Khi đến bảo tàng cảm giác trùng trùng điệp điệp hồn lực cũng không biến mất, hơn nữa sau khi vào bên trong cảm giác hồn lực càng ngày càng đậm, lúc này, cũng mang đến cho Chử Thư Mặc rất nhiều cảm giác quen thuộc.
Không biết có phải do cảm thấy quen thuộc, Chử Thư Mặc ngồi yên trong túi áo của Ngu Uyên, tâm tình bất an cũng an ổn rất nhiều, hơn nữa rất nhanh, đã cảm thấy quen thuộc với bầu không khí ở đây.
Đó là một tòa kiến trúc rất lớn, bên trong cũng không giống với tẩm cung của hắn năm xưa, nhìn kỹ một chút thì vật liệu xây dựng cũng không giống.
Vì vậy đại khái đây là một sản phẩm hàng nhái giống đến tám phần, nhưng mà Chử Thư Mặc cũng không thèm để ý đến những thứ này.
Đi vào không bao lâu, hắn nhìn thấy một bức tượng điêu khắc rất lớn, rất lớn, còn lớn hơn mấy lần so với vóc dáng của Ngu Uyên, Chử Thư Mặc ngẩn đầu hết mức để nhìn, nhìn được vài giây thì không thể nhìn thêm được nữa.
Ánh mắt lại chuyển, phát hiện xung quanh bày rất nhiều đồ vật Chử Thư Mặc quen thuộc, ví dụ như bàn gỗ ghế gỗ, thậm chí là đá quý.
Hơn nữa tất cả đều là đồ vật hoàng gia.
Những đồ này nguyên bản chứa rất nhiều hồn lực, bây giờ cũng chỉ còn lại vẻ hào nhoáng bên ngoài, giống như một cái xác không hồn, nhìn bề ngoài thì giống như được bảo tồn rất tốt, nhưng không còn chút tác dụng nào.
Nhìn thoáng qua những đồ vật này, trong lòng Chử Thư Mặc cũng có chút cảm khái, lúc hắn mới sinh ra, đối mặt với hoàn cảnh không giống trước đây, chưa từng nghĩ đây là lục địa Thiên Huyền ở tương lai, mãi cho đến khi đi vào tòa kiến trức này, mới có cảm giác vô cùng quen thuộc, hơn nữa nhìn những đồ vật này cũng đã rất lâu rồi, mới dần dần tiếp nhận sự thật này.
Xem qua toàn bộ đồ vật, thật ra Chử Thư Mặc đã chuẩn bị tâm lý nếu như bắt gặp đồ vật trước kia mình từng sử dụng, còn không chừng lại nhìn thấy vài bức tranh, cũng không biết là hình ảnh của mình truyền lại sẽ ra hình dáng gì.
Trong lòng có vẻ nhẹ nhõm, sau khi nghe nam nhân mắt xanh tóc vàng nói chuyện với Ngu Uyên, Chử Thư Mặc trong túi áo Ngu Uyên nghiên nghiên đầu, trong nháy mắt trái tim kinh hoàng, ánh mắt mở to mà nhìn, bàn tay vô thức nắm chặt vành túi của Ngu Uyên.
Chỉ thấy cách đó không xa, dưới ánh đèn vàng ấm, một bảo đao yên lặng đặt trên kệ cao.
Đó là Kinh Hồng, là bảo đao của Thiên Diễn Đế.
Cây đao kia lúc Chử Thư Mặc còn tại thế, đều chỉ nhìn từ phía xa, những phương diện khác Thiên Diễn Đế cũng không keo kiệt, duy nhất chỉ có cây đao này, nhất định không cho hắn chạm vào.
Chử Thư Mặc đau ốm quanh năm, thân thể chịu đủ hàn khí dày vò, huống chi không còn hồn đạo hộ thể, cũng không thể chạm vào được loại vũ khí chí âm chí hàn này, nhưng mà trong lòng hắn, cây đao này cũng giống như Thiên Diễn Đế.
Thẳng, sắc bén, cứng rắn, cùng Thiên Diễn Đế ngang dọc trên chiến trường, chui vào hang ổ địch, canh giữ ở biên giới, trấn thủ giang sơn vạn dặm, giống như là vĩnh viễn không bao giờ ngã xuống.
Nhưng mà một bảo đao như vậy, làm sao bị... đứt gãy đây?
