Mạnh Giản vừa ôm sách bước ra khỏi thư viện thì liền nhận được cuộc gọi của đàn chị khóa trên.
"Alo, chị ạ!"
Mạnh Giản mặc áo sơ mi trắng, quần đùi denim, áo sơ mi được nhét gọn vào trong quần. Cô một tay cầm điện thoại, đi về hướng phía cổng trường, bước qua hơn phân nửa khuôn viên trường dưới những đôi mắt đánh giá của cả nam sinh lẫn nữ sinh. Mạnh Giản nổi tiếng là đối tượng bị xa lánh của cả khoa bọn họ. Những cô gái trong khoa ngoại ngữ đều có ngoại hình xinh đẹp, nhưng ngoại hình của Mạnh Giản lại là kiểu mà những cô gái bình thường không thích, cô có đôi mắt sáng và hàm răng trắng, vai thon eo nhỏ, dáng người cao ráo, đôi mắt trong veo như suối, lông mày đẹp như khắc hấp dẫn, mỗi ánh nhìn tỏa ra sự duyên dáng và huyền bí. Nếu cô không cười, cô hoàn toàn trở thành một người đẹp lạnh lùng, nhưng điều đặc biệt là cô lại là người thích cười, khiến lúm đồng tiền trên khóe môi lúc ẩn lúc hiện, mỗi nụ cười hay mỗi cái cau mày đều có một sức hút không gì cưỡng lại.
Cô hầu như không ở lại trường nên tin đồn về cô nhiều nhất trong trường chính là Mạnh Giản cô được một đại gia bao nuôi, thậm chí trên diễn đàn của trường còn có tin đồn rằng cô được người ta xây cho một tòa nhà, viết hẳn cả một bài phân tích cho thấy bằng chứng cô được bao nuôi, từ chiếc túi xách, quần áo, đồ trang sức cô đeo, mỹ phẩm và cả kem tẩy lông mà cô dùng, mọi thứ đều được đề cập đến. Tuy nhiên, cuối cùng người viết bài viết đó lại đưa ra một kết luận trái ngược hoàn toàn với sự suy luận của mọi người, đó là: Mạnh Giản rất nghèo, rất nghèo!
Mọi người liền nghi ngờ liệu chủ thớt muốn lên bài minh oan cho Mạnh Giản hay đó chính là Mạnh Giản đăng bài để tẩy trắng cho bản thân, sau đó mọi người lại chuyển qua một chủ đề khác được bàn luận sôi nổi hơn "Những người đàn ông có quan hệ thân mật với Mạnh Giản"!
Bản thân Mạnh Giản không có thời gian quan tâm tới những tin đồn về mình, cô bận kiếm tiền, cô còn phải kiếm tiền học phí và chi phí sinh hoạt cho bản thân và em trai Mạnh Sanh, thời gian rảnh rỗi của cô rất ít, cô hoặc khiêu vũ trong quán bar hoặc làm tiếp viên ở khách sạn. Có đôi khi dưới sự giới thiệu của đàn chị cô được nhận một vai nhỏ trong đoàn làm phim, nếu diễn tốt, cô còn có thể kiếm được ba bốn trăm tệ một ngày. Cô vẫn luôn vật lộn với cuộc sống, hoặc là đời lật đổ cô, hoặc là cô vật lộn với nó tới chết.
"Sanh Sanh à, phí sinh hoạt của em còn đủ không? Chị chuyển thêm một nghìn tệ cho em, nhớ lấy tiêu nhé. Đừng suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm, nhớ phải ăn uống đầy đủ đó!" Sau khi kết thúc cuộc gọi với đàn chị, Mạnh Giản liền nhanh chóng gọi điện cho Mạnh Sanh để nhắc nhở cậu phải ăn cơm đầy đủ.
Mạnh Sanh và Mạnh Giản là một đôi song sinh hiếm có, Mạnh Giản ra đời trước Mạnh Sanh có năm phút, nhưng vì dáng người mập mạp nên thường bị mọi người hiểu nhầm là học sinh cấp ba. Nhưng thực tế, cậu đã hoàn thành chương trình cử nhân, bây giờ đã học đến năm hai của thạc sĩ rồi.
