Tô Nguyễn Nguyễn đi ở phía sau, vừa đi vừa nhắn tin trên weixin, ánh mắt nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, biểu hiện ra một loại tố chất dày công tôi luyện của con người hiện đại, kỹ thuật chơi điện thoại cao siêu, băng qua đường cũng không ngẩng đầu, Đào An An không thể làm gì khác hơn là đi một bước nhìn nàng một cái, hồn vía muốn bay hết khi đèn xanh vừa nhảy đã đứng ở vỉa hè đối diện.
Từ cửa trường nhìn vào là lầu chính cao to uy vũ, có người nói lầu chính được sửa lại từ phòng ở ngừng thi công, điều hòa mở đến không cần trả tiền, bên trong một năm bốn mùa đều như hầm băng. Khí huyết Đào An An không đủ, không có chuyện quan trọng nàng không đặt chân vào, chỉ duy nhất một lần tình nguyện đi vào là bởi vì tối hè trời khô nóng, hôm đó không có kiểm tra KTX, hai bạn cùng phòng cãi nhau gây chiến tranh lạnh, ở lại KTX thấy không thoải mái.
Đúng lúc đó Tô Nguyễn Nguyễn có việc muốn làm ở lầu chính, vì vậy nàng đi hỗ trợ chỉnh lý hồ sơ, buổi tối ở đó không có ai, âm trầm nặng nề chỉ có đèn ở đại sảnh là sáng. Chỉ có hai người, hồ sơ lại là đồ cổ mấy chục năm trước, số lượng cũng nhiều, dứt khoát khóa trái cửa xếp từng tờ hồ sơ lên sàn nhà từ từ sắp xếp.
Nhạc nền là thước phim tuyên truyền trường học phát trên màn hình cực lớn ở đại sảnh, một lần lại một lần như ma âm rót vào tai, trời sinh tính Đào An An yên tĩnh nên nàng lầm lì ở đó sắp xếp, sắp xếp hết hai tiếng mới xong, chờ giáo viên phụ trách tới trường lấy. Tô Nguyễn Nguyễn đưa ghế đến cho ngồi, lại mở một bộ phim hoạt hình ra xem đợi giáo viên đến, hai người xem hết hơn ba mươi tập Bọt Biển bảo bảo.
Ở bên cạnh Tô Nguyễn Nguyễn rất ít khi nói chuyện, nhưng giữa cả hai lại không có cảm giác xấu hổ, Đào An An cũng cảm thấy dễ chịu, không cảm thấy không gian riêng tư bị xâm phạm, lẳng lặng nán lại đó, nàng hoài niệm buổi tối thảnh thơi yên tĩnh nhưng xa xỉ như vậy.
Lách qua tòa lầu chính, ở xa xa là con sông nhỏ vặn vẹo chảy cuồn cuộn kia, bỗng dưng Tô Nguyễn Nguyễn nắm lấy nàng: "Hôm nay cô có dự định gì không?"
"... Có."
"Vậy, tôi đi học, sáng mai gặp, tôi đến KTX tìm cô, cô tới nhà Hứa Chi Hoán đón Kim Cang với tôi."
"..." Đào An An không lên tiếng, nàng không thể đáp ứng, chuyện đã đáp ứng sẽ phải làm được, không thể làm được mà đáp ứng thì chính là thất hứa, nhưng mà Tô Nguyễn Nguyễn đứng cắm cọc ở đó không có được lời hứa của nàng thì không chịu đi, nhất thời nàng vậy mà lại không biết đáp lại làm sao.
"Được không?" Tô Nguyễn Nguyễn ôn nhu hỏi, đột nhiên khoác hai tay lên đầu vai nàng, chiều cao không chênh lệch lắm nên không có cảm giác áp lực, ngưng mắt chăm chú nhìn nàng. Đào An An nhắm mắt lại, lắc đầu: "Ngày mai tớ có việc."
