Cà Phê Đụng Sữa Bò

Chương 40: Chương 42





Giang Mính trong cổ họng có chút mùi vị máu tanh, cái tát kia chân thật dùng tàn nhẫn khí lực đánh, mặt lập tức nóng rát đau lên.

Nhưng hắn lại rất vui vẻ.

Bởi vì Kỷ Tầm không chỉ có bằng lòng gặp hắn, còn nguyện ý động thủ đánh hắn.

Ra tay lực đạo vẫn không tính là nhẹ, vừa vặn nói rõ hắn cậu đã khôi phục tốt, khôi phục tốt mới có sức lực đánh người.

Kỷ Tầm thời điểm mới vừa từ trong biển bị cứu ra, hô hấp và tim đập đều ngừng.

Giang Mính bị như vậy doạ qua một lần, hiện tại không quản Kỷ Tầm đối với hắn làm ra cái gì hắn đều vui vẻ hưởng thụ.

Thậm chí chịu đòn đều là vui vẻ, khóe miệng không nhịn được mà giương lên.

Kỷ Tầm thấy hắn đã bị đánh lại còn một bộ dáng cười cười, không khỏi hỏa thượng trong lòng: "Anh cười cái gì?"
"Tôi vui vẻ." Giang Mính đem mặt bị đánh thiếu chút nữa rớt miếng dán hạ sốt, cười đến có chút ngốc: "Nhìn đến em không có chuyện gì, còn có tinh lực hướng tôi phát hỏa, tôi vui vẻ."
"....." Kỷ Tầm nghiêng đầu đi, đá xoáy nói: "Anh cũng không phải người bị cuống tra tấn."
"Đây không phải là cuồng tra tấn, chỉ có em đánh tôi mới bằng lòng để mặc." Giang Mính đàng hoàng trịnh trọng cải chính nói.

Kỷ Tầm mím môi, không dự định cùng cái Alpha giảo hoạt này nói chuyện, cậu để ba cậu đem Giang Mính kêu đến, bất quá là tưởng thấy tận mắt thấy, xác định hắn không có chuyện gì thôi.

Bây giờ nhìn lại đối phương tuy rằng dán vào miếng dán hạ sốt, mà da mặt một chút cũng không có bị thiêu mỏng.

Trước kia sẽ không lo lắng như vậy.

Đúng đấy, Giang Mính có thể đem cậu đùa bỡn xoay quanh, một người nhiều năng lực như vậy, làm sao có khả năng sẽ có chuyện?

Kỷ Tầm âm thầm chế nhạo chính mình tưởng bở, không chủ động nói chuyện nữa.

Giữa hai người cư nhiên một trận vắng lặng, Giang Mính trước kia ứng đối với Kỷ Tầm mất trí nhớ đó là thành thạo điêu luyện, hắn luôn có thể trong vòng mười giây đem người chọc cho mặt đỏ tim đập, bé ngoan tiến vào trong lồng ngực của mình làm nũng.

Hiện tại hắn không dám, không chỉ là bởi vì Kỷ Tầm khôi phục ký ức, cũng bởi vì, người nhà của cậu cũng đang trong phòng bệnh, im lặng không lên tiếng theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

Giang Mính trước kia ỷ vào Tiểu Tầm bênh vưc, ngược lại cũng không cảm thấy không dễ chịu, nhưng bây giờ Kỷ Tầm đều không để ý hắn, hắn tự nhiên lúng túng đến không biết làm sao.

Bất quá may là hắn da mặt dày.

Coi như lúng túng, cũng không muốn dễ dàng từ bên cạnh người Kỷ Tầm tránh ra.

Thời điểm hắn cúi đầu, nhìn thấy trên cổ tay Kỷ Tầm còn mang vòng dây đỏ chính hắn đưa tặng.

Kỷ Tầm sau khi được cứu trở về, tiến vào phòng cấp cứu vào qua phong giải phẫu, trên tay trang sức theo lý thuyết hẳn là cũng bị tháo đi.

Hiện tại vẫn còn buộc vào.

Hẳn là lấy xuống sau đó lại đeo lên.

