Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 4: Xuân thu đại mộng



Chỉ số oán niệm? Trăm lẻ hai?

Tùy ý tìm một chỗ ngồi trên sàn nhà, sợ ngồi trên ghế làm ướt ghế, trời mưa đến hủy thiên diệt địa, như muốn xảy ra đại hồng thủy, ở bên trong trung tâm đèn đuốc sáng trưng, một đám cán bộ học sinh đang cãi nhau, Đào An An cảm thấy rất là vô vị, giữa đoàn người này cũng chỉ có vài người năng lực đủ mạnh và đủ thú vị.

"Cô còn trăm lẻ hai lần để hoàn thành tiêu trừ chỉ số oán niệm. A, chờ một chút để tôi xem, hiện tại hệ thống địa phủ của chúng tôi cũng muốn nhân tính hóa rồi, cho nên đứa trẻ phù hợp cho chuyển thế của cô sẽ xuất hiện sau trăm lẻ năm ngày nữa, nếu đuổi không kịp thì cô sẽ bị hồn phi phách tán, dư ra ba ngày là vì để điều chỉnh cho phù hợp, xóa bỏ ký ức và này nọ, nói chung chính là như vậy, cô nắm chắc cơ hội một chút, nếu như không thể đầu thai khi đó cô sẽ không còn, cô có thể chết nhiều lần trong một ngày, nói chung chính là như vậy đó, lúc trước là tại tôi sốt ruột a, về sau nhớ cho tôi năm sao khen ngợi nha!"

"..."

"Ý tứ chính là trong trăm lẻ hai ngày sau, cô thích thế nào thì làm thế ấy, để có thể chân chính sống lại, một lần cô chủ động nhảy sông tự sát, chỉ số oán niệm sẽ tiêu trừ một điểm, đợi đến khi chỉ số oán niệm biến thành không, cô có thể đi đầu thai, nhân thế liền ít đi một con dã quỷ, đánh giá công trạng của tôi liền cao hơn một chút. Nếu như chỉ số oán niệm không được tiêu trừ, chúng tôi phải cưỡng chế tiêu hủy cô, cô liền, ừ, tan thành tro bụi."

Bla bla toàn mấy thứ quái lạ.

Đào An An yên lặng như gà.

Chấp nhận sự sắp xếp này.

Còn phải chủ động nhảy sông trăm lẻ hai lần a.

Được thôi không thành vấn đề, vì đã biết được có thể khống chế chỉ số.

Đứng dậy, ra ngoài, phi nước đại ra bờ sông.

"Đào An An!" Ở phía sau có người gọi nàng.

Nàng xoay lại theo phản xạ, chỉ trong chớp mắt cái đầu lông xanh của Tô Nguyễn Nguyễn lại xuất hiện trước mắt.

"Cái gì?"

"Bị điên hả?" Tô Nguyễn Nguyễn vẫn lại là cái giọng điệu kiêu ngạo kia, ông Trời là lão đại nàng là lão nhị, một phen túm chặt cổ tay Đào An An kéo nàng về.

"Tớ đi học a."

"... Ờ ha tôi quên cô có tiết." Tô Nguyễn Nguyễn lập tức buông nàng ra, giống như là chợt ngộ đạo đưa tay vỗ trán, "Đừng ra bờ sông, ở đó trơn lắm, nghe nói lần trước có người trượt chân ngã xuống sông chết đuối, cô cách xa nó một chút."

"Ừm."

Cám ơn ngài nhưng tôi chết rồi.

Chết đúng kiểu ngài nói.

Một lời khó tỏ, Đào An An không nói gì, nhếch miệng nở một nụ cười khó hiểu, xoay người về phía lớp học, Tô Nguyễn Nguyễn lại đột nhiên nắm vai nàng: "Chờ đã, dù sao cũng trễ giờ rồi, mang theo dù đi."

"Cám ơn." Đào An An rụt rè khách khí nhận lấy dù, chờ Tô Nguyễn Nguyễn về rồi bản thân đi nhảy sông, nhưng không ngờ là Tô Nguyễn Nguyễn cứ đứng ở trước mặt, động cũng không động, đi cũng không đi, cứ nhìn chằm chằm nàng.

"... Để tớ đưa cậu về, mưa rất lớn." Đào An An nói, đẩy Tô Nguyễn Nguyễn, chống dù đi về phía trung tâm hoạt động, mở rộng cửa đẩy Tô Nguyễn Nguyễn vào, xoay người, chống dù, ưu nhã đi ra bờ sông.

Con sông lớn trước mắt nước chảy cuồn cuộn, gió thổi lay cây Liễu hai bên bờ, Đào An An đứng trên con nước, quen nghe tín hiệu của tiêu công... gì gì đó, nhìn quen dáng vẻ của cái chết...

*Lời nhạc Tổ quốc của tôi. Chỉ dịch suông không qua tham khảo.

Chuẩn bị chạy gia tốc hướng về phía sông, ở đằng sau Tô Nguyễn Nguyễn lại như âm hồn không tiêu tan: "Chờ đã!"

"A?" Nàng cương mặt.

"Cô không cầm sách kìa." Tô Nguyễn Nguyễn chỉ chỉ đống sách nàng đặt dưới đất, "Tự mình cầm."

"Ờ..." Bởi vì trước đó bị Tô Nguyễn Nguyễn lôi lôi kéo kéo cứu một lần, cho nên lần này Đào An An vẫn còn chút đề phòng đối với Tô Nguyễn Nguyễn, chỉ sợ nàng xen vào việc của người khác cứu Đào An An lên, lần này nàng nói gì thì nghe nấy sớm đuổi nàng đi. Cầm sách đi ra ngoài, chạy nước rút một trăm mét về phía bờ sông.