"Chị ơi, tiền tháng trước em vẫn chưa dùng hết..." Mạnh Sanh ngơ ngác, đặt thuốc thử xuống, cậu vẫn đang chìm đắm trong đống dữ liệu thí nghiệm của mình.
"Mời bạn bè đi ăn tối, hay mua một ít đồ ăn vặt để ở kí túc xá, không được tiết kiệm tiền!" Mạnh Giản khó nhọc mới leo lên được chiếc xe buýt công cộng, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đùi mình rồi tiến tới đứng bên cạnh một cô gái.
Mạnh Sanh cười: "Chị yên tâm, em sẽ không đối xử tệ với bản thân đâu, sau khi hạng mục trước hoàn thành, giáo sư còn gửi cho em khá nhiều tiền, em còn mua cho chị một cái váy đấy, khi nào em đem cái váy đến cho chị nhé!"
"Thằng nhóc chết tiệt này! Mua váy cái gì chứ! Chị mày còn thiếu cái váy đó à! Mày không cho chị ăn no được mà còn mua váy, lần sau còn ngất ở phòng thí nghiệm thì chờ xem chị mày tới giết cả mày lẫn ông thầy hướng dẫn kia, có tin hay không!" Mạnh Giản nổi nóng quát.
Mạnh Sanh đem điện thoại để cách xa một chút, nói: "Chị à, chị đừng vất vả như vậy, em có thể tự nuôi sống bản thân. Chị là con gái, vẫn là nên mặc đồ đẹp hơn rồi tìm cho mình một người bạn trai đi!"
"Không cần lo chuyện của chị! Chỉ cần em lo cho tốt bản thân mình là được, ngoan, đi ăn nhanh đi!"
Mạnh Giản cúp điện thoại, Mạnh Sanh đối với tiếng "tút tút tút" trong điện thoại thì cũng chỉ đành bất đắc dĩ đặt điện thoại xuống.
Mạnh Giản xoa xoa trán, gần đây đối mặt với một loạt sự kiện, ngay cả người mạnh mẽ như Mạnh Giản cũng không chịu nổi mà có chút mệt mỏi, cô đã sống với Mạnh Sanh mười năm, cô chưa từng có cảm giác lo lắng như vậy. Cô chống cằm, trưởng khoa khuyên cô nên tiếp tục học lên thạc sĩ, hơn nữa cô, người luôn có thành tích đứng đầu, cô thật sự có khả năng học được, bây giờ Mạnh Sanh cũng đã trưởng thành, cô không cần phải kiếm tiền học phí nữa. Học phí của cậu, hàng năm cậu vẫn nhận được một khoảng học bổng không nhỏ, cộng thêm tiền thưởng từ phòng thí nghiệm và tiền lương từ công việc bán thời gian của Mạnh Sanh, dường như cô có thể tự mình nuôi sống bản thân qua khoảng thời gian học cao học(1). Mặc dù cô học không giỏi như Mạnh Sanh, nhưng cô thật sự không muốn bỏ qua con đường học vấn này.
Trước đây khi cô còn nhỏ, cô đã cắn răng không chịu đồng ý việc bỏ học đi làm công, cô thậm chí còn chấp nhận mang nợ cũng không chịu bỏ học, cô hiểu được tầm quan trọng của việc học, và bây giờ cô đã thật sự chứng minh được điều đó.
Cô lắc lắc đầu, cô vẫn là làm cho xong việc của hôm nay đi rồi tính sau.
Xuống xe, đàn chị đã chờ cô trước cửa khách sạn.
"Mau thay quần áo!" Đàn chị dẫn cô đi về phía sau.
Mạnh Giản không ngại gì mà cởi quần áo trước mặt đàn chị, thành thật mà nói, dáng người chị ấy còn hấp dẫn hơn cô một chút.
