Các hộ vệ của Mộ Lâm Giang chưa bao giờ thấy ai gần gũi bên cạnh cung chủ, hôm nay cuối cùng cũng được thấy, hơn nữa y còn ăn nói phi thường, vừa nhìn đã biết không phải người tốt, hèn gì được cung chủ coi trọng.
Diệp Vân Chu lại đi vào phòng. Có người nhãn lực không tệ lập tức đưa ghế tới cho y, chắp tay chào hỏi: “Bái kiến Diệp công tử, làm công tử bị kinh hãi rồi.”
Diệp Vân Chu ngồi xuống, dựa ra sau, thản nhiên cười nói: “Nhìn ta giống bị kinh hãi à?”
Hộ vệ: “…” Thành thật xin lỗi, ta mới là người kinh hãi.
“Không cần để tâm, đùa chút thôi.” Diệp Vân Chu chờ gã hầu bị mang vào phòng, “Tên các hạ là gì?”
Hộ vệ giới thiệu: “Thuộc hạ Vệ Nhất, thủ lĩnh Túc Tiêu vệ.”
Diệp Vân Chu gật gù, mấy hộ vệ này đều mặc giáp nhẹ cứng, đeo mặt nạ bảo hộ bằng kim loại che từ mũi đến cằm, điều tra hết phạm vi mười dặm chỉ trong thời gian ngắn, có thể thấy rằng đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Cửa sổ bị y đập vỡ tạm dùng thuật pháp vá lại, nhưng nhiệt độ trong phòng vẫn không cao lắm, gió lạnh vừa thổi ở dưới lầu dường như vẫn còn tích tụ trong cơ thể, Diệp Vân Chu không nhịn được che mặt hắt xì một cái, đầu như phình ra, ho khẽ hai tiếng.
Mộ Lâm Giang ngoài cửa thoáng lưỡng lự, mắt dán khung cửa nhìn vào. Mặt Diệp Vân Chu nổi một màu hồng nhạt bất thường, lông mày thanh mảnh hơi chau lại, dáng dấp nhu nhược buồn rầu đủ để k1ch thích ý muốn bảo vệ của bất cứ người đàn ông nào.
Mộ Lâm Giang kết hợp gương mặt có tính lừa gạt cực mạnh này với tràng cười sung sướng bi3n thái kia, ý muốn bảo vệ tức khắc xẹp xuống.
Hắn chậm rãi đi vào, Túc Tiêu vệ nhất loạt lùi về sau một bước. Diệp Vân Chu xoa mũi nhìn hắn, Mộ Lâm Giang cởi áo ngoài đưa qua, quan tâm nói: “Mặc vào, cẩn thận cảm lạnh.”
Diệp Vân Chu không muốn nhận: “Ta không quen mặc quần áo người khác đã mặc.”
Mộ Lâm Giang cười đến mức dịu dàng: “Từ chối nữa là ta cởi nốt luôn hai món quần áo trên người ngươi đấy.”
Diệp Vân Chu: “…”
Trong lòng y điên cuồng hét lên, tại sao ngươi lại tự bắt đầu diễn rồi hả, ta còn chưa đồng ý cơ mà!
Y ngoảnh đầu chỉ vào Vệ Nhất, kiên quyết nói: “Mặc cũng được, bảo hắn đưa áo khoác cho ta, ta không cần của ngươi.”
Tự dưng bị vạ lây, Vệ Nhất thề là có một luồng sát khí thấu xương ập thẳng vào mình. Hắn ngước mắt lên một chút, thấy Mộ Lâm Giang xách áo từ từ xoay người, trong một giây đã tưởng tượng ra hình ảnh Mộ Lâm Giang nổi máu ghen treo mình lên tường thành, thế là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bèn đánh tan cục diện giằng co: “Nhiệt độ thấp như vậy… có thể là vấn đề của trận pháp, thuộc hạ sẽ đi kiểm tra tu sửa ngay.”
Hắn mon men đến góc tường, tìm cửa ngầm của trận pháp điều chỉnh nhiệt độ rồi bắt đầu loay hoay, bấy giờ ánh nhìn chăm chú của Mộ Lâm Giang mới biến mất.
Diệp Vân Chu im lặng kháng nghị: Có bản lĩnh thì ngươi tự diễn đi, ta sẽ không phối hợp.
Mộ Lâm Giang mặc lại áo: Hoa có gai càng quyến rũ.
