Cà Phê Đụng Sữa Bò

Chương 37: Chương 39





Giang Mính trước khi đi đem tài xế ở lại chờ Kỷ Tầm, cũng sớm sắp xếp xong buổi tối trước mười giờ, nhớ đi lên gọi Kỷ Tầm về nhà.
Hắn thừa dịp thời gian này, trở về Kỷ gia một chuyến cùng người nhà họ Kỷ nói chuyện này.
"Tôi mang Kỷ Tầm hoàn trả lại cho các người." Hắn cùng với lão gia nói: "Em ấy vốn là bảo bối của các người là tôi chiếm lấy quá lâu."
Kỷ Tầm không ở bên người, lão gia đương nhiên sẽ không giả bộ cho Giang Mính sắc mặt tốt, tức giận hỏi: "Cậu làm sao đột nhiên nghĩ thông suốt rồi?"
"Mẹ tôi có từng nói, nói dối sẽ nhận trả giá thật lớn, tôi đã cùng em ấy thẳng thắn nói hết sự việc.

Xem như là đúng lúc dừng lại tổn thương, sau đó em ấu khôi phục ký ức, còn có thể ít chán ghét tôi một chút."
Lão gia nói: "Tính tình của Tiểu Tầm ta hiểu rõ nhất, cậu như thế nào lừa nó, ngày nào đó khôi phục, căn bản sẽ không nhìn cậu nhiều hơn một cái liếc mắt!"
Giang Mính nói: "Cho nên, tôi chuẩn bị đi rất xa.

Đến rất xa, không cho em ấy phiền lòng, cũng không để cho các người phiền lòng."
"Coi như cậu còn biết tốt xấu!"
"Tôi đã dằn dò tài xế, Tiểu Tầm chẳng mấy chốc sẽ trở về, tôi trước đi đem đồ đạc của mình lấy đi, miễn cho gặp em ấy."
Không gặp nữa, hắn liền không nỡ.
Giang Mính nhanh chóng lên phòng ngủ, đem quần áo của mình thu thập gọn gàng vào gương hành lý.
Một thứ cũng không dám lưu lại, dọn đến sạch sành sanh.
Hắn thu thập xong đồ vật, đã là chín giờ rưỡi tối.


Thời điểm xuống lầu, Kỷ Triệu Đình đang nghe một cú điện thoại, hắn còn tưởng rằng không có quan hệ gì với chính mình, vậy mà bên kia nói vài câu, Kỷ ba âm điệu liền bỗng nhiên thăng lên: "Cái gì gọi là không tìm được thiếu gia? Ngươi không có thấy Kỷ Tầm hay sao?"
Giang Mính lập tức đoạt quá điện thoại di động, đầu bên kia điện thoại tài xế cấp thiết nói: "Tôi lên lầu không tìm được thiếu gia, nhân viên phục vụ nói cậu chủ bị người đón đi."
"Bị ai đón đi? Ngươi hỏi rõ!"
"Chờ tôi hỏi một chút giám đốc" thanh âm bên đầu điện thoại kia hỗn tạp, qua nửa phút tài xế đáp lại nói: "Nói là bị Giang Tiều đón đi?".

ngôn tình hoàn
"....."
Điện thoại mở loa ngoài, người cả nhà đều nghe rõ ràng.
Lão gia gấp đến độ thẳng gõ gậy: "Lập tức gọi điện thoại! Tìm ra Giang Tiều cho ta! Tiểu Tầm ở trong tay hắn, sẽ xảy ra chuyện sẽ xảy ra chuyện!"
Kỷ Triệu Đình lập tức gọi điện thoại tới Giang gia, may mắn mà lúc trước không có xóa đi.
Có thể gọi tới cũng vô dụng, điện thoại di động đã tắt máy.
Trái tim tất cả mọi người đều treo lên.
Kỷ Triệu Đình chỉ có thể kêu người đi điều tra hướng đi của Giang Tiều của.
Lão gia tử gấp đến độ quay cuồng, một luồng hỏa giận không có chỗ phát tiết, vung gậy lên liền hướng trên người của Giang Mính đánh tới, đánh cho rất nặng, mắng cũng tàn nhẫn: "Ngươi tên tiểu súc sinh này! Ngươi chỉ biết hại Tiểu Tầm cuat ta! Ngươi chỉ biết hại nó!"
Giang Mính đột nhiên ý thức được việc làm của mình trước đó không đúng.
- -
Kỷ Tầm là bị ánh sáng làm cho bừng tỉnh.
Cậu mở mắt ra, phát hiện mình nằm ở trên giường xa lạ, bên tai còn có tiếng sóng biển.
"Tiểu Tầm.

