Cà Phê Đụng Sữa Bò

Chương 48



Lão gia tử ngồi ở trong đình, nhìn thấy bảo bối tôn tử của ông ôm một con mèo cùng một con rùa đen, vui sướng đi tới.

 

"Gia gia. Con rùa đen này chạy ra ngoài." Kỷ Tầm đem con rùa phóng tới trên bàn cờ, nói: "Nãi Cầu đem nó bắt được."

 

Rùa đen nhỏ trên bàn cờ thăm dò mấy lần, rất nhanh liền bò dậy, trước một giây rớt xuống bàn cờ bị lão gia tử một phát bắt được.

 

"Nó ở nhà chúng ta nuôi mấy năm liền chạy mấy năm, thực sự là không an phận. Lúc trước câu cá kiếm về, xem ra nó xác thực không thuộc về nơi này, năm đó còn làm hại con thiếu chút nữa chết chìm. Nếu như không phải cái lão tiên sinh kia nói này con rùa có thể mang đến nhân duyên cho con, ta sớm bảo người đem nó nấu."

 

Kỷ Tầm mười hai tuổi năm ấy roi xuống hồ nằm viện. Đây là lần đầu tiên cậu gặp sự cố, lão gia tử một trái tim đều treo lên, chờ bảo bối tôn tử sau khi xuất viện. Ông đặc biệt đi trong miếu cấp đứa nhỏ này cầu xin bùa bình an, liền mới cứu về một mạng, lão tiên sinh đoán mệnh nói đứa nhỏ này mệnh trung tuy có sổ tràng kiếp số, mà cuối cùng đều có thể chuyển nguy thành an. Có quý nhân giúp đỡ, là mệnh đại phú đại quý. Con rùa kia không chắc có thể sẽ mang đến nhân duyên, mà nuôi ở trong nhà, dầu gì con rùa còn có sống lâu trăm tuổi cũng là ý tốt, nuôi dù sao cũng tốt hơn là bỏ phế.


 

Lão gia tử lúc này mới không đem con rùa đi nấu. Trong lòng ông lo lắng bình an của Kỷ Tầm, đối với chuyện xin xâm hỏi quẻ cũng đều tin tám phần.

 

Lúc này con rùa nhỏ hiếu động mới lưu lại Kỷ gia nuôi lớn, nuôi đến tinh lực dồi dào, mỗi ngày đều muốn chạy ra bên ngoài, không để người bớt chút nào lo lắng.

 

"Nó chạy nhiều lần như vậy, lại một lần cũng không thành công đây." Kỷ Tầm cười sờ sờ con rùa, tâm tình suиɠ sướиɠ vô cùng.

 

Lão gia tử nhìn cậu bất quá rời đi mất một lúc liền cao hứng như thế mà trở về, liền hỏi: "Đụng với cái gì chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Nói ra cho gia gia đồng thời vui mừng a vui mừng a." Nói, bưng lên chén trà bên cạnh, uống một hớp trà.

 

Kỷ Tầm cố ý chờ gia gia đem trà nuốt xuống, mới nói: "Gia gia, con mới vừa ở hoa viên gặp bên ngoài gặp Giang Mính."


 

Lão gia tử phẩm trà động tác trệ trệ: "Giang Mính? Hắn tới tìm con?" Ông vẫn là nhíu nhíu mày: "Người đâu rồi?"

 

"Anh ấy đi về trước." Kỷ Tầm nói.

 

"Hắn không làm gì con đi?" Lão gia tử lo lắng nói.

 

"Không, không có." Kỷ Tầm mím mím đôi môi bị hôn có chút rách da, chỉ lo gia gia phát hiện cái gì, lại bổ sung, "Hắn không dám đối với con làm cái gì."

 

"Vậy thì tốt, bằng không ta đánh gãy chân hắn!" Lão gia tử hừ lạnh một tiếng, liền cầm lấy chén trà.

 

"Gia gia."

 

"Hả?"