"Này, quần áo lần này khá đẹp, chất lượng cũng tốt nữa" Mạnh Giản cài khuy sườn xám, trước đó cô từng bị khách hàng nắm lấy và kéo áo nên trên áo đã có vài vết bung.
"Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, đây là nơi mà người bình thường có thể chi trả nổi sao? Em tỉnh táo một chút, nơi này rất nguy hiểm, đừng có để phạm sai lầm đó!" Học tỷ quét mắt trên cơ thể xinh đẹp của Mạnh Giản từ trên xuống dưới rồi nhẹ giọng cảnh báo.
"Em biết rồi, sẽ không gây rắc rối cho chị đâu, được chưa?"
"Biết em ngoan nên mới gọi cho em đấy. Gặp vấn đề rắc rối thì đừng sợ, nhớ đi tìm quản lý là được rồi!" Đàn chị vỗ vỗ nhẹ vào má của cô, nói với nụ cười rạng ngời.
Mạnh Giản cũng không quen thuộc với đường lối cấu tạo của khách sạn này nên chỉ đành đứng ở bên ngoài chào đón khách và nói "Chào mừng quý khách", cặp má lúm đồng tiền đã mang lại cho cô không ít lợi ích, nên bình thường cô cười lại càng chân thành hơn. Khach hàng ở đây bình thường cũng chỉ nhìn lại một hai cái, theo quan sát của cô, những người đến đây đều là người có địa vị cao, cô dường như đã nhìn thấy người thường xuyên xuất hiện trên truyền hình, cái người Địa Trung Hải đó. Mạnh Giản thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sợ khách hàng động vào cơ thể mình, đôi khi cô thật sự muốn đá xoáy một phát vào bản mặt họ, nhưng cuộc sống mà, để một anh chàng đẹp trai đến chạm móc vài cái thì cô còn chịu được, chứ nếu bị một tên đầu heo mập mạp chạm vào thì cô thật sự không thể nhịn nổi.
Nhưng hôm nay vận khí của cô khá tốt, cô chỉ việc đứng thẳng như vậy năm tiếng đồng hồ thì liền kết thúc.
"Đi thôi, Giang thiếu và mọi người đều đang ăn cơm ở đây, chúng ta cũng đi ăn cơm thôi!" Đàn chị kéo Mạnh Giản đã thay quần áo đi lên lầu.
"Này, như vậy không tốt lắm đâu?"
"Có gì không tốt? Hắn ta là ông chủ, chị là người của hắn ta, một bữa cơm thôi mà hắn cũng không có tiền trả sao?" Đàn chị nhướng nhướng mày, dường như chẳng quan tâm đến khoảng cách địa vị giữa bọn họ.
Mạnh Giản có chút xấu hổ, dù sao mới lúc nãy thôi cô còn đứng ở dưới kia hô hào chào khách, hiện tại lại ngồi cùng bọn họ ăn cơm? Bọn họ liệu có thực sự thích không?
"Đám đàn ông kia cũng đâu biết được chúng ta đặt món gì? Đi thôi, đói chết mất" Đàn chị quả nhiên bá đạo, cô ấy không chỉ có mối quan hệ rộng mà còn rất hào phóng. Quả thực, nhờ có cô mà Mạnh Giản mới có được một bữa ăn ngon. Đàn chị giống như một con bướm, bay lượn khắp phòng với ly rượu trong tay. Mạnh Giản chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, cúi thấp hơn nữa, cố hết sức để bản thân trở nên nhỏ bé trong suốt rồi nhanh chóng biến mất ngay khi ăn xong!
"Thế nào, quỷ đói ăn no rồi à?"
Mạnh Giản xoa xoa cái bụng căng tròn, nhìn đôi mắt đang nheo lại của Giang Tấn, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng, ăn cơm xong còn chưa kịp vỗ mông ngựa hắn đàng hoàng, quá không nên mà!
