Hai tay hắn đều bị tách ra buộc vào hai bên cột ở phía đầu giường, hai chân hắn cũng vậy, bị tách ra buộc vào hai chiếccột ở phía cuối giường, cả người hắn nằm như hình chữ đại.
"Chẳng phải, ta đã từng nói, trừ khi ta không cần ngươi,ngươi không thể dời đi ta sao?" Lấy bàn tay nhỏ nhắn ve vuốtgương mặt tuấn tú của hắn, nàng nói ra với giọng ai oán cựckỳ.
Sự bám diết nàng dành cho hắn tựa như nước sông ùn ùnchảy về, nàng không có cách nào cắt đứt những ý nghĩ củamình về hắn.
Mỗi khi hắn hỏi những câu tương tự loại này, nàng luôn tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn.
Đối với nàng, hắn không bao giờ là 'công cụ' như miệng hắnnói, mà hắn là con người quan trọng bậc nhất ở bên cạnh nàng, thế cho nên, dù thế nào chăng nữa, nàng đều sẽ không bao giờđể cho hắn đi.
Dù cho hắn có muốn trốn, nàng cũng vẫn sẽ như trước, dùng nhiều phí lực hơn, để bắt hắn trở về bên cạnh mình.
"Nếu ta chỉ là công cụ, vậy thì dẫu có ở lại bên ngươi,cũng chẳng có ý nghĩa gì." Đôi mắt hắn đã nhiễm đầy nỗi lolắng.
Mà trong nỗi lo lắng này, còn chứa chan cả nỗi đớn đau mà nàng chưa bao giờ thấy được.