 

"Con dự định cùng Giang Mính kết hôn."

 

"? ? ? ! ! !"

 

May Kỷ gia gia còn không có đem trà uống vào trong miệng, bằng không cần phải lập tức phun đầy một mặt Kỷ Tầm. Kỷ Tầm vội vã tiếp nhận cái ly trong tay gia gia, trên mặt như trước vẫn duy trì nụ cười.

 

"Có phải là nó ép buộc con?" Lão gia tử trong lúc nhất thời không thể nào tiếp thu được.


 

"Không có, chuyện con không muốn làm, không ai ép được."

 

"Vậy làm sao? Con cần nghĩ kĩ, đây là chuyện một đời! Gia gia không hy vọng con, không hy vọng con lại..."

 

Bốn chữ "giẫm lên vết xe đổ", lão gia tử đến cùng không có nói ra, sợ nhắc tới những chuyện kia khiến cho Kỷ Tầm suy nghĩ.

 

Kỷ Tầm nắm lấy tay gia gia, an ủi lão nhân gia nói: "Sẽ không, Giang Mính yêu con, con đều biết."

 

"Gia gia sợ conbị lừa gạt!"

 

"Anh ấy sẽ không gạt con." Kỷ Tầm nói, "Anh ấy không dám."

 

"Nếu gia gia không đồng ý?"

 

Kỷ Tầm nháy mắt mấy cái, vô tội cực kỳ, "Nhưng là gia gia mới vừa rồi còn nói, sẽ không can thiệp chuyện giữa con và Giang Mính nữa."

 

"Ta có nói sao?"

 

"Có, nửa giờ trước "

 

"..."Lão gia tử chính mình lời nói ra, cũng không dễ đổi ý, ông nào có biết Giang Mính nhanh như vậy liền đến quấn lấy Tiểu Tầm? Liền nào có biết, Tiểu Tầm thật liền như vậy tha thứ cho hắn?
 

Suy nghĩ của người trẻ ông càng ngày càng không nghĩ được.

 

"Được rồi, gia gia, người yên tâm, con đã ăn qua một lần dạy dỗ, lần này tuyệt đối là mở rõ đôi mắt, tâm như gương sáng, mới dám hạ quyết định này."

 

"Nếu con đã quyết định, gia gia nói cái gì nữa cũng vô ích." Lão gia tử nói, "Kia Giang Mính đâu? Không gọi tiến vào ngồi một chút?"

 

"Anh ấy về rồi." Kỷ Tầm nói, "Sợ gia gia nhìn thấy sẽ tức giận, cho nên không dám vào đến."

 

"Hừ, chẳng lẽ, ta còn có thể đem hắn ăn thịt sao?" Lão gia tử hầm hừ mà nói: "Ta là quái thú sao? Để hắn tới gặp mặt cũng không dám?"

 

Kỷ Tầm vội vã ôm lấy thân thân gia gia nói: "Gia gia thế nào lại là quái thú, gia gia là người hiểu rõ nhất Tiểu Tầm, Tiểu Tầm cũng thích nhất gia gia! Lần sau để cho Giang Mính đến nói xin lỗi với người mới được!"
 

"Hừ! Ta mới không hiếm lạ đây!" Lão gia tử vỗ vỗ lên bàn tay Kỷ Tầm nói: "Gia gia chỉ hiếm lạ đối với người thật lòng đối tốt với Tiểu Tầm. Lấy điều này làm tiêu chuẩn, không đạt tới, kịp lúc cút đi!"

 

Kỷ Tầm một bên ấn vỗ về lão nhân gia vừa nghĩ, mới vừa cần phải để Giang Mính tiến vào gặp gia gia một mặt mới đúng. Bởi vì thái độ của gia gia, tựa hồ không có như cậu tưởng tượng cường ngạnh như vậy.

 

Giang Mính nói muốn cùng cậu yêu thương lâu dài, kỳ thực chỉ nếu qua cửa ải này, chỗ kết hôn Kỷ Tầm đều không có vấn đề.