"Vậy ngày mai gọi cho tôi một cuộc điện thoại."
"Tớ... bận rộn nhiều việc." Đào An An không cách nào sắp xếp được từ ngữ.
"Một tin nhắn thôi cũng được, chấm một cái, tốn có năm giây, năm giây." Như là cầu xin vậy. Tô Nguyễn Nguyễn lắc lắc đầu, "Được rồi, tôi không đi học nữa, theo tôi."
"Đừng a, đừng, cậu đi học đi. Tớ, tớ gửi tin nhắn cho cậu, sáng sớm ngày mai. Cậu làm sao vậy, tớ thật sự không sao." Đào An An đột nhiên luống cuống, Tô Nguyễn Nguyễn biết nàng đang cố gắng đi tự sát, cho nên kéo dài thời gian.
"Mọi người ai cũng rất tốt. Tôi có chỗ nào không đúng tôi nhất định sẽ sửa, chuyện gì cũng có cách giải quyết, sau đó, ừm, ngày mai chờ tin nhắn của cô." Tựa hồ Tô Nguyễn Nguyễn cân nhắc rất lâu, rốt cuộc vẫn thỏa hiệp, quay người bỏ đi, mái đầu xanh lá vẫn thật phóng khoáng.
Đào An An lập tức xoay người chạy về KTX, mọi người chắc còn đang ngủ, thông thường giờ này bọn họ dậy không nổi.
Sờ sờ túi áo, chợt nhớ ra hôm qua nhảy sông làm rơi mất chìa khóa.
Nàng lướt qua đoàn người gục gặc đầu ăn sáng và chàng trai mang cơm đến cho bạn gái, dì quản lý không có ở đây, nàng đi học không mang theo điện thoại, vứt trong KTX, nhất thời không liên lạc được dì ấy. Lúc ngồi trên ghế ở cửa chờ dì quản lý về, một bạn cùng KTX lê dép xuống lầu tìm bạn trai, xa xa thấy nàng, ngáp một cái vẫy vẫy tay coi như chào hỏi, nàng muốn nhờ giúp nhưng không mở lời được, bạn trai người ta đứng ngoài cửa, vốn gọi không được.
Dì kéo xe đẩy lần trước đi ngang qua bên phải, mang bao tay bắt đầu lấy rác, nàng muốn nói cái gì đó nhưng mà vẫn không nói ra, cúi thấp đầu ngủ gà ngủ gật.
Nàng là bị dì quản lý đánh thức, vừa thức dậy dì quản lý chọt chọt bảng điểm danh chất vấn nàng sao tối qua không về, còn nói thêm suy xét bình thường nàng rất ngoan cho nên lần này không ghi tội, thế nhưng thân con gái nhất định phải tự trọng thế này thế nọ.
Xem ra dì ấy không biết chuyện nàng nhảy sông.
Chuyện nàng nhảy sông có những ai biết? Hiện tại đã không phải là chuyện có thể quan tâm rồi, vâng vâng dạ dạ mấy câu, nói ra chuyện mình muốn lấy chìa khóa dự phòng.
"Để dì tìm..." Dì quản lý mang kính lão viễn thị lên, tìm nửa ngày, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, "Bạn cùng phòng của con hôm qua lấy đi rồi."
"Hả?"
Thì ra là bạn cùng phòng không mang chìa khóa, lại cãi nhau với bạn cùng phòng, vì vậy đi xuống lấy chìa khóa. Đào An An cúi đầu nghĩ lúc này trong phòng hẳn không có ai, đi lên nhìn, không có ai, nhẹ nhàng gõ cửa, vẫn không có ai.
"Kiều Tây Lộ đâu rồi?"
"Đi với bồ rồi. Tối qua cậu đi đâu vậy?"
"... Không có gì."
"Ài ài ài, làm chuyện xấu rồi có phải không?" Người nọ trưng ra gương mặt nhiều chuyện, "Nói ra đi cho chó độc thân tụi này ghen tị chơi."