Chử Thư Mặc càng nắm chặt túi áo Ngu Uyên, sau đó ngồi xổm xuống, dùng yếm nhỏ che miệng, Chử Thư Mặc cắn cắn môi dưới, hai mắt ẩn ẩn nước, nhìn về hướng bảo đao bị gãy kia.
Ở phía kia, khí thế lạnh băng ra oai phủ đầu của Ba Khắc gì đó bỗng dưng thay đổi, ánh mắt cũng rơi vào trên ngươi Chử Thư Mặc, "Vật này là Nặc Nhĩ tộc khế ước của Ngu Tổng sao? Còn dễ thương hơn khi truyền hình trực tiếp."
Vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào tiểu gia hỏa bên trong túi áo của Ngu Uyên, nhìn thấy đôi mắt kia chăm chú linh hoạt nhìn chằm chằm nhìn về phía bên kia, dường như bản thân toát ra vẻ gì đấy rất bất đồng, không biết ma xui quỷ khiến thế nào Ba Khắc đưa tay ra, cứ như vậy đâm đâm vào khuôn mặt ụ thịt ---
Tầm mắt nhìn chăm chú vào trong góc nên Chử Thư Mặc không có chút phòng bị, đang thương cảm, đã bị y chọc trúng, đầu nhỏ ngẩng lên, đâm vào lòng ngực Ngu Uyên.
"A, xấu hổ xấu hổ, ta dùng quá nhiều sức..." Cảm xúc mềm mại từ trên tay truyền đến làm Ba Khắc giật mình, thiếu chút nữa không hồi phục được tinh thần.
Phát hiện được hành động bất thường của mình nên sau đó rối rít nói lời xin lỗi, nhưng lời còn chưa nói hết, ngón tay trong túi áo Ngu Uyên đẩy đẩy mãnh liệt, nhìn sắt mặt còn có vẻ giống như mất hứng, nhất thời làm Ba Khắc ngây ngẩng cả người.
Chử Thư Mặc dùng chân đạp đạp, vô cùng bất mãn, nghĩ thầm người này sao thật phiền phức, tại sao có thể đụng vào mặt người ta như vậy?
Suy nghĩ của hắn bị cắt đứt, nhướng mày lên rụt vào trong túi áo, ánh mắt hé mở cũng khép lại, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn về phía đối phương, tràn đầy mất hứng và bất mãn.
Ba Khắc nhìn tâm tình của vật nhỏ, nhất thời vui vẻ, hắn cũng là Hồn Thú tộc, đương nhiên ở phương diện hồn lực hắn cũng là một người nổi tiếng, chắc hẳn nhà hắn có rất nhiều Nặc Nhĩ tộc, nhưng không có Nặc Nhĩ tộc nào biểu lộ ra tính cách như vậy.
Hơn nữa Nặc Nhĩ tộc này, nếu nhớ không lầm thì hắn mới sinh ra được một ngày?
Nghe nói năng lực rất yếu, tâm tư Ba Khắc khẽ động, chỗ hắn thứ khác không nhiều, nhưng các loại Nặc Nhĩ tộc lại có rất nhiều, cũng không đáng bao nhiêu tiền, đổi một Nặc Nhĩ tộc cũng không đáng giá bao nhiêu.
Hơn nữa Nặc Nhĩ tộc này rất đẹp... trước đây hắn cũng chưa từng nhìn thấy vật nào đẹp hơn.
Nhìn Ngu Uyên cũng không giống người quan tâm thưởng thức những vẫn đề này, nói không chừng có thể làm giao dịch nhỏ đây?
Suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, Ba Khắc lập tức ngẩng đầu lên cười, sau đó rất nhanh, hắn chợt phát hiện... giao dịch này nhất định không thực hiện được.
Bởi vì nhìn thấy sắc mặt Ngu Uyên không được tốt, khác xa với vẻ phẫn nộ của Nặc Nhĩ tộc đang ở trong túi áo kia, khí tức nguy hiểm uy hiếp Ngu Uyên phát ra nguy hiểm hơn nhiều.
Vẫn vươn tay, sờ lên mái tóc của tộc Nặc Nhĩ tộc, mười phần ý vị.
Ba Khắc vừa nhất mi, hơi lúng túng ho khụ khụ hai tiếng, thuận tiện tiếc hận nhìn liếc qua Chử Thư Mặc, chỉ có thể yên lặng buông tha cho suy nghĩ này, quay đầu vẫy vẫy tay với trợ lý.
