch nào. Tinh thạch là nơi bảo tồn hồn lực từ trăm ngàn năm trước, mà huyết thạch sống là hồn lực, hồn lực của một Hồn thú còn sống.”
Đồng tử Chử Thư Mặc co lại, trái tim tựa như bị dao cứa. Trong nháy mắt, kinh hoàng bao trùm toàn bộ cơ thể.
“Căn cứ vào tình trạng bất đồng, huyết thạch sống cũng phân chia phẩm cấp. Huyết thạch sống trên tay em là vật cùng sinh ra với em, cũng là một viên huyết thạch sống có phẩm chất cao nhất mà tôi từng thấy.
Dùng máu trong tim luyện thành tinh thạch, sau đó nguyện ý xé rách một phần linh hồn phong ấn vào nó. Đây chính là quá trình làm ra một viên huyết thạch sống.”
Chử Thư Mặc ngẩng đầu nhìn Ngu Uyên, rõ ràng thông qua khế ước, cậu có thể hiểu được ý tứ của hắn. Nhưng lần này Chử Thư Mặc lại nghe hắn nói thể như đang nghe thiên thư: “A?”
“Như thế này.” Tựa hồ nhìn ra Chử Thư Mặc vẫn đang hoang mang, Ngu Uyên vui lòng cởi cúc áo mính, vết sẹo trước ngực dần xuất hiện trước mặt Chử Thư Mặc: “Hồn phách của tôi cũng không phải tự nguyện, thậm chí tôi còn không nghĩ rằng có người có thể làm như vậy. Nó hôn em nhiều như vậy, chứng tỏ chủ nhân của nó yêu em sâu đậm. Vì vậy tôi nghĩ rằng, dù viên đá này có thể nào đi chăng nữa, tôi cũng nên trả lại cho em.”
Ánh mắt Chử Thư Mặc xuyên qua bóng tối, nương theo chút ánh sáng leo lắt mà nhìn vết sẹo trước ngực Ngu Uyên.
Cái nhìn kia vừa bình thản, lại vừa thâm trầm đến khó hiểu.