"Ôi, Giang đại thiếu gia mời ăn cơm, đương nhiên là tôi cảm thấy như được ở nhà! Việc ăn những món này đối với anh cũng giống như bữa cơm thường ngày, nhưng chúng ta khác nhau, ở căn tin của trường không chỉ đồ ăn có độc mà còn có muỗi, có gián, có đuôi chuột các loại..." Mạnh Giản bắt đầu đếm đếm liệt kê một đống "vũ khí sinh học" do căn tin tạo ra.
Đầu Giang Tấn bắt đầu tê dại "Dừng dừng dừng, em đến đây là để làm cho anh thấy ghê tởm à"
Mạnh Giản ngây thơ cười: "Tôi nào dám! Tôi đến đây là để ăn no nha, nhưng mà hơi phấn khích quá rồi. Đừng để ý, đừng để ý!"
Tuy nhiên, Giang Tấn lại thấy khá tiếc nuối, cái khuôn mặt hồng nhan họa thủy này quả thật là hại người mà, cùng Mạnh Giản nói chuyện chưa đến vài câu liền phất tay, ý bảo cô có thể lăn rồi.
Mạnh Giản liếc nhìn đàn chị một cái, đàn chị xua tay, Mạnh Giản liền ôm túi nhỏ lên lẻn đi. Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, người đàn ông của đàn chị quả nhiên không thể động vào mà.
Mạnh Giản trở về ký túc xá, cô nằm ngã xuống giường, đứng trên giày cao gót suốt năm tiếng đồng hồ, chân cô bây giờ chẳng còn cảm giác gì nữa rồi.
"Cuối cùng cậu cũng về rồi, đừng ngủ, đừng ngủ, tớ còn có chuyện muốn hỏi cậu!" Tôn Thiến bò tới giường Mạnh Giản, vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của cô.
"Nói..." Giọng Mạnh Giản yếu ớt.
"Trưởng khoa đã nói cho cậu biết chưa?"
"Về việc học lên cao học à?"
Tôn Thiến gật đầu, hạ giọng, "Ông ấy cũng tới tìm tớ, tớ còn chưa quyết định, cậu nghĩ thế nào?" Tôn Thiến dùng ngón tay chọc chọc Mạnh Giản, "Vệ Hạ Thanh nhìn có vẻ rất không vui, vừa nãy còn ở trong ký túc xá mặt nặng mày nhẹ..."
Mạnh Giản lấy mu bàn tay che đi đôi mắt, ánh đèn sợi đốt trong ký túc xá khiến cô thấy đau đầu.
"Tớ cả ngày kiếm tiền trang trải cuộc sống, nào có thời gian mà xem sắc mặt cô ấy chứ!"
"Ồ! Đại mỹ nữ của ký túc xá chúng ta đã về rồi!" Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Vệ Hạ Thanh bưng theo chậu rửa mặt từ bên ngoài vào tới, cô thường thích trang điểm đậm, đến bây giờ mới nhìn thấy "nhan sắc thật" của cô lúc này. Về cơ bản, ngoại hình của Vệ Hạ Thanh cùng Mạnh Giản khá giống nhau, mắt hai mí to tròn kiểu Âu, cùng với thân hình nóng bỏng, cô cũng chiếm một vị trí trong bảng xếp hạng hoa khôi của khoa. Nhưng một ngọn núi không thể chứa hai con hổ, Mạnh Giản và cô ấy không hợp nhau.
Mạnh Giản không để ý đến cô ấy, xoay người ngồi dậy, ngáp một cái rồi cầm đồ vệ sinh cá nhân đi vào nhà vệ sinh.
"Cậu ta có ý gì chứ! Thật sự tưởng mình là ai vậy!" Vệ Hạ Thanh vung chậu rửa mặt, gương mặt trở nên khó coi.
Hạ Kỳ thò đầu ra khỏi màn, "Cậu ấy mệt, đừng làm phiền cậu ấy!"
Vệ Hạ Thanh hừ lạnh một tiếng: "Cậu ta đương nhiên là mệt mỏi, suốt ngày chạy ra bên ngoài, không biết có cái gì ở bên ngoài lôi kéo cậu ta đâu!"
