Cá Ở Trong Nồi

Chương 22: Cô



Mạnh Giản không dám tắm lâu, tắm sơ qua cơ thể một chút liền quấn khăn tắm quanh người rồi mở cửa phòng tắm.

"A!" Tay Mạnh Giản run lên, xuýt chút nữa là bao nhiêu cảnh xuân cũng đều lộ ra ngoài rồi.

Chu Minh Thân cau mày: "Em la lên như vậy làm gì?"

Mạnh Giản nói: "Anh không biết gì gọi là phi lễ chớ nhìn sao?"

Chu Minh Thân nhìn chằm chằm vào bờ vai nõn nà của Mạnh Giản, ánh mắt tối sầm, anh bước tới đem cô ôm vào lòng ngực, nói: "Tối qua có cái gì mà tôi chưa nhìn thấy qua, em có cần phải kinh ngạc đến vậy không?"

Mạnh Giản cuối cùng cũng biết Chu Chiêu học hỏi từ ai rồi, cô trừng mắt: "Anh có thể ra dáng trưởng bối một chút không!" Đồ lưu manh!

"Tôi không phải trưởng bối của em."

Mạnh Giản muốn đẩy anh ra, nhưng trên người chỗ nào cũng đều đau nhức.

"Anh buông em ra, em muốn đi thay quần áo!"

Chu Minh Thân nói: "Tôi mua cho em một chiếc váy mới, mặc thử đi!"

Mạnh Giản nhảy ra xa một bước, gỡ chiếc túi ra. Chắc sẽ không phải là phong cách của thẳng nam thời kỳ cuối đi?

Thấy cô đang muốn bỏ chạy, Chu Minh Thân trực tiếp ném váy và túi đựng đồ lót cho cô, Mạnh Giản theo phản xạ liền chụp được.

Anh nói: "Nếu đau nhiều thì bên trong còn có thuốc mỡ"

"Chú hai, anh thật đúng là lão lưu manh!" Mạnh Giản bắt lấy chiếc váy cảm thán nói.

Chu Minh Thân bị câu nói của cô chọc giận, nhướng mày: "Em còn muốn thử lần nữa không?"

(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)

Mạnh Giản ôm váy cùng túi chạy vào phòng tắm, để lại Chu Minh Thân ở bên ngoài vừa tức vừa buồn cười.

Vẫn là chiếc váy dài, nhưng so với lần trước là chiếc váy dài hồng phấn thanh lịch, thì chiếc váy này có thiết kế rõ ràng để tôn lên nét quyến rũ trên cơ thể người phụ nữ, màu đỏ rực không phải ai cũng có thể mang được, đôi khi còn có thể bị chiếc váy làm kìm đi nhan sắc bản thân. May mắn thay Mạnh Giản một người có nhan sắc và dáng người rất quyến rũ, nếu nói về đồ màu đỏ không ai có thể thích hợp hơn cô.

Chu Minh Thân rõ ràng là người có khiếu thẩm mỹ rất tốt, khi Mạnh Giản bước ra, ánh mắt anh lóe lên một tia vừa lòng.

"Chú hai, là anh mua sao?"

Chu Minh Thân nhướng mày tỏ vẻ thừa nhận, mỗi bước đi của Mạnh Giản đều đau, cô nói: "Anh đúng là một tên lưu manh, vừa sờ liền biết kích cỡ đồ lót của em!"

Anh kéo cô lại, cúi đầu hôn một nụ hôn dài kiểu Pháp, eo Mạnh Giản không chịu nổi, cô ngả người ra sau, Chu Minh Thân ôm cô lại, cúi xuống tiếp tục hôn không có ý định dừng lại.

Mạnh Giản mở miệng, Chu Minh Thân nói không sớm thì muộn anh cũng lấp kín cô!

Hai người lại dây dưa một hồi mới nghĩ đến ăn trưa, Chu Minh Thân nói muốn dẫn cô đi ăn nên liền kéo cô ra khỏi cửa.