Này nguyên bản cũng không phải là cái đồ vật gì quý trọng, sở dĩ có ý nghĩa, chỉ là bởi vì bên trong ký thác lời cầu nguyện của Giang Mính.

Kỷ Tầm nhớ tới tất cả mọi chuyện nhưng vẫn như cũ đem nó trân trọng đeo lên tay, là không phải nói rõ trong lòng cậu có hắn sao?
Giang Mính tưởng tượng như vậy, đều cảm thấy được cả người khoan khoái, làm bệnh chưa tôits lên bởi vì vậy khỏe hoàn toàn.

Kỷ Tầm cũng phát hiện tầm mắt của Giang Mính, cậu giống như vô ý mà lôi kéo ống tay áo chính mình, đem dây đỏ che cái kín, không cho Giang Mính nhìn.

Giang Mính mừng thầm trong lòng, mới vừa muốn nói chuyện, Kỷ lão gia giả ý ho khan một chút nói: "Được rồi, Tiểu Tầm của chúng tôi muốn nghỉ ngơi, Giang Mính ngươi có thể đi ra ngoài."
Kỷ Tầm đối với lời này không có bất kỳ dị nghị gì, Giang Mính cũng chỉ cẩn thận mỗi bước đi ra phòng bệnh.

Kỷ Triệu Đình đi theo ra, tiện tay nhẹ nhàng đem cửa phòng bệnh đóng lại, Giang Mính lưu luyến không rời quay đầu lại, liền chỉ có thể nhìn thấy một cánh cửa đóng chặt.

"Được, muốn nhìn Tiểu Tầm thời điểm nào cũng có thể, nó chịu gặp cậu, cậu còn sợ gì?" Kỷ Triệu Đình nói: "Tiểu Tầm mới vừa tỉnh không lâu, liền theo chúng tôi nói rất nhiều, hiện tại xác thực cần nghỉ ngơi, đừng quấy rầy."
Giang Mính lúc này mới giấu đi cảm giác thất lạc của mình.

Kỷ ba nói đúng, Tiểu Tầm sau khi khôi phục ký ức cũng không có bài xích chính mình, đây chính là một cái khởi đầu tốt.

Huống hồ cậu mới vừa khôi phục ký ức, nhất định là muốn cùng người nhà ở lâu thêm một phút chốc.

Chính mình là không cần quá nhiều quấy rối mới tốt.

Nghĩ như vậy, hắn liền muốn thức thời rời đi, vậy mà thời điểm bước đi, Kỷ Triệu Đình chợt kéo cánh tay của hắn, thành khẩn nói: "Giang Mính, ta rất cảm kích cậu tại bước ngoặt nguy hiểm có thể không màn gì đi cứu Tiểu Tầm.

Phần này lòng biết ơn, gia gia cùng mẹ Tiểu Tầm cũng muốn nói cảm ơn với cậu."
Ông là tận mắt thấy Giang Mính nhảy xuống biển cứu người, Kỷ Tầm lúc rơi xuống biển là trạng thái hôn mê, nếu như không có Giang Mính đúng lúc phản ứng cùng cứu giúp, nhi tử bảo bối của ông lành ít dữ nhiều.

Giang Mính vội vàng nói: "Bá phụ, ngài không cần nói như vậy, Tiểu Tầm rơi xuống biển cũng là trách nhiệm của tôi."
"Mà cũng không phải mỗi một phần trách nhiệm cũng có thể làm cho cậu lấy mệnh đổi đi?" Kỷ Triệu Đình hòa ái cười cười, nói: "Ta cũng đã qua tuổi trẻ, có thể rõ ràng tâm ý của cậu đối Tiểu Tầm.

Trước cậu bắt đi Tiểu Tầm, đúng là có lỗi trước, lần này cậu dùng mạng cứu giúp, liền coi như là để chuộc sai lầm, ít nhất là bá phụ ở đây, ta không phản đối cậu tiếp tục yêu thích Tiểu Tầm."
"Bá phụ...?" Giang Mính thụ sủng nhược kinh, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.

Kỷ Triệu Đình tỉnh lại nói: "Giang Tiều tổn thương Kỷ Tầm, kì thực chúng ta làm cha mẹ cũng có trách nhiệm.