"Hạ Thanh, cậu nói chuyện không cần phải khó nghe như vậy!" Tôn Thiến cả đầu căng chặt, cũng không biết Mạnh Giản trêu chọc cậu ta chỗ nào.
"Nếu cậu cho rằng điều tôi nói về cậu ta là xấu thì cậu đừng nghe, dám làm còn không dám cho người ta nói!"
Mạnh Giản đánh răng, từ ban công đi vào, trong miệng vẫn còn bọt, đôi mắt sâu thẳm.
"Cậu nhìn tôi làm gì, sự thật không phải như vậy à, tôi cũng không phải người duy nhất quang minh chính đại nói ra điều này!" Vẻ mặt Vệ Hạ Thanh bắt đầu có chút hoang mang trước ánh mắt của Mạnh Giản.
Mạnh Giản đi đến trước mặt cô ta, cô so với Vệ Hạ Thanh còn cao hơn một chút, hơn nữa vẻ bề ngoài của cô cũng không phải là loại hiền lành dễ bắt nạt, bình thường không cười cũng có thể dọa được một đám ngốc.
Mạnh Giản mặc áo sơ mi cùng quần short, để lộ cặp đùi trắng nõn, thon dài và thẳng, vì cô thường xuyên chạy bộ nên đôi chân lại càng cân xứng, ngực cô cũng to hơn ngực Vệ Hạ Thanh một chút, lúc này mang trên người áo sơ mi nóng bỏng như vậy, cơ thể cân đối không có gì để chê. Vệ Hạ Thanh tuy rằng thường xuyên đối nghịch với cô, nhưng vì Mạnh Giản thường không có mặt ở ký túc xá nên rất ít khi đối đầu trực diện với cô ấy, lúc này Mạnh Giản đang đánh răng đứng trước mặt, không hiểu sao cô ta thấy khí thế của mình thấp đi một chút.
"Cậu muốn làm gì? Còn muốn đánh nhau sao?"
Mạnh Giản đưa tay lên, Vệ Hạ Thanh theo phản xạ liền đưa tay lên tránh né.
Mạnh Giản chỉ tay về phía Vệ Hạ Thanh, nói: "Tôi thấy cậu rửa mặt còn chưa có sạch đâu"
Nói xong Mạnh Giản đi vào nhà vệ sinh đánh răng tiếp, Vệ Hạ Thanh sờ sờ trán mình, bởi vì vừa rồi nghe nói Mạnh Giản đã trở về nên vội vã chạy ra, quên không rửa sạch sữa rửa mặt trên mặt.
Hà Kỳ kéo lại rèm cười thầm trong lòng, người tốt là Tôn Thiến giả vờ như không để ý, không quan tâm, đang dọn dẹp lại giường mình một cách thật "cẩn thận".
Vệ Hạ Thanh cảm thấy cô có ngày sẽ xé bản mặt của Mạnh Giản ra thành từng mảnh!
Cuối tuần cũng đã đến, ký túc xá chìm vào giấc ngủ yên bình. Ban ngày Mạnh Giản không ra ngoài, thoải mái nằm trong chăn!
"Tiểu Giản..." Tôn Thiến kéo rèm giường của Mạnh Giản ra, hình ảnh thân hình trắng trẻo đẹp như hoa đập vào mắt, Tôn Thiến xoa mũi, may quá, cô không phải con trai!
"Tiểu Giản, dậy đi.."
"Sao vậy, hôm nay là thứ bảy mà!" Mạnh Giản vùi đầu vào chăn, nói bằng giọng mũi.
Tôn Thiến ghé sát vào tai Mạnh Giản, nói: "Tớ đi gặp bạn trên mạng, cậu đi cùng tớ đi!"
Mạnh Giản giật mình tỉnh dậy, quay đầu nhìn chằm chằm Tôn Thiến đang "xuân ý dạt dào", "Thời buổi nào rồi mà cậu còn định gặp gỡ qua mạng?!"
