Cá Ở Trong Nồi

Chương 39: Chúng ta



Edit: SodaSora



Tiền Đa Đa từ trong phòng bưng ra một đĩa trái cây, dưa hấu, đào, chuối...

"Em định ở chỗ chị cho đến khi nào?" Cô đem đĩa trái cây đặt trên bàn trà, tay chống nạnh nhìn vào người đang ngồi xem chương trình giải trí một cách say mê.

Mạnh Giản duỗi tay lấy dưa hấu, nhưng bị đàn chị đánh vào tay một cái.

"Đau mà!" Mạnh Giản phẩy tay kêu đau.

"Dưa hấu tính hàn, em mang thai không thể ăn!" Đàn chị đưa cho cô một miếng táo, "Đây, ăn cái này đi."

Mạnh Giản nhíu mày, "Em muốn ăn đào..."

"Đào tính nóng, em cũng không thể ăn." Đàn chị đem quả táo nhét vào tay cô.

Vẻ mặt Mạnh Giản đau khổ, "Vì sao cái gì em cũng không được ăn? Trên đời của ngon gì cũng có tính hàn tính nóng, vậy thì em dứt khoát ăn chubin đi cho xong!"

Đàn chị đặt tay lên đầu cô, "Bây giờ em đã làm mẹ rồi, có thể cẩn trọng một chút hay không?"

Mạnh Giản sờ sờ bụng nhỏ của mình, vẫn cảm thấy không chân thật lắm.

"Rốt cuộc đến khi nào em mới bằng lòng nói cho anh ta?"

Mạnh Giản buồn rầu, "Em chưa nghĩ ra..." Dù sao trước kia cô cũng là người bỏ lại mọi thứ để đuổi theo cái ước mơ tự do kia, bây giờ lại đột ngột trở về như vậy.

"Em sẽ không đợi đến lúc sinh đứa nhỏ ra rồi mới ôm đến cho anh ta đúng không, nếu vậy anh ta sẽ phát điên luôn mất!" Đàn chị ngồi ở ghế sô pha bên cạnh, nhàn nhã nói: "Chị thấy em nên tranh thủ một chút, không phải mấy cô gái trong giới giải trí cũng tận dụng như vậy sao? Huống hồ so với bọn họ thì em còn có nền móng là tình cảm!"

Mạnh Giản tức giận trừng cô một cái, "Tranh thủ gì chứ? Nếu em muốn gả cho anh ấy thì còn chờ tới ngày hôm nay à?"

"Em không muốn gả cho anh ta?" Đàn chị tò mò hỏi.

"Không phải em không muốn, chỉ là giữa bọn em chênh lệch quá lớn, em rất sợ phải sống dưới ánh hào quang của anh ấy, à, cũng có thể là dưới cái bóng của anh ấy..."

Đàn chị bĩu môi, nói: "Vợ chồng sống chung với nhau không phải vẫn luôn đối lập với nhau sao? Em thật sự tin rằng có chuyện hòa hợp bình đẳng à? Cưng à, bình đẳng đó chỉ dùng để lừa mấy cô gái ngây thơ thôi! Từ khoảnh khắc em lựa chọn một người đàn ông có địa vị cao hơn em rất nhiều để làm chồn, thì bản chất của nó vốn đã không còn bình đẳng nữa rồi!"

"Đúng không?" Mạnh Giản nghi hoặc.

"Sao một người đàn ông ở bên ngoài có thể hô mưa gọi gió trở về nhà lại có thể cùng em bình đẳng? Họ đã quen với việc ra lệnh, làm sao em có thể khiến bọn họ nói chuyện về quyền bình đẳng với em được? Đừng lố bịch nữa!"

Mạnh Giản thở ra một hơi, cô vẫn cảm thấy chú hai không phải là người như vậy!

Thời điểm nóng nhất của mùa hè cũng đến rồi, tháng bảy tháng 8, nóng chết người! Là một người phụ nữ mang thai không đủ tiêu chuẩn, Mạnh Giản trốn trong phòng tư liệu giúp giảng viên trong khoa soạn sách. Cái gọi là soạn sách chính là tổng hợp những nội dung cần thiết từ nhiều cuốn sách vào cùng một cuốn, thành một cuốn sách mới, rất nhiều giảng viên trong trường đều làm việc này, nói cách khác thì chính là sao chép đây đó rồi hợp lại!