"Thật đói, rốt cuộc là đi ăn cái gì?"

Chu Minh Thân chưa từng thấy qua người phụ nữ nào giỏi làm mất hứng như vậy, anh nhìn cô một cái, vòng tay ôm lấy cô.

Mạnh Giản treo ở trên người anh, cũng mặc kệ tài xế có nhìn thấy hay không.

Chu Minh Thân đặt tay lên eo cô, Mạnh Giản có chút tức giận: "Đem người ta ngủ rồi liền không để người ta ăn uống, chú hai, anh thật đúng là tư bản!" Anh chẳng có chút thiệt nào đó!

"Lát nữa liền để em ăn, còn bây giờ thì im lặng đi!"

"Ồ..."

Nhìn dòng xe qua lại ngoài cửa sổ, Mạnh Giản nghĩ, cô chưa từng nói chuyện yêu đương, không nghĩ tới lại có ngày bỏ qua bước yêu đương nhảy vọt luôn bước lên giường. Cô liếc mắt nhìn một cái, ở bên cạnh một người đàn ông có khí thế mạnh mẽ như vậy, Mạnh Giản thật sự cảm thấy bản thân lành ít dữ nhiều.

Đôi chân Mạnh Giản mềm nhũn, cô thậm chí còn không có đủ sức để đến studio, sau khi nói vài lời với Chu Huệ thì liền ở biệt thự của Chu Minh Thân. Ngay khi Chu Minh Thân phải đến công ty giải quyết công việc, thì Mạnh Giản liền biết cơ hội để học hỏi tài nghệ với đầu bếp đã đến rồi.

Bên trong biệt thự nhiệt độ luôn ở trạng thái ổn định suốt bốn mùa, hiện tại nơi nào Mạnh Giản cũng không thể đến, cho nên liền yên tâm ở lại chỗ của Chu Minh Thân. Quản gia mua cho cô rất nhiều quần áo, kiểu dáng cực kỳ đứng đắn, có thứ cô thích, cũng có thứ cô... không thích. Dù sao cũng không ra ngoài, cô chọn một chiếc váy len bó sát dài đến đầu gối, trên chân đi đôi dép lông màu hồng, một bên cùng nữ đầu bếp thảo luận về món ăn, một bên canh chừng nồi thịt hầm.

Chiếc xe công vụ màu đen lái vào trong sân, Chu Minh Thân đã trở về.

"Người đâu?" Chu Minh Thân cởi áo khoác ra, trong phòng khách không thấy ai, chỉ có ánh đèn ấm áp.

Quản gia cười nói: "Ở trong bếp!"

Mạnh Giản bưng đồ ăn đi ra, chiếc váy len sáng màu làm nổi bật đường cong, cô dùng chiếc kẹp tóc to kẹp một bên tóc, lúc xoay người lộ ra gương mặt thanh tú.

Cô ngẩng đầu nhìn sang, bắt gặp ánh mắt anh, cô cười, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng.

"Anh về vừa đúng lúc, em vừa hầm canh xong!" Cứ như là anh đặc biệt trở về là vì món canh của cô.

Chu Minh Thân thay giày rồi đi về hướng nhà bếp, khom lưng mở nắp nồi, một mùi thơm nồng đậm ập vào người.

"Là em làm?"

"Đương nhiên!" Mạnh Giãn nhướng mày, "Em rất toàn năng đó!"

Chu Minh Thân đặt nắp nồi xuống rồi nói: "Vậy thì em cũng nên rèn luyện cả công phu trên giường đi!"

Mạnh Giản nghẹn lời, trừng mắt nhìn anh một cái rồi quay người đi vào bếp.

Bữa tối rất đơn giản, nhưng mỗi thứ bày ra đều cực kỳ tỉ mỉ. Món thịt cừu hầm rượu vang và rau củ, rất thích hợp vào mùa đông, cùng món sườn nướng thơm lừng và cả món cá sạo sốt cà chua, nghĩ đến việc ăn thịt cừu có tính nóng, Mạnh Giản còn tự mình xào một đĩa rau chân vịt, bên trên rải một ít hạt mè, tất cả tạo nên một bữa tối đầy đủ và ngon miệng!