Vì quá khứ có một chuyện, chúng ta là thiếu nợ Giang gia một phần ân tình.

Cũng là bởi vì này, mới vẫn luôn khoan dung nhượng bộ, lại không nghĩ rằng cuối cùng đem Tiểu Tầm hại.

Nó khi đó còn nhỏ, cái gì cũng không biết, vốn không nên gánh vác điều này."
Giang Mính nghe ra hắn trong giọng nói trầm trọng, nguyên muốn hỏi là chuyện gì, có thể cũng không tiện mở miệng.

Chính mình tình cảnh bây giờ vốn là lúng túng, không nên lại đi hỏi thăm việc tư của Kỷ gia.

Kỷ Triệu Đình cũng không có ý định quá giải thích thêm chuyện cũ năm xưa, chỉ quan sát một chút Giang Mính, dùng giọng điệu tán thưởng nói: "Ta vốn cho là cậu và Giang Tiều là giống nhau, dù sao thượng bất chính hạ tắc loạn.

Lời nói khó nghe, Giang Dịch Sơn khi còn trẻ tác phong là không dám khen tặng, Giang Tiều cùng ông ấy giống đến trăm phần trăm.

Phẩm hạnh của cậu như vậy, lúc trước ta cũng không tiện phán đoán, hiện tại ta biết, xấu trúc có thể sinh hảo măng, ngươi là đứa trẻ tốt."
"Bá phụ..." Giang Mính nghe hiểu ý tức của Kỷ ba trong lời nói này.

Kỷ Triệu Đình cười cười, nói: "Tiểu Tầm a, trong nóng ngoài lạnh, ta nhìn ra được nó cũng không buông xuống được cậu.

Khôi phục ký ức là chuyện tốt, nhưng ta, hoàn rất yêu thích Tiểu Tầm trước đó vui vẻ không buồn lo.

Từ sau khi lớn lên, ta liền không nhìn thấy nó trong vòng một ngày có thể cười đến thường xuyên như vậy.

Nó ở cùng với cậu tựa hồ rất thích hợp."
"Mà đứa con bảo bối của ta a, tính tình ngạnh, không dễ chọc, trước cậu như vậy lừa nó, chung quy phải cho cậu chút dạy dỗ.

Người làm quen đi, cái tát ngày hôm nay, chỉ là mới bắt đầu." Hắn vỗ vỗ vai Giang Mính: "Uyển Uyển thân thể yếu, lúc trước sinh thời điểm sinh Tiểu Tầm liền suýt nữa đi nửa cái mạng.

Ta không dám để cho nàng mạo lần thứ hai hiểm, bởi vậy Kỷ gia tâm can bảo bối cũng chỉ có một đứa này.

Một ngày kia, ở bên cạnh hảo hảo đối đãi với nó.

Nếu không ta là người đầu tiên đến hỏi tôi cậu."
Giang Mính biết mình đã qua được cửa ải của Kỷ ba ba, một lúc cao hứng, bật thốt lên một câu: "Cảm tạ, cảm tạ ba!"
***ta nói anh công thay cách xưng hô nhanh quá em edit còn giật mình:)))
"Hahahaha đổi giọng thay đổi đến cũng rất nhanh a!"
"Ngạch không đúng không đúng, bây giờ còn là bá phụ! Tạ ơn bá phụ! Con nhất định, nhất định hảo hảo đối đãi Tiểu Tầm!"
Kỷ Triệu Đình cười nói: "Được, trở về phòng bệnh đem bệnh dưỡng cho tốt.

Ngươi hết bệnh cũng không có về trước."
"Vậy bá phụ, sau khi xuất viện còn có thể đến xem Tiểu Tầm sao?"
"Trong bệnh viện người đều nhận thức cậu, ra vào đã không thành vấn đề." Nói đến một nửa Kỷ Triệu Đình chợt nhớ tới: "Đúng rồi, ta phải khiến người đem Giang Tiều sở hữu quyền hạn đều bỏ ra mới được.

Ta bận nhiều việc đều đem việc này quên mất.