 

Buổi tối hôm đó, Kỷ Tầm ở trên bàn cơm đem chuyện cậu quyết định nói với ba mẹ.

 

Kỷ mẹ một lòng ngóng trông nhi tử vui vẻ, vốn là dễ chịu nhất, mà Kỷ ba ba, đã sớm khẳng định nhân phẩm của Giang Mính, cũng ngầm cho phép Giang Mính cùng nhi tử cùng nhau, cũng là cực kỳ dễ chịu.
 

Chỉ có gia gia mặt có chút đen, luôn bày ra vẻ mặt loại châu báu của mình bị người ngoài cướp mất.

 

Mà bữa cơm này ăn được vẫn là rất suиɠ sướиɠ.

 

Kỷ Tầm hiện tại ở nhà địa vị có thể nói là nâng lên một tầng, trước kia chính là toàn gia đình bảo vệ, hiện tại càng là hận không thể bị nâng ở trong lòng bàn tay xem như bảo bối. Kỷ ba đều không nỡ để cậu trở lại quản sự, quá hại người, ônh để cho con trai bảo bối thả lỏng một năm, sự vụ đều là chính ông đảm nhận.

 

Mất mà lại được, đây là may mắn lớn nhất của Kỷ gia, những thứ khác cũng không đòi hỏi.

 

Kỷ Tầm mới vừa cơm nước xong, trong tay điện thoại di động liền vang lên, cậu liếc mắt nhìn điện báo, là Giang Mính. Mẹ cậu ngồi ở bên cạnh cũng nhìn thấy, hiểu ý nở nụ cười: "Bạn trai đến quan tâm con cơm tối có ăn đúng hạn hay không đây."
 

Kỷ Tầm bị mẹ trêu chọc một câu, cũng vui vẻ, lập tức lấy qua điện thoại di động, cùng gia gia và ba nói một tiếng, đi đến phòng khách trên ghế salông, ngồi xuống mới ấn nghe.

 

"Chào buổi tối, Tiểu Tầm."

 

Khách sáo mở đầu, Kỷ Tầm cũng không biết muốn làm sao nhận. Giang Mính tại kia đầu nói chuyện còn đè xuống âm thanh, tựa hồ rất sợ bị người nhà Kỷ Tầm nghe đến.

 

Kỷ Tầm trực tiếp liền đánh cho hắn một tin nói: "Ba mẹ đều đồng ý chúng ta giao du, gia gia nói phải nhìn biểu hiện của anh."

 

"... Em đều cùng bọn họ nói rồi? !" Giang Mính âm điệu một chút cất cao. Hắn cho là, Kỷ Tầm chịu ở cùng hắn giữ bí mật, cho là Kỷ Tầm đối với hắn còn có một đoạn sát hạch. Không nghĩ tới, cậu nhanh như vậy liền ở trước mặt người nhà thừa nhận đoạn quan hệ này. Điều này làm cho Giang Mính vừa cảm động vừa sợ hãi.
 

"Em nó với mọi người, em và anh, chính là đang cùng nhau." Kỷ Tầm nói, "Đích đến chính là kết hôn."

 

"...."

 

Một lúc lâu trầm mặc sau, Giang Mính âm thanh mới ở trong điện thoại vang lên: "Cám ơn em, Tiểu Tầm."

 

"Cám ơn em, nguyện ý tha thứ cho tôi, nguyện ý thừa nhận quan hệ của chúng ta, còn nguyện ý nổ lực thúc đẩy đoạn quan hệ này."

 

"..." Kỷ Tầm cười cười, mới nói, "Ái tình vốn là muốn hai người đồng thời nỗ lực mới có thể vui vẻ. Em cũng biết, em có khuyết điểm, cần sẽ thay đổi."

 

"Không, không cần thay đổi!" Giang Mính xen lời cậu, "Em làm chính mình là tốt rồi, Tiểu Tầm, em không cần phỉa thay đổi bất kỳ thứ gì."