"Cậu nói nhỏ chút!" Tôn Thiến bịt miệng Mạnh Giản, "Tớ quen anh ấy được một thời gian rồi, đừng lo, bọn tớ cũng từng gọi video cho nhau rồi, không phải "dưa vẹo táo nứt!"(2)
Mạnh Giản bị kéo dậy khỏi giường, nhìn chằm chằm vào Tôn Thiến đang lục lọi tủ đồ tìm quần áo. Mạnh Giản ngáp một cái, thản nhiên rút ra một chiếc quần jean và một chiếc áo sơ mi rồi để lên trên.
Tôn Thiến mặc một chiếc váy xuyên thấu có ren hình quạt, ren xòe ra từ đùi, che đi những bộ phận quan trọng và để lộ cặp đùi thon thả, những chiếc quạt đung đưa tinh nghịch, mặc trên người Tôn Thiến rất có vài phần hương vị thanh xuân sống động.
"Ồ, lại chi tiền rồi! chiếc váy này... không rẻ phải không?" Mạnh Giản đi vòng quanh Tôn Thiến, chậc chậc một cách ngưỡng mộ.
"Self-portrait(3), 344 bảng Anh, cậu tự tính thử đi!" Tôn Thiến đầy kiêu ngạo ngẩng đầu.
Mạnh Giản giơ ngón tay cái lên: "Giàu quá nha!"
Tôn Thiến ngồi trên ghế, ném mỹ phẩm cho Mạnh Giản: "Nếu không phải dáng người của cậu quá nóng bỏng, tớ cũng có thể cho cậu mượn chiếc váy này rồi, đáng tiếc không vừa, ngực cậu... quá lớn!"
Mạnh Giản trợn trắng mắt, trong ký túc xá mọi người thường xuyên thay đổi áo cho nhau, nhưng đáng tiếc chỉ có các cô ấy đổi với cô, còn cô lại chẳng thể mặc quần áo của người khác. Tôn Thiến là một tiểu thư giàu có của ký túc xá, ở một nơi như thành phố B, mỗi tấc đất đều có giá đắt đỏ, gia đình cô ấy thậm chí còn có thể dựa vào tiền cho thuê nhà để sống hết quãng đời còn lại.
"Đừng cử động!"
Mạnh Giản ấn đầu Tôn Thiến lại để trang điểm cho cô. Mạnh Giản có kỹ năng trang điểm siêu phàm, mỹ phẩm của Tôn Thiến cũng đều là hàng Pháp, không đến mười phút, một mỹ nữ xinh đẹp vừa được thoát xác!
"Oa... Bình thường tớ cũng tự mình trang điểm, sao lại không đẹp được như cậu làm chứ!" Tôn Thiến nhìn mình trong gương, cực kỳ hài lòng.
"Lần sau tớ ra nước ngoài chơi, chắc chắn sẽ mang đồ tốt về an ủi cậu nha!"
"Túi Alex của Joueurs(4), cảm ơn!". Mạnh Giản buộc tóc đuôi ngựa, dùng băng đô buộc lại để lộ cái trán với làn da mịn màng.
"Này! Đừng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chứ, quá lắm nha!"
"Đây là danh sách những thứ cần mua!"
"Vậy cậu đọc lên tớ nghe xem, để tớ xem cái nào rẻ nhất thì mua!"
Hai người kề vai nhau bước ra khỏi khuôn viên trường, một người rạng ngời thanh xuân, một người thanh thuần tự nhiên, tỷ lệ quay đầu nhìn ngắm hai người quả thật rất cao.
Trong một quán cà phê có phong cách nghệ thuật và thanh khiết, Mạnh Giản đang ngồi ở một góc lật tạp chí, nhướng mi lên thì nhìn thấy Tôn Thiến cùng người bạn qua mạng kia trò chuyện vui vẻ.
"Tiểu Giản, em cũng ở chỗ này ư!"
Một cái bóng đen ngồi xuống đối diện với Mạnh Giản, Mạnh Giản đóng cuốn tạp chí lại, nhìn về phía đối diện nói: "Chiêm học trưởng, anh làm tôi giật mình đó!"