"Ta cũng không nói nhiều lời, lần này Ngu Tổng nôn nóng, là vì vật này, chính là chỗ này." Ba Khắc vừa nói, vừa ngồi xuống ghế, sau đó cầm lấy túi màu đen mà thuộc hạ đưa đến, đặt lên trên bàn trước mặt.
Mà mỗi khi túi màu đen được lấy ra, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của Chử Thư Mặc.
Lúc trước cũng đã nói, này hắn có thể cảm giác được một ít hồn lực tồn tại bên trong bảo tàng, hẳn là khả năng cảm nhận hồn lực không có vấn đề, là là ở thế giới này hồn lực tồn tại rất mỏng manh.
Thật ra cái này cũng không kỳ quái, đời đời trôi qua, những người trên đại lục này đã tự tìm ra cách sinh tồn mới, cố gắng không cần dựa vào hồn lực cũng có thể sống sót.
Huống hồ ở đại lục Thái Huyền mọi người dựa vào hồn lực quá nhiều, dùng hết cũng không có gì lạ.
Vì vậy Chử Thư Mặc đã mơ hồ chấp nhận sự thật ở đây không có hồn lực tồn tại, cho đến khi nhìn thấy cai túi màu đen kia.
Cái túi này tỏa ra hồn lực nồng đậm, nầm đậm đến mức Chử Thư Mặc không nghĩ ra được năm xưa ở đại lục Thiên Huyền, có đồ vật nào có thể chứa được nhiều hồn lực như vậy.
Chử Thư Mặc ngồi xổm trong túi áo nhìn cả nửa này, yên lặng nhíu mày.
Ngẩng đầu liếc nhìn người dị tộc trước mặt, chẳng lẽ ở thế giới này hồn lực cũng chưa biến mất? Hơn nữa nhìn Ngu Uyên cẩn thận đến tận đây, có lẽ hồn lực vẫn còn có tác dụng rất lớn?
Phản ứng của Chử Thư Mặc cũng không quá lớn, nhưng dáng vẻ chăm chú của hắn vẫn làm Ba Khắc và Ngu Uyên chú ý, người phía trước lập tức cười cười, "Không hổ là Nặc Nhĩ tộc, cảm ứng được rất nhanh? Muốn tìm xem có hồn thach nào thích hợp với chủ nhân của ngươi hả?"
Chử Thư Mặc nghe không hiểu những lời này, vì vậy chỉ nhìn chằm chằm vào cái túi đen, vẫn không nhúc nhích, chờ có người mở túi ra. Nhưng mà Ngu Uyên và nam nhân mang kính đen đứng phía sau thì hiểu.
Trong nháy mắt A Trạch biến sắc, nam nhân mang kính mắt thì trấn định hơn nhiều, không dấu vết bước về phía trước nửa bước.
Ánh mắt Ba Khắc dừng hai giây trên mặt Thư Mặc rồi dời đi, dù sao trước giờ Hồn Thú tộc cũng không ôm hi vọng quá lớn vào trí thông minh của Nặc Nhĩ tộc, lại càng không trông chờ vào Nặc Nhĩ tộc mới sinh ra mà bọn hắn đã nghe nói đến này.
Vì vậy Ba Khắc nhìn Ngu Uyên cười cười, vươn tay, mở túi màu đen lộ ra ánh sáng chói bên trong.
Chỉ thấy trong túi nhung màu đen, có rất nhiều tinh thạch hình dáng không giống nhau, mỗi viên đá đều có hình dáng không giống nhau, căn cứ vào ánh hào quang phát ra khác nhau, cũng tản ra hồn lực khác biệt.
Màu vàng đỏ xanh lục rất nhiều màu sắc, Chử Thư Mặc nhìn từng tản đá, trừng to mắt nhìn ánh sát phát ra từ từng tản đá, ở trong ấy quả thật hồn lực rất nồng đậm, mỗi khối đều tinh khiết không thể xem thường, nhưng nhìn kỹ hình như cũng có lẫn một chút tạp chất, nguyên nhân là tại sao?
Vừa nghĩ, hắn lại vô thức dũi bàn tay bé nhỏ lên không trung quơ quơ.
