"Bởi vì cô lại trượt chân rơi xuống sông. Không phải chủ động nhảy."
Cho nên bây giờ nàng chết rồi à? Chết rồi.
Thế giới trống không giống như một đám mây giữa trời quang, trắng đến chói mắt, dày đặc như kẹo đường che mất tầm nhìn.
Bị chết nhanh như vậy, người khác muốn cứu nàng cũng không có cách nào. Trong khoảnh khắc còn sống cuối cùng, nàng nhìn xem cái kẻ gọi tên nàng hại nàng lại trượt xuống sông là ai, nhìn một lát cũng không ra, theo trí nhớ thì hình như là giọng nữ, nhưng lúc đó đang có băn khoăn, tự động che bớt âm thanh bên ngoài, không phân biệt được âm sắc, cũng không cách nào oán được. Nàng giống như không có gì oán niệm, oán niệm lớn nhất ở trong lòng chỉ có hối hận ngày hôm đó chạy ở bờ sông, đánh mất một sinh mệnh thanh xuân.
Halahala, khung cảnh chợt thay đổi, đổi một phen trời đất, nàng vẫn đứng trên con đường nhỏ, học sinh mới năm nhất làm việc theo thông lệ, cực cực khổ khổ chạy qua từ phía sau: "Đi mau đi mau, còn năm phút nữa là tới giờ lên lớp rồi."
"..." Không hiểu sao cảm thấy có chút quái quỷ, Đào An An đứng giữa mưa to lại bị xối ướt sũng, nếu là bình thường, đã sớm bị cảm, lạnh đến run rẩy, nóng rần lên, ăn không vô, cuối cùng gian nan chịu đựng cho qua, còn bây giờ thân thể lại khỏe như vâm.
Nàng thở dài một hơi.
Không, nàng không có thân thể khỏe mạnh, nàng đã chết rồi.
Tỉnh ngộ rồi, âm thầm cường điệu thêm một lần, vững tin với trí nhớ kim khoa ngọc luật* của bản thân.
*Ví những thứ chắc chắn không thể thay đổi được
"Lần nào cũng chắc chắn là năm phút sao... không thể là mười phút sao..." Đào An An cố gắng mặc cả, thế nhưng giọng nói kia không thèm để ý đến, Đào An An nhìn quanh, phía bể bơi lại có một nam sinh chạy đến, chỉ là người nam sinh lần này nàng không quen, chỉ duy nhất điệu bộ là quen thuộc, chống dù, dưới nách kẹp cây dù xanh lá của Tô Nguyễn Nguyễn, đưa qua, nói đây là dù của Tô Nguyễn Nguyễn, hy vọng nàng trả hộ.
"Tớ còn có việc. Thật ngại quá." Đào An An giả bộ dạng muốn đi học.
"A? Vậy phải làm sao bây giờ, Hứa Chi Hoán nói bạn ở đây bảo tớ đến nhờ, tớ, tớ không biết mặt Tô Nguyễn Nguyễn."
"Hứa Chi Hoán đâu?"
"Ăn bậy nên bị tiêu chảy rồi, hiện tại chắc ở trong nhà xí." Nam sinh nâng dù, che trên đầu nàng, cản chút mưa gió cho nàng. Nhớ ra nam sinh này cùng khoa, từng gặp mặt một lần, nhưng tên thì lại không nhớ được. Có một số việc thay đổi rất nhỏ, nếu không phải là hôm nay, nàng tuyệt đối không phát hiện người nam sinh này có phong độ quý ông như thế, nghiêng hơn một nửa dù đến che cho nàng, làm nàng đỏ mặt.
"Cậu che dù đi, tớ còn phải đi học, ngược hướng với cậu, không phải sắp có trận đấu các cậu cần huấn luyện sao, đừng chậm trễ."