Trang tạp chí mà cô vừa mở trúng có nội dung là "Mười tư thế yêu thích nhất của đàn ông", Mạnh Giản chỉ có thể nói rằng cô may mắn vì có đôi mắt linh hoạt cùng đôi tay nhanh nhẹn.
"Em làm gì ở đây vậy?" Đàn anh Chiêm mang kính gọng đen, diện mạo thanh tuấn, là đàn anh cùng khoa của cô, lúc nào cũng hòa hợp với các bạn nam trong trường, việc cô mỗi năm đều nhận được học bổng không chỉ nhờ vào thành tích học tập xuất sắc của mình, mà còn nhờ vào các mối quan hệ của đàn anh Chiêm giúp cô - người không tham gia bất kỳ hoạt động nào của trường cũng nhận được điểm hoạt động cực cao.
Mạnh Giản chu chu môi, đàn anh Chiêm liền nhìn về phía Tôn Thiến.
"Làm vệ sĩ bán thời gian ư!" Mạnh Giản thuận tay đem cuốn tạp chí ném lại trên kệ sách "Đàn anh khác đâu? Sao anh lại có thời gian ở đây uống cà phê vậy?"
Đàn anh Chiêm lấy ra một bức ảnh, đưa ra trước mặt Mạnh Giản, bất đắc dĩ nói: "Gặp gỡ hẹn hò, em nghĩ sao?"
"Hahaha..." Mạnh Giản cười lớn, đàn anh Chiêm lắc đầu thở dài.
Cô cầm bức ảnh cẩn thận xem xét, rồi Mạnh Giản đưa ra kết luận: "Thật không tồi"
"Nếu khuôn mặt người thật giống với bức hình này trên 80% thì."
Mạnh Giản cố gắng nhịn xuống, rồi lại phá lên cười.
"Phốc.. Haha, đàn anh à anh thật sự đáng thương quá đó!" Đây là kinh nghiệm đúc kết từ những trận chiến trước đây mà nhận ra!
Chiêm học trưởng nhìn vào khuôn mặt tươi tắn của Mạnh Giản và cái điệu cười lớn của cô, anh thấy mình vừa phải lòng một người điên mất rồi.
Tôn Thiến và người bạn qua mạng kia đã đứng dậy, Mạnh Giản vẫy tay chào đàn anh: "Hẹn gặp lại!"
Mắt kính đàn anh Chiêm phản chiếu lại ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, Mạnh Giản lấy tay che lại, quay đầu đuổi theo Tôn Thiến.
"Thế nào?" Mạnh Giản đáp tay lên vai Tôn Thiến
Người bạn nam qua mạng kia đã bắt taxi rời đi, Tôn Thiến ngại ngùng kéo góc váy của mình "Bọn tớ... vừa xác định quan hệ!"
Mạnh Giản đỡ trán, lượng hormone do phụ nữ đang yêu tiết ra thực sự không thể nào chịu nổi, cô kéo Tôn Thiến đi về hướng trạm xe buýt.
"Làm gì vậy?"
"Mời ăn tối nha. Chiến công lần này một nửa là của cậu, một nửa là của tớ, đúng không nào?"
Tôn Thiến vui vẻ vỗ vai Mạnh Giản "Thật may mắn khi cậu không xuất hiện, đi nào, bữa cơm này chắc chắn phải mời!"
Được Tôn đại gia mời thì chắc chắn phải hầu hạ cho thật tốt rồi, Mạnh Giản lau lau cái bàn ở trước mặt cô, thầm thì nói: "Đi ăn lẩu thì phải ngồi ở đại sảnh mới đúng vị chứ!"
Cô còn chưa kịp tán dương xong, thì Mạnh Giản đã muốn chọc mù hai mắt của mình. Ngồi trong phòng này có một lợi ích khác nữa đó là: Có thể nhìn thấy tất cả những người sắp bước vào bên trong.