Chống cây dù của Tô Nguyễn Nguyễn rồi nhảy xuống sông không được tốt lắm, sau này người ta còn dù để chống hay không?

Vì vậy khép dù lại, ngay ngắn mắc cây dù lên một chỗ chắc chắn ở ngọn cây, gió thổi không rớt mưa xối không rơi, màu sắc của cây dù mang theo chút ngả ngớn giống như màu tóc của Tô Nguyễn Nguyễn, như là đám tiện nhân lẳng lơ đầy ngoài đường cái, con người Tô Nguyễn Nguyễn chính là muộn tao*.

*Ám chỉ người ngoài mặt thì bình tĩnh nội tâm thì cuộn sóng, từ "tao" cũng chính là ngả ngớn mình dịch ở những câu trước

Lúc mới quen, Tô Nguyễn Nguyễn vẫn chưa ngang ngược như vầy, giống như thấy ai cũng chướng mắt. Khi đó Tô Nguyễn Nguyễn có chút cao lãnh thế nhưng nhìn chung thì vẫn giống một tiểu thư khuê các, kết hợp với tên và mái tóc dài nàng trở thành nữ thần văn nghệ trong lòng vô số người, ảnh chụp hay được người ta đem ra bình luận sôi nổi.

Lần đầu tiên gặp gỡ Tô Nguyễn Nguyễn chính là mấy ngày sau khi nhập học, giữa lơ đãng Đào An An nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn yên lặng đứng bên bờ sông, sau đó chụp một pô, dùng tấm ảnh đó đạt được chủ đề nóng trên weibo, có hơi ngại nhưng lại không biết nick weibo của Tô Nguyễn Nguyễn, nhưng dù sao cũng chung một hệ, dùng trăm phương nghìn kế tìm được người, Tô Nguyễn Nguyễn còn tưởng là ai, kết quả đối phương nghiêm túc chăm chú nói với nàng chuyện chủ đề nóng, bày tỏ xin lỗi, nếu như nàng không thích thì sẽ lập tức đi xóa bình luận như nào như nào.

Bùn nhão bên sông trơn như vậy, đứng làm sao cũng không vững được, cũng không tiếp tục bày tư thế nhảy xa gì nữa, nàng chăm chú nhìn nước chảy cuồn cuộn cùng mớ bọt nước nổi lên, chân có chút mềm rũ, nháy mắt, điện quang chiếu sáng khu nào đó trong đầu, con số trăm lẻ hai đặc biệt bắt mắt, tự mang khí thế sắc bén, khắc xuống một vết thương thật sâu.

Coi như là một giấc mộng, nàng giẫm lên mớ bông gòn, quyết định đi theo quỹ tích của giấc mộng, bàn chân lại trượt một cái, tùm một tiếng, giữa mưa to, nàng rơi xuống sông.

"Chỉ số oán niệm, trăm lẻ một."

"Ngươi là ai?"

Vừa hỏi ra câu này, Đào An An đã lảo đảo một cái, đứng trên con đường lót đá xanh bị gió thổi đến ngả nghiêng, chiếc áo phong phanh trên người không che chở nổi bản thân, lạnh.

Học sinh mới ở đằng sau lại cực khổ chạy ngang qua.

"Đi mau đi mau, còn năm phút nữa là đến giờ lên lớp rồi!" Âm thanh lập tức biến mất, giống như là xuất hiện chỉ giành riêng cho nàng, xoay người lại, là một đôi tình nhân trẻ, không quen, nhưng sách giáo khoa họ ôm thì rất quen, hình như lúc trước từng dùng rồi.

Trong vài giây ngắn, nàng quên mất thân thể mình vẫn chạm đất, thân phận ra sao, kết quả trước đó đều trôi đi theo cơn mưa, ngẩn ra một lát, giọng nói trong đầu không còn xuất hiện nữa, giống như một hồi xuân thu đại mộng, tự quay đầu tự ngưỡng mộ tận hưởng nỗi đau khổ cuối cùng trên đoạn đường đời người.

Là mơ sao? Không, nàng nhớ rõ, chẳng hiểu tại sao, hệ thống tên là gì gì đó giống như hay thấy trong tiểu thuyết, hồi quang phản chiếu, bởi vì nàng bị động rơi xuống sông vô số lần, bi phẫn sản sinh vô số oán niệm, nhân quả quấn lấy nhau, không thể ngừng lại mà tiếp tục quá trình tử vong, càng tích góp thêm nhiều oán niệm. Vì cắt bỏ sự tuần hoàn của cái chết đó, hệ thống xuất hiện, cho nàng năm phúc giảm xóc, trong trăm lẻ hai ngày, chủ động nhảy xuống con sông đã giết chết bản thân, xóa bỏ chỉ số oán niệm.

Còn lại trăm lẻ một lần. Nàng vẫn nhớ rất rõ.

Lần này không thể lại quấy rầy Tô Nguyễn Nguyễn nữa, nhìn xung quanh, len lén ngó về phía trung tâm hoạt động của học sinh, cửa thủy tinh đục ngầu, nhà bơi sau lưng lặng ngắt, nàng cẩn thận đặt sách dưới tảng đá, nắm góc áo chạy về phía bờ sông.

===

Văn của An Độ khó dịch, cụt lủn là nhiều, nhiều chỗ không có chủ ngữ, mình vốn muốn dịch chuẩn văn phong An Độ, nhưng bắt tay vào làm rồi thì có nhiều chỗ bất khả kháng.

Mở 24/6 - Xong 24/6 - Sửa lần cuối 27/7