Mạnh Giản bận đến mức không thể ra ngoài đi làm thêm, thứ nhất là sợ ảnh hưởng đứa con trong bụng, thứ hai là sợ gặp phải Chu Minh Thân. Dù sao, khụ khụ, cô vẫn chưa nghĩ ra cách để biện hộ cho mình.

Trong phòng khách chất đầy đống sách, Mạnh Giản đeo kính đắm chìm trong đó, vì hai vạn tệ mà phấn đấu quên mình. Đàn chị mang theo dưa hấu mở cửa tiến vào, nhìn thấy Mạnh Giản bận rộn đến mặt và tai đều đỏ bừng.

"Sao em không bật điều hòa?" Đầu đàn chị toàn là mồ hôi, váy ngắn cũng ướt mồ hôi.

Mạnh Giản ngẩng đầu lên, "Ở yên trong phòng này, em không đi ra ngoài thì sẽ không thấy nóng!"

Đàn chị mở điều hòa lên, căn nhà hai phòng ngủ liền trở nên mát mẻ.

"Em đoán xem chị vừa gặp ai?" Đàn chị xách dưa hấu vào bếp, lớn tiếng nói.

"Ai?"

"Người chung ký túc xá với các em, Hạ Vệ Thanh!" Đàn chị cắt dưa hấu thành ba rồi bưng ra, "Em chỉ có thể ăn ba miếng, đừng ăn nhiều."

Mạnh Giản đang khát nước, cầm lấy một miếng bắt đầu ăn, "Gặp phải cậu ta thì có gì lạ à?"

"Cô ấy đưa cho chị một tấm thiệp mời!" Đàn chị từ trong túi lấy ra một tấm thiệp mời màu đỏ thẫm đưa cho Mạnh Giản.

Mạnh Giản mở ra thì liền thấy, thiệp mời đám cưới?

"Cậu ấy sắp kết hôn à?" Cô giật mình ngẩng đầu.

"Đúng vậy, nghe nói là một phú nhị đại tuổi trẻ đầy hứa hẹn nào đó!" Đàn chị ngồi xổm xuống bên cạnh cái thùng rác gặm dưa hấu, vừa phun hạt ra vừa nói.

Mạnh Giản từng gặp cô trong buổi thử vai quảng cáo, khi đó người đàn ông ở bên cạnh cô vẫn là người đàn ông trung niên, trông không giống với "Tuổi trẻ đầy hứa hẹn" cho lắm! Chẳng lẽ, lại đổi đối tượng rồi?

"Đám cưới chớp nhoáng à?" Mạnh Giản đặt thiệp mời xuống, không thể hiểu nổi.

(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)

"Dù sao thì chị cũng muốn đến hóng một chút, ai không có mắt lại cưới trúng cô ta như vậy!" Đàn chị trừng mắt.

"Chị muốn tham dự hôn lễ à?"

"Em không đi sao? Cô ta là bạn cùng phòng ký túc của em đó!" Đàn chị nhướng mày, cười hi hi nói.

Mạnh Giản nói: "Cũng không phải chị không biết quan hệ bọn em không tốt, em mà đi có khi cậu ta còn không vui ấy!"

"Cùng đi xem cho vui đi, nhìn xem chồng cô ta là người như thế nào lại có thể chinh phục được mỹ nữ đứng thứ hai của trường ngoại ngữ nào."

Mạnh Giản nói, "Không mời mà đến thì không tốt lắm đâu."

"Em ở đây thì đương nhiên không có ai mời em rồi, không tin em thử trở lại ký túc xá xem, khẳng định cô ta cũng gửi cho em một quả bom màu đỏ!"

Mạnh Giản lắc đầu, tình trạng hiện tại thì cô vẫn nên ít xuất hiện đi thì hơn. Mặc dù mới hai tháng thì bụng cũng không hiện rõ, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó lạ lắm, có một cảm giác xấu hổ không thể giải thích được.

Soạn sách là một công việc cực kỳ hao tổn tinh thần, khó khăn lắm Mạnh Giản mới có thể hoàn thành đúng thời hạn giao bản thảo, cô cảm thấy chính mình vừa mất đi nửa cái mạng.

"Đi ra ngoài ăn thôi, chị tìm thấy trên mạng có một nhà hàng Quảng Đông, đánh giá rất tốt!" Đàn chị lắc điện thoại nói.

Mạnh Giản nghĩ nghĩ, nói: "Được ạ, lâu ròi không ra ngoài, sắp nghẹn chết em!"

"Không sợ gặp phải họ Chu kia à?"

"Yên tâm, mấy chỗ chúng ta đi chắc chắn anh ấy sẽ không đến!" Mạnh Giản vào phòng thay quần áo, đàn chị cũng đi lên cùng.

"Cũng đúng, lão Chu của em phẩm vị cao như vậy, chúng ta quả thật khó bì nổi!"

"Phẩm vị cao gì chứ? Còn không phải là do tiền sao?" Mạnh Giản cởi ảo ngủ, nhìn bụng nhỏ của mình nhô lên, sờ sờ.

"Em thật sự không tin được ở trong này lại đang có một đứa trẻ..."

Tiền Đa Đa cười nói: "Chỉ cần làm một cái thì liền có thôi! Em cùng vị họ Chu kia cũng thật cần mẫn!"

Mặt Mạnh Giản đỏ bừng, xấu hổ buồn bực nói: "Chị à, chị có cần phải nói thẳng vậy không!"

"Mau thay quần áo thôi, Đợi lát nữa sẽ kẹt xe!"

Mạnh Giản thay một cái váy dài màu trắng có thắt eo. Vòng eo tập trung ở phía trên bụng dưới, không lộ rõ bụng bầu của cô, chỉ trông hơi giống bụng mỡ một chút thôi.

Nhà hàng Quảng Đông mà đàn chị tìm được quả thật rất đông khách, hai người đợi gần một giờ mới đến lượt. Mạnh Giản lúc này có thể ăn được phần ăn cho hai người, cô đói đến bụng cũng dán vào lưng.

Đàn chị gọi rất nhiều, mỗi canh cũng đã ba chén. Mạnh Giản sửng sốt "Ăn hết không?"

"Em đánh giá thấp sức chiến đấu của mình rồi!"

Canh gà hầm vừa được bưng lên, Mạnh Giản liền chạy về phía toilet. Ngửi mùi của canh gà kia, cô quả thật muốn đem toàn bộ thức ăn trong dạ dày nôn ra.

"Ai, quên mất em không ngửi được mùi của loại canh này!" Đàn chị ảo não nói.

Mạnh Giản xua tay, "Đừng quan tâm đến em, chị nhanh uống đi!"

"Được được được, chị uống xong thì em liền không nghe được mùi!"

Mạnh Giản: "....."

Thật đói!

Nhà hàng Quảng Đông đã bị Mạnh Giản kéo vào danh sách đen, cô nôn từ đầu đến cuối, cơ bản đều nằm lại ở toilet. May mắn thay, cuối cùng cũng có món cháo trứng vịt bách thảo cứu vớt cô, ít ra cũng không làm cô đói đến hoa cả mắt.

Đi ngang qua quán KFC, Mạnh Giản liền không đi nổi nữa.

"Em muốn ăn cái này à?" Đàn chị nhíu mày.



"Vâng, trong mũi em bây giờ toàn là mùi của gà rán, thơm muốn chết, em muốn ăn!" Mạnh Giản buồn rầu nhìn bảng quảng cáo màu đỏ kia.

Không còn cách nào khác, phụ nữ mang thai là quan trọng nhất trần đời. Đàn chị trực tiếp mua cho cô một combo gia đình rồi đặt trước mặt cô, "Ăn ít thôi, món chiên dầu không tốt cho sức khỏe."

"Không tốt cho sức khỏe thì sao chị mua nhiều như vậy? Cố tình bắt em ăn hết!"

Đàn chị: "...."

"Sau này em chắc chắn sẽ mập lên cho xem!" Đàn chị chán nản nhìn cô ăn hết nửa con gà sau đó mút đầu ngón tay.

Mạnh Giản ợ lên một cái, nói: "Làm sao bây giờ, em đã ăn lượng đồ chiên của cả một năm rồi!"

"Giảm béo đi, phụ nữ mang thai có thể giảm béo không?"

Mạnh Giản nghĩ nghĩ, nói: "Về tiểu khu đi dạo vài vòng thôi, nếu không sinh con xong mọi người sẽ nghĩ em là bà chủ trọ luôn mất!"

"Chị thấy hình như ngực em lớn hơn rồi thì phải!"

Mạnh Giản cúi đầu nhìn, nói: "Có lẽ là do thay đổi nội tiết tố..."

"Ngưỡng mộ thật..." Đàn chị khát vọng nói.

Mạnh Giản cạn lời.

Từ lúc ăn cả xô gà kia, mỗi ngày Mạnh Giản đều nhung nhớ hương vị đó. Đàn chị ở nhà cũng từng làm cánh gà chiên nhưng mà cô lại không thích bằng, trong đầu vẫn mãi hiện hình ảnh ông lão ngoại quốc đó thôi!

"A! Em muốn điên lên rồi!" Bụng Mạnh Giản co giật, nghĩ đến KFC là cô liền muốn khóc.

Đàn chị nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình, nói: "Vậy thì cũng chị tham gia hôn lễ đi, em cứ như vậy mà ở nhà có khi gặm hết đống đồ trong nhà chị cho hả giận mất!"

Mạnh Giản trừng mắt, "Chị rốt cuộc có thông cảm cho em không, em là phụ nữ có thai!"

"Cũng không phải chị làm em lớn bụng, ai làm người đó chịu trách nhiệm, oan có đầu nợ có chủ chứ!" Đàn chị vuốt vuốt lông mày, lời vừa nói ra liền khiến Mạnh Giản phun luôn một ngụm máu.

"Cái hay không nói, chỉ nói mấy cái gì đâu!" Cô cắn răng.

"Có đi hay không, không đi thì chị đi!"

"Đi, có gì mà không đi!" Cô phải đi gặp ông lão ngoại quốc thân yêu thôi.

Mạnh Giản đang gặm cánh gà thì đàn chị gọi điện thoại tới: "Alo, chị xem kịch xong rồi?"

"Không có! Mạnh Giản yêu, em nhất định phải tới đây, quả thật là vở kịch lớn của năm, ha ha ha ha!" Đàn chị ở bên kia điên cuồng cười to.

"Vở kịch gì hay thế?"

"Chị nhìn thấy chú rể "tuổi trẻ đầy hứa hẹn", ha ha ha ha, cười muốn tắt thở!" Đàn chị ở bên kia hoàn toàn ngừng không được.

"Em tới đây nhanh lên, không có người để chị chia sẻ cùng thì chắc chị nghẹn chết!"

Máu hóng hớt trong lòng Mạnh Giản nghe vậy cũng không ngừng lên xuống, mặc niệm mấy lần "thiện tai thiện tai" rồi hưng phấn cầm theo túi nhỏ đi đến khách sạn tổ chức hôn lễ.

Đi bộ hơn mười phút, lúc Mạnh Giản đến nơi thì thấy đàn chị còn đang nhón chân ngóng chờ, nhìn thấy cô thì vẻ mặt đầy kích động.

"Nhanh nhanh nhanh, tới nhìn vị phú nhị đại trong truyền thuyết này!" Đàn chị kéo tay Mạnh Giản nhanh chân đến đó.

Mạnh Giản không có thiệp mời, đánh phải đứng phía sau một lẵng hoa lớn nhìn xem.

"Chị giúp em đưa một chút tiền mừng đi." Mạnh Giản lấy ra tờ năm trăm tệ.

"Cùng đi đi."

Cô dâu chú rể còn đang nâng cốc chúc mừng, Mạnh Giản đi cùng đàn chị đi vào phía bên trong.

"Địa Trung Hải, bụng bia, ít nhất cũng bốn mươi năm mươi tuổi, vậy mà lại được gọi là phú nhị đại tuổi trẻ đầy hứa hẹn! Ha ha ha ha!" Trò đùa thế này e rằng có thể khiến đàn chị cười hết cả năm.

Mạnh Giản cách mấy bàn nhìn thấy cặp vợ chồng mới cưới kia, dáng người thấp béo, bụng bia, cùng với cô dâu cao gầy xinh đẹp đang rúc vào người đàn ông, bức tranh hoàn mỹ về một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.

"Có phải rất có cảm giác vừa báo được một mối thù không?" Đàn chị vỗ vai cô.

"Mặc dù giữa bọn em bất hòa nhưng mà cũng không ghét đến mức thoải mái khi cậu ta cưới một người như vậy, chị đừng náo nữa!"

Đàn chị nói: "Củ cải hay rau xanh mỗi người một sở thích, không khéo cô ta lại thích kiểu người này! Chậc chậc, trông thấp như vậy không biết có làm cô ta thỏa mãn được không, chắc chắn là rất thấp..."

"Chị!" Mạnh Giản đen mặt.

"Được được, xem kịch xong rồi chúng ta có thể rời đi, tiệc ăn không no thì chúng ta đi ăn móng heo" Đàn chị kéo Mạnh Giản ra ngoài.

Khách sạn nhìn vào rất cao cấp, lộng lẫy tráng lệ, thoạt nhìn giống nơi mà chỉ người có tiền mới có thể ra vào.

"Tiệc 999 tệ chị ăn chưa đủ à? Thật lãng phí." Mạnh Giản ôm đàn chị đi ra ngoài.

"Ôi, bận nhìn chú rể rồi còn có thời gian ăn sao?"

Hai người cười đùa đi ra ngoài, Mạnh Giản cúi đầu cười, đi ngang qua một người đàn ông cao lớn. Người đàn ông ngay lập tức bắt lấy cô, cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh.

"Chu Chiêu?"

Chu Chiêu ăn mặc tây trang trông rất trang trọng, anh không dám tin nhìn Mạnh Giản, "Sao cô lại ở đây?"

Mạnh Giản ngây ra, không biết nên trả lời thế nào.

Thang máy ở phía đối diện mở ra, bên trong bước ra một đoàn người tinh anh mang tây trang giày da, mà người đi đầu là một người đàn ông uy nghiêm.

"Chú hai, Mạnh Giản ở đây!" Chu Chiêu hướng Chu Minh Thân nói lớn.

Tay anh kéo tay Mạnh Giản không buông, sợ không cẩn thận là cô liền bỏ chạy.

Mạnh Giản xấu hổ lẩm bẩm nói với đàn chị: "Hôm nay ra đường sao chị không xem lịch?"

Đàn chị cũng ngây người, nín thở lấy tinh thần, nói: "Kia chính là chú hai nhà em đó à?"

"Không thấy qua ở kênh tài chính kinh tế thì chắc chị cũng thấy qua ở mấy tờ báo giải trí đi?" Mạnh Giản thấp giọng nói.

"Quả nhiên là dọa người, chị có thể rời đi trước không."

Mạnh Giản nhìn qua với ánh mắt cay đắng: "Sao lại không nghĩa khí như vậy?"

"Được rồi..."

Giọng nói của Chu Chiêu khiến mọi người đều tập trung về phía bên này, Chu Minh Thân hình như gầy đi một chút, mái tóc ngắn trông cũng có tinh thần hơn trước, nhưng còn ánh mắt, có lẽ như còn nguy hiểm hơn.

Có lẽ là vì thiêng tính cha con, cái đầu tiên mà mắt anh chú ý đến lại là cái bụng nhỏ đang nhô lên của cô, đồng tử co chặt, anh bước nhanh về hướng này.

Mạnh Giản cảm nhận được ánh mắt của anh, theo bản năng đôi tay liền đặt lên bụng, hôm nay mặc nhầm quần áo, bụng ba tháng căn bản không che đi được.

Chu Chiêu nói: "Không phải cô đi theo đuổi ước mơ sao? Thế nào lại xuất hiện ở chỗ này? Cô đang trêu đùa chúng tôi đấy à!"

Mạnh Giản lúng túng nhìn anh, "Anh có thể im đi không!"

"Cô còn nói, chú hai của tôi..."

"Chu Chiêu!" Chu Minh Thân ngăn anh lại.

Chu Chiêu liếc mắt nhìn cô một cái, tránh sang một bên. Đàn chị thấy tình hình không ổn lắm, liền lùi lại vài bước, ngắm nghía sàn cẩm gạch trong khách sạn vậy.

"Sao lại không rời đi?" Đó là câu đầu tiên mà Chu Minh Thân nói với cô.

(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)

Anh không chất vấn cũng không nổi giận, chỉ bình ổn nói một câu, nhưng Mạnh Giản lại không nhịn được cảm xúc trong lòng.

"Em... Rất xin lỗi..." Cổ Mạnh Giản khô khốc, không biết nên giải thích như thế nào.

Chu Minh Thân tiến lên một bước đứng trước mặt cô, đôi mắt sắc bén, uy nghiêm sẵn có, "Giản Giản, nói thật!"

"Chu Minh Thân..." Mạnh Giản bị anh làm cho sợ không nhẹ.

"Đây là cơ hội cuối cùng, anh muốn nghe lời nói thật!"



"Em mang thai!" Mạnh Giản nhìn thẳng vào mắt anh.

Ầm một tiếng, cả thế giới dường như đều yên lặng.

Chu Chiêu đứng xa ở một bên nhìn, chỉ thấy hình như cơ thể của chú hai hơi chao đảo một chút, rồi sau đó kéo Mạnh Giản ra ngoài.

Chu Chiêu kinh ngạc, tiến lên chặn Tiền Đa Đa lại, "Có chuyện gì vậy?"

Tiền Đa Đa buông tay, "Mạnh Giản mang thai, chắc là đi đến bệnh viện khám thai!"

Chu Chiêu sửng sốt một hồi, "Cô ấy thật sự mang thai?"

"Còn có thể giả à?" Tiền Đa Đa nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường.

"Nhưng tôi đã tra qua rồi, cô ấy quả thật có lên máy bay mà, trở về từ lúc nào?"

Tiền Đa Đa nói: "Em ấy căn bản không lên máy bay, vừa biết bản thân mang thai thì liền kéo vali quay trở lại, vẫn luôn ở lại nhà tôi!"

Chu Chiuê nghẹn lời, chuyện Tiền Đa Đa tự sát anh cũng có nghe thấy, chuyện Giang Tấn cùng chị gái của mình kết hôn anh cũng biết sẽ đem đến đả kích lớn thế nào đến cô gái này.

"Chuyện của Giang Tấn..."

"Đừng nói nữa, tôi không muốn biết!" Tiền Đa Đa đeo túi xách lên vai, quay đầu rời đi.

Mạnh Giản ngồi trong xe như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cô kéo kéo tay áo Chu Minh Thân, "Em không muốn đến bệnh viện, chúng ta trở về đi!"

"Trở về đâu?" Chu Minh Thân kéo tay cô ra.

Mạnh Giản nghẹn lời, cô mấp máy môi: "Anh tức giận à?"

"Anh có tư cách tức giận sao? Làm một người ba, đến cả quyền lợi được biết đến con mình cũng bị em tước đoạt, trong lòng em anh có bao nhiêu trọng lượng?" Chu Minh Thân cười lạnh.

Mạnh Giản cúi đầu, cô không biết nên giải thích như thế nào.

Đến bệnh viện, chủ nhiệm khoa phụ sản cùng y tá đã đứng chờ từ trước nghênh đón bọn họ. Nhìn thấy nhiều người mang áo blouse trắng như vậy, chân Mạnh Giản có chút mềm đi.

"Vợ tôi mang thai, phiền mọi người khám thai cho cô ấy trước!" Chu Minh Thân bắt tay với chủ nhiệm nói.

Vị chụ nhiệm mập mạp trông rất dễ gần, "Chúc mừng Chu tổng, chúng tôi chắc chắn sẽ kiểm tra toàn bộ cho bà Chu."

Mạnh Giản kéo ống tay áo của mình, không biết nên đi theo ai.

Y tá đến trước mặt dẫn cô đi kiểm tra, "Bà Chu, mời đi bên này!"

Mạnh Giản nhìn thoáng qua Chu Minh Thân, chưa kết hôn đã mang thai có khiến anh mất mặt không?

Sau khi bôi thứ gì đó trơn trượt trên bụng, Mạnh Giản có chút ngại ngùng nằm trên giường. Bác sĩ không ngừng cùng cô nói chuyện, dò hỏi phản ứng trong thời gian đầu mang thai của cô, cô ngốc ngốc mờ mịt trả lời vài câu.

Chu Minh Thân đứng ở bên ngoài, anh dựa vào tường hút thuốc, điếu thuốc được kẹp giữa hai ngón tay có chút run rẩy.

"Tiên sinh, ở bệnh viện không thể hút thuốc." Thư ký bước tới nhắc anh.

"Tôi biết." Chu Minh Thân hút sâu một ngụm sau đó dập điếu thuốc, anh chỉ là do không có chỗ phát tiết mà thôi.

"Mọi chỉ số của bà Chu đều bình thường, chỉ là cân nặng hơi gầy nên cần chú ý dinh dưỡng. Phản ứng trong thời gian mang thai khá nghiêm trọng, nếu được có thể ăn ít nhưng ăn thành nhiều bữa, tình trạng cơ thể hiện tại của bà Chu mà nói, sinh hạ một đứa trẻ hoàn toàn không có vấn đề."

Chu Minh Thân duỗi tay, "Cảm ơn!"

Bác sĩ cười bắt tay anh, "Tôi thấy sắc mặt bà Chu không được khỏe, như vậy không tốt. Phụ nữ mang thai phải giữ tinh thần vui vẻ, bé con ở trong bụng mới khỏe mạnh được!"

"Tôi biết rồi." Chu Minh Thân cau mày lại.

Mạnh Giản từ trong đi ra ngoài, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Chu Minh Thân tiến tới ôm lấy eo cô, nói: "Bé con rất tốt, không cần lo lắng."

"Vâng."

Chu Minh Thân duỗi tay sờ mặt cô, "Anh còn chưa tính sổ với em, em còn bày sắc mặt ra cho anh xem?"

"Em không có." Mạnh Giản kéo tay áo anh, hốc mắt ươn ướt, chớp chớp một cái liền rơi ra, "Không biết vì sao, em rất muốn khóc..."

Chu Minh Thân luống cuống tay chân, bác sĩ vừa nói phải quan tâm đến cảm xúc của phụ nữ mang thai mà anh lại làm ra chuyện như vậy, rốt cuộc sao lại thế này!

"Chú hai..." Mạnh Giản bĩu môi khóc, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Chu Minh Thân ôm chặt cô, đem đầu cô ấn vào ngực mình, anh nói: "Yếu ớt, mang thai đã khóc, sau này làm sao có thể làm mẹ?"

"Em sợ, em chỉ mới hai mươi hai tuổi, em sợ em không đảm đương nổi..." Mạnh Giản vùi đầu khóc lớn. Thời điểm biết mình mang thai ở sân bay cô không khóc, một mình bận rộn ở nhà của đàn chị đến tối mịt cũng không khóc, bây giờ gặp được Chu Minh Thân, một chút cảm xúc cô cũng không nhịn được.

"Ngoan nào, làm gì có ai sinh ra đã biết làm cha mẹ? Không phải đều cần học sao? Giản Giản của anh thông minh như vậy, nhất định sẽ là một người mẹ tốt!"

"Nhưng tính cách em vẫn luôn rất tùy hứng, với cái tính lên trời cũng không sợ này, em thật sự có thể làm mẹ sao?" Mạnh Giản khóc lóc ngửa đầu nhìn Chu Minh Thân.

Chu Minh Thân vỗ về bụng nhỏ của cô, khuôn mặt cực kỳ dịu dàng, "Cũng đã có thai rồi, hiện tại nói lời này có trễ quá không? Bay giờ thay đổi cũng không muộn, từ hôm nay trở đi không được kén ăn nữa, ngoan ngoãn nghe lời được không?"

Mạnh Giản gật đầu, cô cảm thấy không yên tâm. Cô còn chưa bước chân vào xã hội, đã có một đứa con, từ nay trở về sau trên lưng cô còn có thêm một sinh mệnh nữa, bọn họ có quan hệ máu mủ với nhau, mãi mãi không thể tách rời. Giống như cô và mẹ. Mạnh Giản nhìn Chu Minh Thân, có anh ở bên cạnh, cô cuối cùng cũng tìm được phương hướng.

Nói là một chuyện nhưng mà làm lại là một chuyện khác.

Mạnh Giản nhìn một chén nước yến, mặt ủ mày ê.

"Còn nhớ lúc nãy vừa nói gì không?" Chu Minh Thân đã đổi sang áo quần ở nhà đi tới.

Người ở biệt thự biết tin Mạnh Giản có thai quả thật là vui mừng khắp chốn, nữ đầu bếp và quản gia còn hỏi xem cô có kiêng ăn món gì không.

"Em thích ăn gà rán..." Mạnh Giản nhìn Chu Minh Thân thở dài, yếu ớt nói.

"Không được ăn gà rán!"

"À." Dù sao hôm nay cô cũng ăn không ít.

Bây giờ, nhà bếp lại đang chuẩn bị hầm tổ yến để mang lên, vẫn là yến sào.

"Em không thích ăn, tanh lắm." Mạnh Giản bưng chén, nhăn mặt.

"Tổ yến rất tốt cho da của bé cưng, vì con, ăn một chút thôi được không?" Chu Minh Thân quỳ gối xuống trước mặt cô, dỗ dành.

Mạnh Giản chắc chắn không phải loại người hay ra vẻ, gật gật đầu, từng muỗng mà ăn hết.

"Ngoan lắm!" Chu Minh Thân hôn lên môi cô một cái.

Mạnh Giản cười, "Anh giống như đang dỗ dành một đứa trẻ ấy!"

"Em còn không phải là một đứa trẻ sao? Động một cái liền rời nhà trốn đi, về sau so với con gái e rằng còn bướng hơn!" Chu Minh Thân bế ngang cô đặt lên giường.

"Sao anh biết là con gái?" Mạnh Giản giật mình nói, không lẽ bác sĩ nói giới tính cho anh biết?

Chu Minh Thân nhướng mày, "Nếu không phải thì sinh đến khi nào đúng thì thôi!"

"....." Mạnh Giản câm nín, "Bộ em là heo sao?"

"Anh muốn có một đứa con gái xinh đẹp như em, con trai quá bướng bĩnh, Chu Chiêu hồi còn bé nghịch ngợm như vậy, ba ngày một lần anh đều muốn đánh nó một trận!" Chu Minh Thân ôm mặt Mạnh Giản, cắn một cái lên chóp mũi cô.

"À." Mạnh Giản cúi đầu.

"Không muốn có con gái sao?" Tay Chu Minh Thân đặt lên bụng cô.

"Giống nhau không được! Mọi người đều nói con gái là người tình kiếp trước của cha, em sợ mình không nhịn được sẽ ghen!" Mạnh Giản rầu rĩ không vui nói.

Chu Minh Thân cười lớn, sờ đầu Mạnh Giản nói: "Không phải anh nuôi em như con gái sao? Ở trong nhà chúng ta em là trưởng công chúa, địa vị không thể lay chuyển. Chờ em sinh công chúa nhỏ ra, trắng trẻo đáng yêu giống như em, không vui sao?"

Mạnh Giản hai tay ôm mặt nói: "Không vui, em muốn sinh con trai, em muốn dạy nó đua xe!"

Chu Minh Thân nhíu mày, không biết vì sao, anh cảm thấy có linh cảm không lành.



Chương này siu dàiiii

Tui sẽ cố gắng sớm lấp hố này để đào ra hố mới:v hihi

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
— QUẢNG CÁO —