"Vậy dù, tớ lấy về trả lại cho Hứa Chi Hoán? Không được đâu, hình như hôm nay Tô Nguyễn Nguyễn đến đòi, không chừng cần dùng."
"Vậy đưa tớ đi, tớ trả cho." Đào An An trốn không thoát, cúi đầu đến gần nam sinh cầm lấy dù, cơ thể người nam sinh là nóng, nhiệt độ cơ thể con trai luôn cao hơn con gái một chút, nàng kinh hoảng lùi về sau, không được tự nhiên mà xoay đầu đi, liền nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn thướt tha đi qua ở sau lưng, Tô Nguyễn Nguyễn sẽ không đần như nàng đi ra ngoài mà không mang dù, mái đầu xanh lá vẫn hiện rõ giữa thế giới bị màn mưa che phủ.
Từ đằng xa đưa mắt nhìn đến, Tô Nguyễn Nguyễn lại biến mất giữa màn mưa, Đào An An vội vàng đuổi theo, cũng không kịp giơ dù lên chống, tốc độ chạy của nàng là nhanh, vài bước đã đuổi kịp, dừng lại ổn định trước tòa nhà hành chính, chặn Tô Nguyễn Nguyễn, trả dù cho nàng, ngoài miệng thì hời hợt nói: "Hứa Chi Hoán nhờ tớ trả cho cậu."
"Ờ." Có chút lãnh đạm nhận dù về, Tô Nguyễn Nguyễn nghiêng nghiêng dù, kẹp chuôi dù dưới cằm, cản chút mưa cho nàng, tự bung cây dù của mình ra, truyền qua, lúc này mới cầm cây dù dưới cằm lên chống, không nói gì.
"Cậu lấy đi." Đào An An đẩy dù qua.
"Tôi có rồi, cô dùng đi, tan học trả tôi."
Chắc là sắp nhắc tới chuyện soạn văn bản rồi, Đào An An nghĩ, vì vậy lắc đầu: "Không cần, tớ thích mắc mưa."
"Bị điên hả?" Tô Nguyễn Nguyễn lại xoay đầu về, "Mưa to như vậy cô còn thích mắc mưa? Trở về tắm vòi sen là cảm nhận được rồi, đừng có đùa, mưa bây giờ toàn là tinh hoa của ô nhiễm." Đẩy tay nàng, bắt nàng chống dù lên.
"Không sao cả, không sao cả, lát nữa tớ mượn một cây." Nói dối, tự cảm thấy lời mình vô nghĩa, xấu hổ cười, đáy mắt miễn cưỡng hiện lên tiếu ý, phản chiếu lại hình dáng của đối phương. . Kiếm Hiệp Hay
"Mượn của tôi thì không được à?" Nâng cao giọng, dường như Tô Nguyễn Nguyễn đang tức giận, "Quen bạn trai liền quên mất chiến hữu cách mạng à?"
"Gì?"
"Không có gì, tôi vừa kích động, không phải có tiết sao, đi học trước đi, ghim cài đẹp lắm." Tô Nguyễn Nguyễn chuyển người đi, không biết muốn đi đâu, Đào An An nghĩ nàng đi rồi mình tìm chết cũng không có ai quấy rối, đơn giản bước ngược hướng, đột nhiên ý thức được có gì sai sai, Tô Nguyễn Nguyễn nói nàng có bạn trai? Bạn trai? Khi nào? Đâu có a, Tô Nguyễn Nguyễn hiểu lầm cái gì sao? À, hình như mình và người nam sinh hồi nãy bị cậu ấy nhìn thấy, tự mình ghép người ta thành một đôi.