Hai người còn đang trợn mắt với nhau ở đây thì hộ vệ dưới tầng đã thẩm vấn xong gã hầu tuyệt vọng kia, xách con người đã mê man bất tỉnh đó lên, gõ cửa báo cáo: “Bẩm cung chủ, kẻ này tên Triệu Cảnh, không có thân phận gì đặc biệt, đã nhận tội nghe lệnh người khác cho Diệp công tử một màn cảnh cáo.”
“Vân Chu sợ à? Em có thể đi theo bên cạnh ta, có ta ở đây, không ai dám gây thương tổn cho em.” Dung nhan góc cạnh cứng rắn của Mộ Lâm Giang rặt vẻ ngạo nghễ tự tin, ánh mắt dịu dàng chất chứa sự cưng chiều, một tay chống ở cạnh bàn, tựa như muôn ôm thiếu niên gầy yếu vào trong ngực.
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu chà ra hai cân da gà, nghĩ bụng, cái mùi kia thì có đấy, nhưng ngươi nhìn xung quanh xem, có ai dám trông ngươi không? Ngươi đang diễn một mình kìa.
Hộ vệ đang báo cáo phải chịu áp lực to lớn, gắng sức vững vàng nói: “Trước giờ Triệu Cảnh chỉ liên lạc một chiều với người sai khiến gã, kẻ chủ mưu dùng phi kiếm truyền nội dung nhiệm vụ, sau khi hoàn thành sẽ gửi tiền thưởng. Bọn chúng chưa bao giờ gặp mặt, cũng không truyền âm hay có biên bản giao dịch ngân hàng, nhưng phi kiếm hạ lệnh tập kích Diệp công tử vẫn còn, chúng thuộc hạ đã bắt đầu kiểm tra thực hư ngọn nguồn.”
“Ừm.” Mộ Lâm Giang trầm giọng nói, “Các ngươi cũng đi đi.”
Hộ vệ còn lại trong phòng rối rít hành lễ lui ra. Vệ Nhất vẫn còn gian nan nỗ lực sửa lại trận pháp, trên tường sáng lấp lánh hoa văn trận đồ, hắn đi không được, ở lại cũng không xong, cứ cầm tinh thạch vô cùng xấu hổ.
“Vệ tiên sinh, ngươi có thực sự biết sửa không?” Diệp Vân Chu cười giải vây cho hắn.
Vệ Nhất gãi tóc, nản lòng nói: “Hơn hai trăm năm trước thuộc hạ từng học…”
“Bảo Nội Vụ đường gần nhất phái người đến đây đi.” Mộ Lâm Giang nghe vậy mỉm cười, “Ngoài biết kiếm, kiếm tu sẽ không biết sửa bất cứ thứ gì.”
Vệ Nhất run tay, suýt nữa tự làm bỏng mình, lặng lẽ dùng ngọc giản truyền âm gửi tin gọi người.
Mộ Lâm Giang chắp tay sau lưng đi đến trước cửa sổ, liếc mắt xuống, thực sự không dám nhìn thẳng hố tuyết hình người trên mặt đất. Hắn cụp mắt nói: “Vệ Nhất, ngươi theo ta bao lâu rồi?”
Vệ Nhất không hiểu mạch suy nghĩ của Mộ Lâm Giang, chỉ thấy lâu lắm rồi hắn không cười như vậy, hoặc là hắn đã cười nhưng mình không biết, bèn thành thật trả lời: “Bẩm cung chủ, đã hai trăm năm.”
“Tịch Tiêu cung, phong ba sắp nổi lên rồi.” Ngữ khí Mộ Lâm Giang nặng nề, “Diệp công tử là khách ta mời đến, ba tháng nữa sẽ có một phong ấn cần y tham gia gỡ bỏ, tình hình cụ thể thì ngươi có thể chờ Ân Tư về rồi hỏi y.”
“Đây… Vì sao cung chủ phải cho thuộc hạ biết việc cơ mật này?” Vệ Nhất khó hiểu.
“Ta muốn ngươi bảo vệ Diệp công tử an toàn.” Mộ Lâm Giang ra lệnh.
Đầu Vệ Nhất phình ra: “Nhưng… không phải ngài muốn tự bảo vệ ư?”
Lúc này Diệp Vân Chu giành nói: “Ta với hắn không phải kiểu quan hệ đó.”
“Ừ, vừa rồi là diễn kịch.” Mộ Lâm Giang nói, “Tổn hại đến thanh danh Diệp công tử, thực sự rất áy náy.”
Diệp Vân Chu chửi thầm áy này kiểu này lần sau làm tiếp, xin lỗi thì có ích gì.