Sau đó hắn đừng nghĩ lại tới gần Tiểu Tầm nhà ta!" Dứt lời, liền vội vã đi xuống lầu.

Giang Mính một người đứng ở ngoài phòng bệnh, rất xa cách cửa sổ nhỏ nhìn bóng lưng Kỷ Tầm.

Hắn giơ tay xé gỡ miếng dán hạ sốt trên trán, sờ sờ bên mặt đã bị đánh đến nóng lên, mím môi cười cười, tất cả tựa hồ cũng chẳng phải nát mặt.

Nửa giờ trước hắn cơ hồ đều kế cận tuyệt vọng, giờ khắc này, lại cảm thấy được nhân sinh tràn đầy hi vọng.

Thậm chí so với lúc trước còn phải vui vẻ hơn.


Bom ẩn giấu rốt cục cũng nổ, nguyên tưởng rằng là lực sát thương mười phần, kết quả nổ ra tới nhưng là một hồi khói hoa.

Hắn cảm ơn tất cả mọi thứ ở hiện tại.

Kỷ Tầm sau khi tỉnh lại, vẫn như cũ cần thiết ở tại bệnh viện tu dưỡng một quãng thời gian.

Cậu tuy rằng khôi phục ký ức, mà đầu tại rơi xuống nước hai lần va chạm.

Hiện tại người tỉnh rồi, nhưng dù sao là va chạm ở đầu, bác sĩ nói đây là di chứng, trước tiên quan sát một quãng thời gian.

Nếu như không có phát triển thêm tình huống nào xấu, liền dùng thuốc bảo thủ trị liệu.

Ngày sau đều sẽ bình phục lại bình thường, vấn đề sẽ không lớn.

Cậu tại trong phòng bệnh bé ngoan nằm hai ngày, trong thời gian hai ngày, cậu làm rõ tất cả mọi chuyện chính mình bị thương trước sau đó phát sinh.

Giang Tiều trước khi cưới gây rối mọi chuyện cậu cũng nhớ tới, người này bản tính làm sao cậu đã sớm biết rõ, vẫn luôn không có tách biệt.

Hiện tại nếu là hắn trước tiên làm hỏng việc, như vậy chính mình cũng không có cần thiết tha thứ.

Lúc cậu tỉnh lại, gia gia bọn họ cũng không chủ động đề cập tới Giang gia.

Nghĩ đến trải qua những chuyện này, bọn họ đối với Giang gia triệt để thất vọng rồi.

Vậy mình ra quyết định liền cũng sẽ không khiến gia người khó khăn.

Cậu từ quỷ môn quan đi về hai lần, càng ngày càng biết được người là muốn vì chính mình mà sống.

Trước cậu sống quá nhường nhìn đè nén bản thân, bây giờ chỉ muốn thoải mái.

Mà hai lần đem cậu từ quỷ môn quan kéo trở về là người kia...!
Cậu tự nhiên nhớ đến chính mình trong lúc mất trí nhớ là như cái thằng nhóc ngốc đi theo phía sau Giang Mính gọi lão công này nọ.

Nhớ đến đây, Kỷ thiếu gia miễn giơ tay lên xoa trán của chính mình, tầng tầng thở dài.

Mất mặt, thật sự là, quá mất mặt!
Ông trời a! Tôi nguyện ý lại rơi xuống biển một lần, chỉ cầu người để cho tôi đem một đoạn này ký ức quên mất có được hay không?
Cố tình hết thảy những chi tiết nhỏ cậu đều nhớ cực kỳ rõ ràng, bao quát quấn lấy Giang Mính cùng mình ngủ cùng một cái giường, đắp một cái chăn còn chủ động làm ấm chăn cho hắn, cần phải người ôm mới có thể ngủ, vì cái này "lão công" cùng cha mẹ tranh luận, cùng gia gia tranh cãi, cuối cùng còn rời nhà trốn đi?
Trời xanh a!!!
Cậu làm sao sẽ, làm ra sự tình ngu xuẩn như thế a?!!
Kỷ Tầm đâm đầu vào trong chăn, lấy gối che mặt của mình.

Quả thực không cần gặp người nữa rồi!!!.