 

"Có thật không?"

 

Giang Tiều ở quá khứ trong những cuộc cãi vả, từng nói cậu cố chấp lại hung hăng, làm cho cậu không thở nổi. Giờ khắc này Kỷ Tầm chính là sợ chính mình làm không tốt, để cho Giang Mính cũng cảm thấy ngột ngạt.
 

"Em bây giờ đều rất tốt." Giang Mính ở một đầu kia kiên định nói, "Không cần bởi vì người đó mà phủ định thứ tốt của mình, là hắn không xứng với em. Tiểu Tầm, không phải là em không xứng với hắn."

 

"Em thật sự tốt như vậy sao?" Kỷ Tầm tâm tư tự ti chỉ bị Giang Mính phát hiện. Bởi vậy, Giang Mính nói những câu này, đều là chạm trúng yếu điểm khiến cậu không thể tin được.

 

Cậu đã vấp ngã, hiện tại một lần nữa cất bước, liền cẩn thận từng li từng tí một, chỉ lo sẽ sai lầm.

 

"Bảo bối, tôi nói không bao giờ lừa em." Giang Mính gọi bảo bối kêu có thể thuận miệng, "Tôi nói cũng là lời nói thật. Em tin tưởng phán đoán của tôi."

 

Nửa câu sau nói cái gì, Kỷ Tầm kỳ thực không nghe được, bởi vì khi nghe đến Giang Mính gọi hắn "bảo bối", cậu đã mặt đỏ đến cúi đầu, thẹn thùng đến không cách nào suy nghĩ, chỉ vụng về đáp một tiếng: "Em biết rồi."
 

"Thế nhưng, tôi cảm thấy có một việc Tiểu Tầm nên sửa lại một chút."

 

"Cái gì?" Kỷ Tầm lập tức hỏi.

 

"Em gọi tôi." Giang Mính nói, "Em có thể hay không lại gọi tôi một tiếng lão công?"

 

"...."

 

"Đừng hòng! ! !"

 

Giang Mính ngờ tới là cái phản ứng này, cười vài tiếng nói: "Được rồi, không làm khó dễ em. Chờ chúng ta kết hôn rồi, ngươi đều phải gọi tôi như vậy."

 

"Anh mơ đến quá xa!" Kỷ Tầm nhắc nhở hắn.

 

"Ân, cũng đúng trước khi kết hôn, phải cầu hôn mới đúng." Giang Mính nói, "Tôi thật hối hận, buổi tối ngày hôm ấy không đáp ứng lời cầu hôn của em."

 

"Hối hận cũng vô ích Giang tiên sinh." Kỷ Tầm nói, "Thời gian không có cách nào chảy ngược, Tiểu Tầm ngố ngố kia cũng không thấy."

 

"Vậy nếu như, tôi bây giờ cầu hôn em ?" Giang Mính hỏi, "Em sẽ đáp ứng không?"
 

"... Trước tiên nói chuyện yêu đương."

 

"Vậy chúng ta hẹn hò sao?"

 

"Đi đâu?"

 

"Miếu Nguyệt lão."

 

"...."

 

"Nào có người đi miếu Nguyệt lão hẹn hò ?"

 

"Tôi phải đem Tiểu Tầm dùng dây hồng buộc chặt lại mới được."

 

Kỷ Tầm liếc mắt nhìn tay phải mang dây đỏ nạm ngọc kia, giờ mới hiểu được ý đồ của Giang Mính.

 

Hắn đã đáp ứng. Sau đó dừng một chút, mới thấp giọng nói: "Bất cứ lúc nào cũng có thể."

 

Giang Mính nghe không biết rõ, hỏi: "Cái gì?"

 

"Anh muốn cầu hôn, em bất cứ lúc nào cũng có thể." Kỷ Tầm nói: "Liền nhìn xem anh có dám hay không."