"Không có, tớ ở nhà Tô Nguyễn Nguyễn."
"Chậc chậc, nhỏ chịu cô rồi hả? Trời đất ơi!" Đối phương lại lộ ra gương mặt khoa trương, âm điệu rất cao, nhất thời mấy phòng khác đều có đầu lú ra, ai cũng có biết nàng cho nên lộ ra đủ loại vẻ mặt hưng phấn kích động khinh bỉ xem thường vân vân, nhất thời hành lang liền nhộn nhịp, mọi người vây quanh nàng muốn nghe một cặp đồng tính hiếm thấy làm thế nào tu thành chính quả.
"Không phải —— không có chuyện đó. Không phải Kiều Tây Lộ mới chia tay với bạn trai sao, sao lại hẹn hò rồi? Tống Mẫn đâu?"
"Đi với bồ rồi." Đối phương hi hi ha ha một bộ dạng đoan chính, hỏi không ra cái gì từ miệng nàng nhưng vẫn đem lời đồn "Tô Nguyễn Nguyễn và Đào An An hẹn hò rồi" thổi đi khắp cả hệ tin tức.
Mới ra khỏi KTX, gặp phải người quen ai nấy bắt đầu chúc mừng nàng, hey hey cung hỉ cung hỉ.
"..."
Không tiếp tục giải thích, giải thích cũng vô dụng, Đào An An đi thẳng tới hồ bơi, bạn trai của Tống Mẫn trong nhóm bơi lội, có khả năng đang ở đây.
Nàng muốn về phòng KTX lấy điện thoại, ngày mai còn đúng giờ gửi tin nhắn, sau đó đến trưa mọi người đi hết rồi nàng sẽ nhảy xuống sông tự sát.
Dù sao thì cũng hứa rồi, trong lòng cứ nặng trình trịch.
Nam sinh lỏa nửa thân trên chiếm gần như toàn bộ hồ bơi, tầng dưới lòng đất là chỗ cho nữ sinh tập luyện, giải đấu lần này tổ chức ở tỉnh, cũng là truyền thống, mọi người tràn đầy khí thế mà chuẩn bị. Đi qua đoàn người, gặp chủ nhiệm quản lý học sinh*, một người đàn ông hơn 30 tuổi, mặt mày dễ nhìn, quần áo chỉnh tề sạch sẽ. Hắn xoăn tay áo nhìn các nữ sinh bơi lội, Đào An An lách người đi ở sau lưng.
*学工办主任 - Không liên quan đến dạy học thế nhưng trực tiếp lãnh đạo đoàn viên, hội học sinh, lớp học, phụ trách đánh giá và cấp học bổng, học viên, thông báo các vấn đề liên quan đến trường học vân vân.
"Ế, An An à, hôm qua thầy còn tìm em đó, gần đây bận rộn lắm à?" Giọng nói dễ nghe, hắn là nam thần của rất nhiều người, vừa bắt chuyện với Đào An An liền có người nói ra nói vào.
"Ầy không phải Đào An An đó sao! Chuyện khi nào vậy! Nhuyễn Nhuyễn chả nói gì! Mau tới đây mau tới đây! Tiết sau nhỏ sẽ đến, hai người không đãi khách là không được nha!" Có nam sinh ở phía trên ồn ào gọi, nàng lập tức cười cười nói xin lỗi với chủ nhiệm quản lý học sinh, chạy ra, sau đó mới chợt nhận nhớ vừa rồi nam sinh kia nói nàng và Tô Nguyễn Nguyễn.
Cái bà mối nhiều chuyện đó.
Bà mối nhiều chuyện Ngô Tư Dao đang ở trên weixin thêm mắm dặm muối miêu tả Đào An An nghe tới ba chữ Tô Nguyễn Nguyễn thì mặt mày nháy mắt đỏ bừng.