Cả một đêm, Tiêu Phong ở công ty. Đến trưa hôm sau, Tiêu Phong mới trở về nhà. Vừa vào trong, không thấy
Tang Mẫn hắn liền hỏi: Q
"Thiếu phu nhân đâu?"
Ngudi หลื่น ap ung:
"Chắc thiếu phu nhân còn ngủ nên chúng tôi không dám làm phiền."
Tiêu Phong thở mạnh một hơi sau đó đi lên phòng. Đẩy cửa bước vào chẳng thấy cô đâu. Chỉ thấy cửa ban công đang mở. Bình thường Tang Mẫn rất sợ lạnh. Trừ khi là muốn ngắm cảnh nếu không cô sẽ đóng cửa.
Nghi có chuyện chẳng lành, thân ảnh cao lớn nhanh chóng bước đến.
Tang Mẫn vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, trên đó có vài chỗ bị hắn xé rách. Cả thân người co ro nằm ở dưới đất.
Hắn cúi người:
"Mẫn Mẫn.. Tang Mẫn."
Cơ thể cô lạnh ngắt, mắt nhắm nghiền không trả lời hắn. Hắn hoảng hốt bế cô lên đến bệnh viện.
Nhưng vào đúng lúc này, Tang Mẫn mở mắt ra. Cô dùng chút sức lực còn lại vùng khỏi người hắn. Cô tiến đến phía lan can leo lên. Miệng lẩm bẩm:
"Tiêu Phong, chú đừng qua đây! Tôi không muốn chú động vào người tôi..."
"Tang Mẫn, tôi ra lệnh cho em bước xuống! Nhảy ở đây không chết được đâu. Cùng lắm chỉ bị thương. Chẳng phải em sợ đau sao? Mau bước xuống xin lỗi, tôi sẽ tha cho em!"
Tang Mẫn vừa khóc vừa cười trông rất đáng thương.
"Tiêu Phong, tối hôm qua có phải chú đi tìm người phụ nữ khác?"
Hắn nghiễn răng:
"Lại dùng thái độ này nói chuyện với tôi? Em có tư cách gì?"
Nghe đến đây Tang Mẫn hét lớn:
"Tư cách! Tôi không có tư cách bởi vì mẹ tôi đã giết chết cả nhà chú đúng không?"
Cô đưa tay đấm vào lòng ngực của mình:
"Đó là mẹ tôi. Chú cũng biết đó là mẹ của tôi. Là bà ấy chứ đâu phải tôi? Tôi yêu chú! Đúng, tôi rất yêu chú. Vậy mà chú lại cùng tôi sau đó lại đi tìm người phụ nữ khác. Tiêu Phong, tôi kinh tởm chú! Cả đời này chỉ muốn thoát khỏi chú!
Vừa nói xong, dù có gãy tay, gãy chân cô cũng quyết tâm chạy khỏi hắn. Tang Mẫn cứ thế leo qua lan can nhảy xung.
Vốn tưởng Tang Mẫn sẽ vì đau mà vang xin hắn. Tiêu Phong ung dung bước lại nhìn xuống. Đúng là Tang Mẫn sẽ không sao nhưng không biết vì sao bên dưới lại có tảng đá lớn. Đầu cô vì thế mà bị đập vào.
Mắt hẳn mở to, miệng hắn hét lớn:
"Người đâu! Chuẩn bị xe đến bệnh viện! Nhanh lên!"
Hắn bế Tang Mẫn ra xe, trên đường đến bệnh viện không ngừng ôm cô. Cảm giác bàn tay ươn ướt, hắn đưa lên nhìn. Dòng chất lỏng màu đỏ thấm đầy tay hắn.
"Nhanh lên! Lái nhanh lên cho ta!"
Cách đây nhiều năm, kể cả khi ôm Giang Tĩnh hắn cũng không tỏ vẻ đau lòng đến vậy.
Hắn đan xen từng ngón tay vào lòng tay cô:
"Tang Mẫn, không cho phép em xảy ra chuyện!"
Hắn ôm cô.
Lúc nhìn xuống mới phát hiện thêm bên dưới của cô chảy nhiều máu.
Lo lang khong yen, ngudi dan ong mat do ngau het lon Iล็ท nนล:
"Chạy nhanh lên!"
(Bệnh viện)
Đi đi lại lại ở bên ngoài phòng cấp cứu không thôi, Tiêu Phong như đang ngồi trên đống lửa. Nhớ lại hành động tối qua của mình đối với Tang Mẫn thật quá đáng. Tay hắn quyện thành nắm đấm, đấm mạnh vào tường. Bàn tay đau rơm rớm máu mà hình như cũng không đau bằng trái tim đang đập nhanh co thắt của hắn.
Ngay vào đúng lúc này, điện thoại của hắn không ngừng reo lên. Hắn không muốn nghe đưa tay ném điện thoại xuống. Vậy mà lại vô tình bật loa ngoài.
"Tiêu thiếu, chuyện đầu độc năm xưa ngài bảo tôi đi điều ra có manh mối rồi."
Nghe đến đây hắn cúi xuống cầm lấy điện thoại. Khoé mắt hắn giật giật, hơi thở càng lúc càng gấp.
Đầu dây bên kia tiếp tục nói:
"Chuyện này không liên quan đến Mẫn thị. Cảnh sát nghỉ hưu nói có kẻ đưa tiền gán hoạ cho bà ta."
Lòng ngực Tiêu Phong nhoi nhói co thắt. Lời nói như sét đánh ngang tai. Hắn khuyu xuống:
"Ngươi nói lại lần nữa!"
"Tiêu thiếu, chuyện này quả thật không liên quan đến Mẫn Thị. Bà ta cũng là người bị hại."
".."
"Tiêu thiếu... Tiêu thiếu..."
Tiêu Phong không nghe thêm được gì nữa. Hắn ngẩng mặt lên.
Nhìn bản đèn của phòng cấp cứu còn sáng, người đàn ông mang theo âm giọng méo mó truyền khắp dãy hành lang của bệnh viện.
Trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh Tang Mẫn khép nép gật đầu cho đi một quả thận. Hình ảnh Tang Mẫn đưa tay bịt miệng đứng ngoài cửa phòng bệnh khóc theo hắn. Hay là cánh tay bẩm tím chi chít vết kim tiêm.
Còn có cả cái nhìn tuyệt vọng khi hắn ở cùng người phụ nữ khác....
"Tang Mẫn... Anh xin lỗi!"
Lời xin lỗi có muộn màng quá không?
"Tang Mẫn, chỉ cần em tỉnh lại. Anh sẽ nghe theo em. Tất cả đều nghe theo em.