Em đã tỉnh?"
Một tiếng này triệt để đem Kỷ Tầm doạ thanh tỉnh, cậu nhìn chăm chú liếc mắt nhìn người bên cạnh, người kia chính là âm hồn bất tán Giang Tiều.
"Em đừng sợ đừng sợ!"
Kỷ Tầm mới không sợ, bây giờ cậu những trạng thái khó chịu đan xen, nắm lên một cái gối bên cạnh, dùng khí lực thật mạnh hướng Giang Tiều đánh liên tiếp: "Lại là ngươi lại là ngươi! Ngươi là con gián thối tha đánh mãi không chết! Ngươi lại muốn đối với ta làm cái gì!?"
Giang Tiều chỉ giả tạo vờ lên tay cản một chút, ngồi yên để cho Kỷ Tầm lấy gối đánh một trận.
Kỷ Tầm đánh một phút chốc cũng là không còn khí lực, ngồi ở trên giường thở hổn hển hít khí.

Giang Tiều liền nỗ lực tới gần cậu, Kỷ Tầm liền mạnh mẽ liếc mắt trừng Giang Tiều một cái.
"Lần trước là tôi quá gấp, Tiểu Tầm, tôi xin lỗi em." Giang Tiều ngữ khí nhu hòa nói: "Lần này sẽ không lại làm thương tổn em.

Em uống say ngủ cả ngày, nơi này chỉ có hai người chúng ta, tôi muốn làm cái gì với em thì đã sớm thực hiện được, có phải em nghĩ là?"
Kỷ Tầm cúi đầu nhìn một chút, chính mình mặc áo sơ mi trước đó, áo quần đều không động tới, chỉ là áo khoác đã bị cởi ra.

Trên người cũng không có cảm giác quái dị, liền biết đến Giang Tiều xác thực không thừa dịp chính mình say rượu làm ra chuyện xấu gì.
Trên thực tế, sau khi xem qua những bức hình kia, Kỷ Tầm đối Giang Tiều đối với Giang Tiều liền ít phòng bị đi một chút, lời hắn nói không đáng tin nhưng mà Kỷ Tầm biết đến, e rằng người này thực sự là bằng hữu trước khi mất trí nhớ của cậu.
Có thể là bằng hữu làm người ta chán ghét cũng nên.
"Em muốn uống nước sao?" Giang Tiều đưa qua một chén nước ấm, Kỷ Tầm chần chờ tiếp nhận.

Cậu say một ngày một đêm, khát nước là thật, một chén nước uống hết, ký ức tối hôm kia hiện rõ trong đầu.