Vệ Nhất tiêu hóa một lúc mới hiểu được: “Cung chủ uy danh hiển hách, trong ngoài Tịch Tiêu không ai dám trái lệnh, nếu không chủ động bày sơ hở ra thì rất khó ép kẻ có dị tâm để lộ dấu vết, cho nên mới phải dùng Diệp công tử làm mồi?”
“Ngươi thật thông minh.” Mộ Lâm Giang tán thưởng.
Chân Vệ Nhất mềm nhũn, quỳ một gối xuống đất nhận tội: “Thuộc hạ không nên ngông cuồng phỏng đoán tâm tư cung chủ!”
Mộ Lâm Giang: “…” Ta đang khen ngươi mà.
Diệp Vân Chu chen vào: “Hắn đang khen ngươi… Tuy ta cũng rất bất mãn với thân phận mồi nhử này, nhưng so sánh nguy cơ đe dọa tính mạng với thanh danh, ta cũng không phải không nhượng bộ được một tí, khụ khụ…”
Vệ Nhất nửa tin nửa ngờ đứng dậy, nghe thấy Diệp Vân Chu lại ho khan, nhất thời không biết có nên quan tâm xíu hay không.
Mộ Lâm Giang rót nước ngay cho Diệp Vân Chu, ly nước nóng hôi hổi cầm trong tay quả đã xua tan đi một chút hơi lạnh. Diệp Vân Chu sốt, tâm trạng chẳng ra hồn, uống một ngụm đã chắt lưỡi: “Khó uống.”
“Sao ly trước ngươi không nói thế?” Mộ Lâm Giang liếc y.
“Con người không thể uống hai lần cùng một cốc nước.” Diệp Vân Chu thuận mồm ngụy biện.
Mộ Lâm Giang trầm mặc, quay người ra ngoài: “Ta sẽ quay lại sau, trước đó ngươi tốt nhất nên uống hết.”
Diệp Vân Chu xua xua tay, chờ hắn đi khuất bèn chạy ra cửa, tính tìm chỗ đổ nước đi, tay vừa vươn ra đã bị Mộ Lâm Giang canh sẵn ở cửa chặn lại.
Hắn bóp tay áo y, vẻ mặt “không ngoài dự đoán”: “Phong hàn rồi đừng bướng bỉnh nữa, đại thiếu Diệp.”
Diệp Vân Chu láng máng cảm giác hắn đang cố chơi chữ một cách nhạt nhẽo, bực bội rút tay về, cố ý nói: “Ta thích nước đá, muốn thêm đá vào cốc, cảm ơn, không có thì ta không uống.”
Mộ Lâm Giang: “…” Ngươi biết làm mình làm mẩy gớm nhỉ.
Mộ Lâm Giang nâng một ngón tay lên, đốt ngón tay trắng nõn thon dài chạm nhẹ lên thành cốc, gợn nước cực nhẹ loang ra. Diệp Vân Chu ngạc nhiên phát hiện ly nước đang bốc khói mù mịt bỗng ngưng tụ ba cục đá trong suốt long lanh, không bị tan, khi va chạm phát ra tiếng vang trong trẻo.
“Nước, đá, uống.” Mộ Lâm Giang vẫn giữ bình tĩnh.
“… Làm khó dễ ngươi thôi.” Diệp Vân Chu ôm cốc về uống thêm nước ấm.
Sau khi Mộ Lâm Giang đi một lúc lâu, Vọng Mai trên giường mới từ từ tỉnh lại. Cô xoa cổ ngồi dậy, ngẩn ngơ nói: “Công tử không sao chứ?”
“Ừm, cung chủ đã giải quyết thích khách. Đa tạ ngươi đã kéo dài thời gian cho ta, mau về nghỉ ngơi cho khỏe đi, muốn được thưởng gì thì cứ việc nói, Tịch Tiêu cung sẽ cho hết.” Diệp Vân Chu nhìn Vọng Mai, gật đầu nói lời cảm ơn.
Vọng Mai hơi bị lơ mơ, Diệp Vân Chu đứng bên cạnh mỉm cười cho cô nghỉ, nửa đưa nửa đẩy tự tiễn cô ra ngoài.
Lúc Vọng Mai đi trên hành lang gặp thoáng qua Mộ Lâm Giang đang bưng bát, bỗng chậm một nhịp ngoái đầu lại, nhìn chằm chằm sàn nhà, thấy Mộ Lâm Giang lại đến gần phòng Diệp Vân Chu, trong không khí còn vương lại mùi ngọt cay nồng đậm, hình như là canh gừng.
Vọng Mai rõ rồi, chẳng trách Diệp Vân Chu bảo cô đi mau, đây là không muốn bị quấy rầy lúc bón thuốc há!