Một cặp bị mọi người truyền tai nhau kiểu này hơn phân nửa đều thành sự thật, nếu không thì gặp nhau sẽ xấu hổ, sơ trung với cao trung có rất nhiều. Hồi trung học có người nói nàng yêu đương với một nam sinh nào đó, nam sinh coi là thật, ngày nào cũng mang đồ ăn sáng cho nàng, tan học thì muốn chở nàng về nhà, lần nào nàng cũng lắc đầu, cố chấp chết đi được, không chịu khuất phục dưới miệng lưỡi người ta, mọi người cứ việc nói, nói lâu rồi cũng ý thức được nói chuyện này trên người một con mọt sách đúng là nhạt nhẽo vô vị thì sẽ không tiếp tục nữa.
Thì ra Tô Nguyễn Nguyễn cũng muốn ghép uyên ương cho người ta, nghĩ đến đây, Đào An An liền không nghĩ nữa.
Nàng là cố chấp, cố chấp không chịu miễn cưỡng bất cứ một phần nào trên phương diện tình cảm, mỗi một phần đều quý giá và quan trọng, bảo thủ như con người thế kỷ trước vậy, cho nên nàng vẫn đang độc thân, đứng bên ngoài vòng xoáy tình cảm, nhìn nam nam nữ nữ quấn quấn quít quít, si mê ân oán ái hận biệt ly, như một người ngoài cuộc. Có một chàng trai từ ngoại hình, gia cảnh đến con người đều vô cùng ưu tú theo đuổi nàng từ năm một cho đến năm hai đại học, nàng vẫn luôn bình tĩnh dùng giọng điệu mềm yếu nhưng có lực từ chối rõ ràng, một chút nàng cũng không cảm động, tặng thứ gì cho nàng, nàng sẽ trả trở lại, nếu không nhận thì nàng sẽ quy ra giá tiền mua trả. Thật sự không lấy, nàng sẽ vứt bỏ ngay trước mặt.
Lần đầu tiên Tô Nguyễn Nguyễn cảm thấy Đào An An cũng coi như đặc biệt là bắt đầu từ khi đó, khi đó Tô Nguyễn Nguyễn giễu cợt nàng và người nam sinh, về sau, nam thần trong hàng vạn hàng nghìn con tim thiếu nữ kia rốt cuộc cũng từ bỏ, mà Tô Nguyễn Nguyễn thì như một bà mối, thở dài hỏi nguyên nhân, Đào An An ngưng mắt nhìn nàng, nói, bởi vì cậu ấy quá tốt, cảm giác gì gì chỉ là thứ yếu, chỉ vì cậu ấy quá tốt, vị trí của mối tình này quá cao, sau khi mất đi sẽ rất khó có thể tìm thấy một mối tình tương tự, sự chênh lệch trong tâm lý sẽ rất lớn, cậu ấy sẽ ở trong lòng tớ suốt một đời, so với tùy hứng chấp nhận một mối tình xa vời như vậy, chi bằng không bắt đầu.
Bất quá Đào An An cũng chưa nói nàng thích người nam sinh đó, Tô Nguyễn Nguyễn cũng không giễu cợt như bình thường, mà nói, a, thì ra cô có cảm giác với người ta.
Đôi khi không phải chỉ hai chữ "cảm giác" là có thể nói rõ ràng, kiềm chế và phóng túng là hai thái cực, Đào An An kiềm chế đến quên đi sự tồn tại của cảm tình, ngay cả thung lũng còn chưa từng có, nói gì tới đỉnh núi cao? Ai cũng không thể nói rõ được, chỉ sợ phần cảm tình đó sa vào cuồng si, nàng vì nó, phải trả giá bằng tất cả tình yêu của mình.
===
Mở 28/7 - Xong 28/7 - Sửa lần cuối 13/8
Giải thích thêm một chút, trong câu "sự chênh lệch trong tâm lý sẽ rất lớn" nó là 心理落差会很大, 心理落差 chỉ việc bản thân kỳ vọng vào thứ gì đó quá nhiều nhưng kết quả lại không thể đạt được, sản sinh cảm giác chênh lệch trong tâm lý.
KLQ: Chờ fic Hoàng Hậu trùng sinh trở về công lược Anh Lạc đi các bạn.