Màu sắc cùng hương vị đều không tồi, ngay cả một người kén ăn như Chu Minh Thân cũng không thể chê được gì, đủ để thấy tài nghệ nấu nướng của Mạnh Giản như thế nào.

"Thịt cừu không tồi!" Chu Minh Thân cười lau khóe miệng.

Mạnh giản đặt đũa xuống nói: "Em dùng chai rượu vang đỏ trong bộ sưu tập rượu quý của anh đó, nếm ra không?"

Khóe môi Chu Minh Thân giật giật, quản gia cùng nữ đầu bếp thấy thế chỉ biết cười cười rồi trốn đi!

"Tùy em!"

Sau bữa tối, Mạnh Giản ngồi trên sofa xem chương trình tạp kỹ, Chu Minh Thân thì vào phòng sách giải quyết công việc. Nhìn điện thoại, Mạnh Giản cười lăn ra ghế, ôm bụng cười đến mức cô thấy mình sắp cười đến chuột rút luôn. Xem hết tập này đến tập khác, giống như xem mãi vẫn không đủ.

Quản gia mang hai ly trà đến đặt trước mặt cô, Mạnh Giản cười nói cảm ơn.

"Khụ khụ, ngài cũng mang một ly lên cho tiên sinh đi!"

Mạnh Giản sửng sốt, quản gia đây là đang giúp cô lấy lòng Chu Minh Thân à?

"Tiên sinh ngày thường sẽ không làm việc tới khuya như vậy." Quản gia rất có thâm ý mà chỉ điểm cho cô.

Cho nên? Là anh đang chờ cô đi lên? Mạnh Giản nhướng mày, quản gia gật gật đầu.

Mạnh Giản bưng một ly trà nóng gõ gõ cửa phòng Chu Minh Thân, một giọng nói trầm ấm truyền ra, Mạnh Giản đẩy cửa bước vào.

"Ngồi mãi không chán à?" Mạnh Giản đặt trà lên bàn, "Uống một tách trà cho đỡ mệt!"

Lông mày Chu Minh Thân giật giật, cô ngoan như vậy sao?

Mạnh Giản ngồi xuống chiếc ghế đối diện Chu Minh Thân, cô cởi giày, ôm hai chân, cằm gác trên đùi.

"Ngồi lại đàng hoàng!"

Mạnh Giản còn đang vừa xoay ghế vừa xem tin tức trên điện thoại, nghe anh nói vậy, cô lập tức phản bác: "Anh là người đàn ông của em hay là ba em!" Anh đang cosplay cảnh sát Thái Bình Dương đấy à?

(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)

Chu Minh Thân cười, đứng dậy kéo cô đi về hướng phòng ngủ. Phòng ngủ đối với Mạnh Giản cho đến bây giờ vẫn còn lại bóng ma tâm lý, cô cảm thấy hiện tại chân mình vẫn còn run đây.

Chân cô nhũn đi, tay bám vào khung cửa, nói: "Em không buồn ngủ!" Anh có thể đừng trực tiếp như vậy có được không.

Chu Minh Thân thấy bộ dáng cô như vậy thì buồn cười, ý vị không rõ nói: "Trùng hợp, tôi cũng không buồn ngủ!"

Mạnh Giản cảm thấy bắp chân cô sắp bị chuột rút, cô nói: "Em còn có công việc phải làm, anh không được quá..." Cầm thú!

Chu Minh Thân trực tiếp khiêng cô lên, đôi chân dài bước một đường đến phòng ngủ.

"Ui! Anh có chút ý thức an toàn nào không thế..." Đầu đang hướng xuống dưới đó, lỡ như ngã thành đồ ngốc rồi thì anh có chịu trách nhiệm không!