Phải biết rằng năm ấy ở đại lục Thái Huyền, tất cả hồn lực đều xen lẫn nhau một cách lộn xộn, phải học được cách chắt lọc để lấy hồn lực có lợi cho mình, cách nhìn thấy hồn lực nhận biết hồn lực là phải tự học.
Nhưng mà tay hắn mới vươn ra, đã bị Ngu Uyên chặn lại, sau đó nhét trở về túi, Chử Thư Mặc có chút dừng lại, mấp máy cái miệng nhỏ nhắn.
"Đây là mười viên hồn thạch hạng nhất." Ba Khắc vừa nói, lại mang vào đôi bao tay màu trắng, cẩn thận cầm lấy hồn thạch, đặt trước mặt Ngu Uyên, "Tất cả mỏ quặn của ta sản lượng một năm cũng chỉ hơn trăm viên, Ngu Tổng một lần đã lấy mười viên, vẫn muốn hợp tác lâu dài, nội tình công việc buôn bán của ta cũng sợ bị Ngu Tổng biết hết."
Ngu Uyên nhìn toàn bộ hồn thạch trên bàn, nhận lấy bao tay A Trạch đưa đến, cũng mang lên, các khớp xương trên ngón tay chuyển động linh hoạt một chút, đã nắm một viên đá lên, âm thanh lạnh nhạt nói, "Ba Khắc tiên sinh đang cảm thấy, giá cả vẫn chưa hợp lý?"
"Ha ha ha sao có thể, " Ba Khắc cười hai tiếng, "Ngu Tổng nói đùa, ngài ra tay hào phóng như vậy, đừng nói giá cả thỏa mãng, nói thực ra, đều vượt qua phạm vi dự tính của ta, là khách hàng lớn của Ba Khắc ta, đây không phải là, đều tự bản thân ta mang hàng đến cho ngài."
Lời hắn vừa nói ra, Ngu Uyên cũng thả viên đá trên tay xuống, tinh thạch va vào mặt bàn, cách một lớp vải nhung, vẫn phát ra một tiếng vang nhỏ.
Tiếp theo di chuyển cơ thể, ngồi trở về, ánh mắt nhìn Ba Khắc, vẫn còn dáng vẻ lạnh lùng.
Ba Khắc bị y nhìn có chút chột dạ, hắn đã sớm nghe nói Ngu Uyên chính là người như vậy, không giống với những người kinh doanh khác mặt lúc nào cũng nở nụ cười, người này không biết có phải là vì ở trong thế gia quân nhân nên được hun đúc nhiều hơn, nhìn qua lạnh như băng, vậy mà hết lần này tới lần khác lại vô cùng không khéo.
Nhìn gương mặt ấy, ngươi vĩnh viễn không thể đoán được y suy nghĩ những gì.
Nhưng mà Ba Khắc lăn lộn trong thời gian dài, cũng không phải ngồi không, yên lặng hít thở một chút, tâm tình liền ổn định trở lại, "Giá cả hoàn toàn không thành vấn đề, vì hợp tương lai hợp tác lâu dài ta nhất định sẽ bán cho Ngu Tổng với giá và ưu đãi tốt nhất, ta nói thẳng, những viên đá này Ngu Tổng ngài cũng biết, bên ngoài hỗn loạn, tuổi ta cũng không còn nhỏ, cũng đến lúc nên tìm đường lui, Ngu Tổng ngài nói đi?"
Ngu Uyên nhìn hắn, sau đấy hai giây, giật giật tay, A Trạch đứng sau lưng bước lên, lấy túi màu đen kia khóa kỹ, cùng lúc đấy Ngu Uyên đứng dậy, bắt tay xong, xoay người bước đi.
Ba Khắc thấy thế mặt biến sắt, "Ngu Tổng?"
"Ba ngày sau tám giờ tối, có một yến hội,thư mời sẽ chuyển đến cho ngươi sớm nhất." Sau khi Ngu Uyên nói xong, bước chân cũng không ngừng lại, đi thẳng ra bên ngoài.
Chử Thư Mặc từ đầu đến giờ vẫn ngồi im trong túi áo của y, một bên nắm túi áo, một bên nhìn túi nhung trong tay A Trạch, tự hỏi khi nào có thể đến gần mấy viên đá kia nhìn một chút.
Vừa suy nghĩ vừa chép chép miệng, không lâu sau, trên túi Ngu Uyên xuất hiện một vệt nước miếng.