Diệp công tử và cung chủ, thực sự rất ngọt ngào!
Diệp Vân Chu lại hắt xì một cái. Uống xong ly nước ấm kia, cổ họng đã dễ chịu hơn một chút, y bỏ khăn trải ra bò lên giường, nói giọng khàn khàn: “Vệ tiên sinh không đi à?”
“Cung chủ lệnh cho thuộc hạ bảo vệ ngài.” Vệ Nhất đáp.
“Cứ tự nhiên.” Diệp Vân Chu chống đầu, “Tự ngồi, tiện thể dọn nhà sạch sẽ luôn đi.”
“Rõ.” Vệ Nhất nghe lệnh.
“Uống thuốc xong rồi ngủ tiếp.” Mộ Lâm Giang quay lại rất đúng lúc, “Còn nữa, ta phải nhắc ngươi, ta không biết quy củ Tĩnh Vi môn thế nào, nhưng ở Tịch Tiêu cung của ta, Vệ Nhất là hộ vệ tạm thời của ngươi, không phải người hầu, không được sai vặt hắn.”
Diệp Vân Chu: “…”
Vệ Nhất khẽ ngạc nhiên, sau đó cảm kích buông chổi xuống.
Diệp Vân Chu tự kiểm điểm: “So sánh với ngươi, ta cảm nhận được sâu sắc rằng mình nghiệp chướng nặng nề.”
Y ngồi dậy nhận bát thuốc màu nâu đỏ kia, ngón tay chạm vào đầu ngón tay đang cầm bát thuốc trắng phau của Mộ Lâm Giang, không ngờ lại thấy rất lạnh, dường như bát thuốc y chỉ vuốt qua là bỏng tay ấy không thể mang đến chút nhiệt độ nào cho hắn.
Mộ Lâm Giang chẳng buồn quan tâm y diễn thế nào, hiếu kì hỏi: “Sao ngươi nhận ra được bộ mặt thật của thích khách kia?”
Diệp Vân Chu trả lời đúng sự thực: “Ta nhìn người rất chuẩn, đặc biệt là hai mắt, gã che mặt mà không che khuất hai mắt, mặc dù không đẹp như ngươi, nhưng nhận diện thì không thành vấn đề.”
Mộ Lâm Giang: “…”
Diệp Vân Chu thầm xì một tiếng khinh miệt, nhanh nhảu nói: “Khách sáo, vẫn là khách sáo thôi, không phải khen ngươi.”
Để giấu đi việc mình lanh mồm lanh miệng, y vội vàng uống một ngụm thuốc. Không đắng như trong tưởng tượng, vị rất tươi mát, còn hơi cay một tẹo.
“Ngọt hơn tí thì tốt.” Diệp Vân Chu nói ra từ đáy lòng.
Ngón tay Mộ Lâm Giang vạch một đường, không gian bên trên bát thuốc méo đi một chút, mấy viên màu đỏ cam rơi vào trong chén.
Diệp Vân Chu thấy quen quen, vẫn hỏi xác nhận: “Đây là thiên tài địa bảo gì?”
Diệp Vân Chu: “… Ta còn tưởng ngươi bỏ thêm mấy linh dược thể loại thuốc đến bệnh trừ cơ.”
Ánh mắt Mộ Lâm Giang nhìn y viết kín câu “người trẻ tuổi thật là hấp tấp”: “Lạm dụng linh dược là không tốt, uống xong rồi thì ngủ đi.”
Thoạt nhìn Diệp Vân Chu đúng là đã ngoan ngoãn uống thuốc, bấy giờ Mộ Lâm Giang mới yên tâm.
Vệ Nhất tiễn hắn tới cửa, ngơ ngác hoài nghi có phải vụ “diễn kịch” mình nghe được mới là diễn kịch hay không.
Giọng nói mỏi mệt của Diệp Vân Chu vọng ra từ trong phòng: “Vệ tiên sinh, sát vách hẳn có phòng trống nhỉ, ta muốn ngủ, ngươi cứ tự nhiên.”
Vệ Nhất đáp một câu vâng, đóng cửa lại rồi đứng canh ở đó. Diệp Vân Chu ngồi bên mép giường, đặt chén không xuống, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, lát sau lại lấy miếng gỗ đã giấu cẩn thận ra, đổi hướng mũi nhọn nhắm thẳng vào mình, gọn gàng đâm xuống.
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu ý thiện lành của Diệp Vân Chu: Đây là hành động của dân chuyên, xin đừng bắt chước. Quý trọng mạng sống, tránh xa xuyên không.