Chu Minh Thân đem cô ấn ở trên giường, sờ sờ cặp đùi mịn màng của cô. Bộ váy len bộ váy đen bó sát khiến ngực của cô trong lớn hơn, còn nằm thẳng như vậy, rõ ràng vẫn nhìn thấy đường cong. Chu Minh Thân đưa tay sờ nắm, cơ thể Mạnh Giản run rẩy.

"Đình chiến một ngày có được không?" Cô cảm thấy môi mình run run.

Chu Minh Thân nghiêng người nhấc cô, khiến cô cưỡi trên người mình, sờ sờ khuôn mặt cô, "Sao lại sợ như vậy?" Kỹ thuật của anh là hạng nhất, trình độ ở trên giường chắc chắn không tồi, anh cực kỳ tự tin.

"Đau..." Thật là một lý do đơn thuần.

Ánh mắt Chu Minh Thân tối sầm, kéo cô xuống hôn: "Làm nhiều thêm vài lần nữa liền không đau, nghe lời!"

Mạnh Giản có thể không nghe sao? Toàn bộ sự mềm dẻo của cơ thể cô cuối cùng lại được tận dụng khi ở trên giường, Chu Minh Thân cực kỳ hứng thú, lôi kéo Mạnh Giản lăn lộn đến nửa đêm.

Một mùi hoan ái tràn ngập cả căn phòng, Mạnh Giản híp mắt buồn ngủ. Chu Minh Thân lật cô lại đối mặt với anh, nhìn đầu cô gật gù buồn ngủ có chút buồn cười.

"Tắm xong lại ngủ."

Mạnh Giản muốn đem chăn che lên đầu, cô ậm ừ nói: "Em buồn ngủ..."

Chu Minh Thân nhấc chăn ra bế cô lên, Mạnh Giản không hề phản ứng. Bồn tắm ấm áp, Chu Minh Thân cũng rất dịu dàng. Mạnh Giản cảm thấy mình như được ngâm trong bọt biển mềm mại, ấm áp.

Chu Minh Thân lại không nghĩ vậy, thân thể đầy đặn mềm mại của Mạnh Giản đang ở trong lòng anh, có thể chịu đựng được trong giây lát nhưng không thể chịu đựng quá lâu, sờ đến hứng khởi, liền nâng chân Mạnh Giản lên đem chính mình đi vào. Có lẽ là vì lần này có nước nên lúc đi vào không còn khó chịu như trước nữa, Mạnh Giản nheo mắt ôm cổ anh, mặc anh hưng phấn mang cô lên lên xuống xuống.

Cô buồn ngủ cực kỳ, Chu Minh Thân ở bên cạnh lại không ngừng dỗ ngọt khiêu khích cô, cô khẽ mở mắt rên rỉ vài tiếng. Chu Minh Thân thấy cô đáp lại thì càng hưng phấn hơn, bắt lấy người ở trong bồn tắm bắt cô phục tùng, làm hơn phân nửa nước trong bồn tắm đều chảy ra ngoài.

Mạnh Giản bị lăn lộn quá sức, cô một bé loli bị một ông chú là Chu Minh Thân làm hai đêm liền, không chỉ kích thước không tương xứng mà ngay cả thể lực của cô cũng không bằng anh, thường thì cô đều bị làm đến ngất đi hoặc ngủ mất, Chu Minh Thân mỗi ngày lại hết lần này đến lần khác làm đến hứng thú, giữ Mạnh Giản suốt ba ngày không ra khỏi cửa.

Ngày thứ tư, Mạnh Giản kiên quyết từ chối Chu Minh Thân, tự mình chạy đến phòng ngủ cho khách, ngày mai cô định giúp Chu Huệ chụp bìa, nếu lại bị Chu Minh Thân hút khô luôn thì còn lấy gì để chụp? Cô ngủ đến nửa đêm, bên cạnh lại xuất hiện thêm một cơ thể nóng hầm hập như lò sưởi, cô ngủ mơ mơ màng màng rúc người vào ngực anh.