"Hả? Kia không phải là bạn trai là đàn chị Tiền sao?" Tôn Thiến mở to hai mắt, tại sao bạn trai đàn chị lại đang ôm eo người phụ nữ khác?
"Có lẽ là gặp dịp thì chơi đi?..."
"Gặp dịp thì chơi mà còn cần phải sờ ngực xoa mông?" Tôn Thiến chỉ chỉ vào cái tay của Giang Tấn, vẻ mặt kinh hãi nhìn Mạnh Giản.
"Thế thì làm sao bây giờ?" Giúp người khác bắt gian thật sự rất phiền phức. Có nên nói cho chị ấy biết hay không? Điều này rất khó quyết định đó.
Tôn Thiến, người vừa chìm đắm một chút trong tình yêu, tự nhiên không thể hiểu được loại hành động phản bội kia. Liên tục dùng thịt bò cay xúi giục Mạnh Giản cáo trạng.
Bữa cơm này Mạnh Giản chỉ mới ăn được một nửa, nếu giờ nói với chị ấy, nếu chuyện này không phải, liệu cô có chết dưới tay chị ấy không. Nhưng nếu cô không nói, để chị ấy biết được, thì cô cũng chết dưới tay chị ấy. Tại sao cứ muốn làm một người em gái trong sáng đơn thuần ôm đùi tỷ tỷ lại khó như vậy chứ.
Mạnh Giản rút điện thoại di động ra, vì lương tâm của mình, cô quyết định sẽ vạch trần sự thật tàn khốc, cùng lắm thì cô mời đàn chị đi uống một trận!
"Này... đàn chị, chị đang ở đâu vậy?"
"Có chuyện gì thì nói đi... chị đây đang bận đếm tiền!"
"Đừng đếm nữa... Góc tường nhà chị bị người ta đào mất rồi kìa!"
Đàn chị Tiền thật sự quá bá đạo đi, còn chưa được nửa giờ đã một đường giết tới, "Người đâu?"
"Đi rồi..." Mạnh Giản chỉ chỉ cửa.
Tiền học trưởng ngồi bên cạnh Mạnh Giản với vẻ mặt đầy sát khí, Tôn Thiến dè dặt hỏi: "Đàn chị, chị không đuổi theo à?"
"Đuổi cái gì mà đuổi, ăn lót bụng trước đã, đợi lát nữa có đánh nhau thì cũng có sức mà đánh" Cô nắm chặt tay thành hình nắm đấm, móng tay đỏ trên ngón tay lóa sáng một cách kỳ lạ, cầm thực đơn, đọc từ đầu tới cuối một lần.
"Mấy món này cứ gọi đi, ăn xong chúng ta nói chuyện sau!" Đàn chị ném lại thực đơn cho người phục vụ.
Sắc mặt Tôn Thiến có chút suy sụp "Đàn chị..."
"Lát nữa chị sẽ thanh toán, được rồi chứ!"
Cô ấy lấy ra một hộp thuốc lá, lấy một điếu thuốc, một điếu đưa cho Mạnh Giản, Mạnh Giản xua tay. Đàn chị cũng không thèm để ý, bật lửa lóe lên ngọn lửa xanh, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, chậm rãi thở ra một hơi.
"Tuần sau có cơ hội thử vai người mẫu chụp ảnh, em tham gia đi!"
Mạnh Giản nhai ruột vịt nói: "Em có thể sao, em cũng không phải người chuyên nghiệp!"
Đàn chị liếc mắt nhìn cô một cái: "Bảo em đi thì em cứ đi, nói nhiều như vậy làm gì! Không muốn kiếm tiền nữa à?"
"Nghĩ, em chỉ đang nghĩ thôi!" Mạnh Giản hít một hơi rồi lau miệng, "Đi, sao lại không đi chứ?"
Đàn chị vừa lòng gật đầu, lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.
"Tìm được người rồi?"
Đàn chị hừ một tiếng, nhấc đũa "Ăn no rồi thì đi đánh người thôi!".