Cậu khổ sở nhìn chén nước, lập tức liền có giọt nước mắt chảy ra nhòa vào trong chén.
Giang Tiều sợ hết hồn, lấy cốc thủy tinh lại liền vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Tôi nói sẽ không bắt nạt em."
Kỷ Tầm bỏ tay Giang Tiều ra, khóc lóc mắng: "Ngươi cũng cút ngay, cũng không là người tốt!"
Giang Tiều thấy Kỷ Tầm thái độ đối với chính mình hơi có hòa hoãn, lập tức vui vẻ nói: "Tiểu Tầm là muốn cái gì sao? Em biết tôi là ai đúng không? Cho nên uống rượu say mới có thể để tôi đi đón em, đúng không?"
"Thời điểm nào ta gọi ngươi đến đón?" Kỷ Tầm vén chăn lên muốn xuống giường: "Ta không muốn nhìn thấy ngươi, không muốn cùng ngươi ở cùng một phòng! Nhìn đến ngươi liền chán ghét!"
Giang Tiều bi thương nói: "Em trước đây coi như sinh khí cũng sẽ không như thế nói chán ghét tôi."
"Là sao, vậy ta trước đây tính khí thật là tốt, ta coi như không nhớ rõ ngươi là ai, nhìn đến mặt ngươi cũng cảm thấy chán ghét buồn nôn! Có thể thấy được ngươi trước kia là người xấu!"
Giang Tiều không có phản bác, mà là giống như tỉnh lại giống nhau chửi mình: "Tôi trước đây xác thực chẳng ra gì."
"Ta phải về nhà." Kỷ Tầm xỏ giầy, cậu nhìn phía ngoài cửa sổ một cái, đập vào mắt là phong cảnh bãi biển.
Cậu nghĩ tình huống không đúng lắm: "Ngươi đem ta mang tới nơi nào?"
Giang Tiều lập tức cười hồi đáp: "Đây là hải đảo mà chúng ta cử hành hôn lễ, em có ấn tượng sao?"
Hắn kéo qua Kỷ Tầm, đi đến cửa sổ sát đất, chỉ vào bị dương quang bao phủ bãi biển nói: "Chỗ đó, chính là sân bãi lúc trước hôn lễ của chúng ta, tôi ngay cả đêm tìm người đem hiện trường sắp đặt lại nguyên trạng giống ngày hôm đó.

Tiểu Tầm, em có thể hay không cho tôi cơ hội, để tôi chứng minh lời nói lúc trước tôi nói đều là thật sự?"
"..."
"Van em." Giang Tiều thấy cậu do dự, vừa khẩn cầu nói: "Em cho tôi một cái cơ hội cuối cùng, nếu như em vẫn là không nhớ được lời của tôi, tôi liền nhận.

Sau đó không quấy rầy em nữa."
"Một cái cơ hội cuối cùng." Kỷ Tầm nói: "Không quản tôi không nhớ ra được, anh đều đừng tiếp tục đến làm phiền ta!"
Giang Tiều cười khổ, đáp: "Được."
Hắn nỗ lực dắt tay Kỷ Tầm đi, Kỷ Tầm liền chắp tay sau lưng, nghiêng đầu không để ý đến hắn.
Giang Tiều chỉ có thể coi như thôi, đi ở Kỷ Tầm phía trước dẫn đường.
Hắn đem hết số tiền còn lại trong tay sắp xếp lại nơi này, hắn đã hỏi qua bác sĩ, bệnh nhân mất trí nhớ nếu muốn khôi phục lại phải dựa vào điểm kích thích trước đó.

Làm như vậy cho dù đối với bệnh nhân tâm lý có nguy hại, mà hiệu quả so với bảo thủ trị liệu bằng thuốc tốt hơn vài lần.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, trưics khi Kỷ Tầm có chuyện, duy nhất chuyện kích thích chính là cuộc hôn lễ này.
Hắn say rượu hỏng việc, không thể đuổi đến hiện trường lễ cưới, bởi vậy mới để cho Kỷ Tầm sinh ra hiểu lầm.
Mà dưới cái nhìn của hắn, cái này hiểu lầm chẳng hề có tính nghiêm trọng.
Hắn biết đến Tiểu Tầm, chỉ cần mình không phạm lỗi rất lớn, Kỷ Tầm sẽ tha thứ hắn, nhiều nhất cũng là tức giận nhiều ngày, mắng xong cũng liền qua.
Về phần hắn sau khi say rượu đi làm chuyện gì, Kỷ Tầm tuyệt đối là sẽ không biết, lúc trước tin tức sớm đè xuống, không có nguy hiểm quá lớn.
Giống như một trận đầu tư nguy hiểm, chỉ cần Kỷ Tầm nhớ lại chuyện cũ, một cách tự nhiên cũng liền nghĩ tới hắn với tình cảm của chính mình.

Theo tính tình của Kỷ Tầm, là tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, thấy hắn gặp nạn mà không giúp.
Như vậy hắn Giang Tiều là có thể tiếp tục hất tay làm chưởng quỹ, như trước giống nhau, đem hết thảy nan đề đều giao cho Kỷ Tầm tới giải quyết.
Kỷ gia là có tiền, về điểm này món nợ của hắn đối với bọn họ mà nói căn bản cũng không tính là gì.


Chỉ cần Kỷ Tầm nói một câu, Kỷ lão gia tự nhiên là đến giúp một tay.
Thời điểm đó trả xong món nợ một thân thoải mái, không chắc còn có thể dựa vào Kỷ Tầm đông sơn tái khởi, đánh Giang Mính trở tay không kịp.
Kỷ Tầm chỉ cần khôi phục ký ức, tự nhiên là hướng về hắn, điểm này không thể nghi ngờ, Giang Tiều đắc ý nghĩ.
Toàn bộ hải đảo chỉ có hai người bọn họ, hiện trường lễ cưới gần như giống đến 80%, Kỷ Tầm nhìn xa vẫn không cảm giác được đến có cái gì, đến gần dung nhập vào hoa tươi cùng khinh khí cầu hồng nhạt, mới phát giác được trước mắt cảnh này quen biết đến đáng sợ.
Trí nhớ bị mất giờ phút này phảng phất như được xây dựng lại, từ hoa tươi và khí cầu bắt đầu, vô hạn mở rộng.

Cậu nhớ lại, cùng ngày có mấy cái bạn nhỏ, cầm bong bóng nhỏ chạy loạn ở bên ngoài, trên ghế ngồi đầy người, đều là thân thích, là thân thích của ai?
Có gia gia, có ba, có mẹ, bọn họ đều tới.

Còn có rất nhiều khuôn mặt quen biết, cậu không thể từng cái nhớ lại.

Chỉ biết là đây đúng là lễ cưới.
Như vậy cuộc hôn lễ này nhân vật chính là ai?
Là ai?
Cậu đau đầu, tựa hồ lâm vào bình cảnh, Giang Tiều lúc này nắm tay cậu, dẫn cậu đi đến vị trí giữa.
Kỷ Tầm nhớ tới, đứng ở nơi đó là một người chứng hôn.

Nhưng là người chứng hôn nói cái gì còn chưa nói.
Đã có người cầm hộp nhẫn, tuyên bố lễ cưới hủy bỏ.
Cái người kia quay người lại, cậu mới nhìn rõ mặt của đối phương.
Đó là chính cậu, Kỷ Tầm.
Cậu làm rõ điểm này, đem lễ cưới sân bãi thu hết vào đáy mắt, rốt cục nhớ tới, đây đúng là hôn lễ của mình.

Nơi này xác thực, là hôn lễ của mình.
Duy nhất bất đồng chỉ là, cùng ngày tất cả mọi người đến, chỉ có Giang Tiều không đến.
Mà bây giờ, lại ngoại trừ Giang Tiều ở đây, không có một người nữa.
"Nghĩ tới à Tiểu Tầm? Nhớ tới tôi sao?" Giang Tiều kinh hỉ phát hiện trong ánh mắt Kỷ Tầm chính hắn ít đi mấy phần xa lạ, hắn liền biết mình thắng cược.
Kỷ Tầm không hề trả lời hắn, chỉ là thân thủ, cầm qua trên bàn một cái micro, cậu đặt ở trên tay ước lượng một chút trọng lượng.
Giang Tiều cả người cũng còn ở vào mừng như điên bên trong, còn chưa phản ứng Kỷ Tầm hành động này mục đích là gì, bỗng nhiên nơi cổ đau đớn một hồi, ngã xuống trước, chỉ nhìn thấy Kỷ Tầm đem cái kia đập phá ném xuống đất, sau đó một người rời đi..