"Khẩu thị tâm phi!(1)" Chu Minh Thân gãi gãi mũi cô, ôm cô đắp kín chăn, cùng nhau ngủ.

Chu Huệ nhìn thấy được tiềm năng và giá trị thương mại của Mạnh Giản nên muốn ký hợp đồng với cô làm người mẫu cho công ty của mình, nhưng ngoài ý muốn Mạnh Giản lại từ chối.

"Vì sao? Là vì cái giá chị đề ra quá thấp sao?" Chu Huệ ngồi ở sau bàn làm việc, sắc mặt có chút không vui.

Mạnh Giản giải thích, nói: "Em là dân nghiệp dư. Chị, sở dĩ chị đưa ra cái giá cao như vậy là vì giữa chúng ta cũng có chút giao tình. Em biết sức nặng của mình đối với chị lớn hơn những người khác bao nhiêu. Nhưng nói thật, em căn bản không đáng được cái giá như vậy!"

Chu Huệ không hiểu: "Vậy lý do gì mà em lại từ chối?" Một chút suy nghĩ cũng không cần!

Mạnh Giản cười rạng rỡ nói: "Bởi vì em không hợp đi con đường này, em có thể chụp xong một bộ ảnh liền cầm tiền rời đi, không cần mọi người nhận xét em như thế nào. Nhưng nếu tiến vào con đường này thì không còn giống vậy nữa, đầu tiên là tính cách của em không phù hợp, tiếp theo là em thật sự không thích công việc này!"

"Em không muốn nổi tiếng? Không muốn để bản thân có sức ảnh hưởng sao?" Chu Huệ nói.

Mạnh Giản nói: "Em không muốn sống một cuộc sống quá hào nhoáng, em cũng không nghĩ mình đủ thông minh để dùng lời nói ảnh hưởng đến người khác. Thành thật mà nói, tình hình hiện tại này rất khác so với việc mà em từng nghĩ lúc đầu. Chị, em có thể chụp tạp chí hay quay video cho chị mà không cần một phân tiền nào vì giữa chúng ta có giao tình. Nhưng nếu chị muốn yêu cầu em biến công việc này thành sự nghiệp mà phấn đấu, thì em thật sự không làm được!"

"Vậy em muốn làm cái gì? Công việc này kiếm tiền nhanh lại không quá vất vả, chị đã từng xem tài liệu về em, thời điểm nghèo khó không phải em cũng sẽ tới club khiêu vũ hoặc là dựa vào đua xe để kiếm tiền, chị nói không sai chứ? Em thích một cuộc sống kích thích đầy rủi ro như vậy hay là vì em thích khiêu vũ? Chị thật sự không hiểu nổi!" Chu Huệ dựa vào ghế nói.

Mạnh Giản không nghĩ tới là Chu Huệ sẽ điều tra cô, cô có chút giật mình.

"Em đều không thích! Nhưng so với hai việc không thích này, em càng không thích việc chị lựa chọn cho em hơn. Dù em có vất vả, mệt mỏi hay khổ cực thì khiêu vũ hay đua xe cũng sẽ không có ai nhìn chằm chằm chỉ chỏ và soi mói, bởi vì đây chính là cách để sinh tồn, muốn sinh tồn ở đáy xã hội đều phải chấp nhận cuộc sống như thế này, sẽ không có ai đáng để thông cảm hơn ai cả! Về việc ký hợp đồng làm người mẫu, dù cho em có giỏi hay hoàn hảo đến đâu, thì trước sau gì cũng sẽ có người mắng mỏ chỉ trích!" Mạnh Giản đẩy ghế dựa đứng lên, cô nói: "Em không thích cảm giác bị người khác chú ý quá nhiều, cũng không thích cảm giác đem chính mình lên sân khấu trình diễn cho công chúng xem! Thất lễ rồi, không còn gì thì em xin phép đi trước!"

*Chú thích:

(1) Khẩu thị tâm phi: tiếng Trung là 口是心非 kǒu shì xīn fēi. Nghĩa là miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo