Cá Trên Trời

Chương 1: Bé ngoan



"Cậu là học sinh mới chuyển trường?"

Dù đã đến nơi này học được ba ngày nhưng đây là lần đầu tiên tôi được gặp bạn cùng bàn của mình. Vốn dĩ tôi chẳng tò mò gì về người bạn này, nhưng khi học ở đây được một thời gian, người tôi được nghe kể nhiều nhất chính cũng chính là cậu bạn cùng bàn - Nguyễn Nhật Đình Phong.

Tôi đã nghe loáng thoáng về gia thế hiển hách của Đình Phong, nhưng không rõ bố mẹ của nó hiện tại đang làm công việc gì, chỉ biết nó là cháu trai cưng của cô hiệu trưởng, là founder của Local Brand mới thành lập cách đây một năm có tiếng tăm lừng lẫy ở Hà Thành. Không chỉ ngoan, đẹp trai và giàu có, nó còn có thành tích học tập vô cùng đáng nể.

Thế nên càng nghe về nó, tôi càng thấy tò mò.

Đình Phong nhìn tôi bằng đôi mắt đen có chút bí hiểm, khoé môi hơi cong lên, có vẻ nó đang chờ đợi câu trả lời từ tôi.

"Đúng thế."

"Tôi thấy cậu có chút quen mắt."

"Hiện tại tớ đang làm mẫu ảnh, cậu thấy quen mắt cũng chẳng có gì lạ."

"Ồ, ra thế." Đình Phong khoanh tay trước ngực, mỉm cười đáp lại, sau đó không nói gì nữa.

Trước đây tôi thường nghĩ, những người sinh ra từ vạch đích, có nhan sắc, có tài năng thường rất kiêu ngạo. Bởi vì có mọi thứ nên họ có quyền kiêu căng, có quyền tự cho mình hơn người. Nhưng sau khi gặp Đình Phong, tôi khá bất ngờ về cách cư xử thân thiện của nó với những người xung quanh. Kể cả với tôi, nó cũng đối xử một cách vô cùng dịu dàng. Nó chỉ cần cười một cái thôi, tôi liền cảm thấy dễ chịu.

Cái cách Đình Phong đối xử tử tế với mọi người khiến tôi ngăn hết những ý nghĩ xấu xa trước đây về nó. Tôi không phải gái ngoan, nhưng tôi sẽ không bao giờ đối xử tệ với những chàng trai tử tế như Đình Phong. Tôi rất hiểu bản thân mình, nếu tôi lợi dụng nó như cái tôi đã làm với những chàng trai trước đây, tôi sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi.

Mà tôi, Vũ Chiêu Anh, ghét nhất là bị cảm giác tội lỗi giằng xé.

....

Chiều chủ nhật, tôi đi bộ quanh con đường gần căn phòng trọ của mình để giải toả sự căng thẳng đã tích góp bấy lâu nay. Tôi mới chuyển đến đây sống một thời gian, thế nên mọi thứ có chút lạ lẫm. Nói như thế là bởi tôi sinh ra và lớn lên ở Vĩnh Phúc. Vì biến cố gia đình, tôi đã không còn bố mẹ nữa, chỉ có thể đến Hà Nội, tự kiếm sống, tự nuôi bản thân. Tôi không biết ngày mai ra sao, cũng chẳng thể trông chờ vào ai, chỉ có thể tự dựa vào chính mình.

Hà Nội đã bước vào tháng mười một, nhưng thời tiết không lạnh lắm, thế mà còn có có chút nắng nóng. Tôi đi loanh quanh một vòng tìm quán nước vỉa hè để giải cơn khát thì bỗng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Nguyễn Nhật Đình Phong, chính là nó, tôi không thể nhìn nhầm được.

Đình Phong ngồi trên quán nước với Hoàng Thế Thành, trên tay nó cầm một điếu thuốc, trông vừa ngỗ ngược vừa bất cần đời.

Đ*ch! Bộ dạng này của nó khiến tôi suýt chút nữa không nhận ra.

Tôi bất giác nhếch môi cười, lập tức đưa điện thoại lên chụp vài tấm hình làm "kỉ niệm". Cháu trai ngoan hiền của cô hiệu trưởng đúng là thú vị hơn tôi tưởng rất nhiều.

Tôi bịt khấu trang kín mặt, chạy đến quán nước, ngồi ở vị trí gần với Đình Phong và Thế Thành. Có vẻ như chúng nó không nhận ra được sự tồn tại của tôi lúc này, vẫn nói chuyện với nhau một cách vô cùng tự nhiên. Tôi gọi vội một ly trà đá, ngồi im thin thít hóng chuyện.

"Đ* m*, suốt ngày hút thuốc, cái miệng của mày còn hơn cái bát hương nữa."

Đình Phong gạt tàn thuốc, cà lơ phất phơ: "Mỗi tuần vài điếu, mày ý kiến gì lắm thế?"

Tôi cười tủm tỉm, vừa nghe lén cuộc trò chuyện vừa lén đưa điện thoại lên quay. Nếu tôi dùng đoạn video này đe doạ nó, chắc chắn sẽ kiếm được một món hời không nhỏ.

"Tao đâu có ý kiến gì, chỉ sợ sau này răng mày vàng như c*t thì lại khổ ra. Lúc đó ế chổng mông thì đừng có tìm bố mày kêu than nhé."

Được cái đẹp trai mà nói chuyện hơi bốc mùi, tôi suýt nữa bật cười thành tiếng vì câu nói đó của Thế Thành.

Tiếc là Đình Phong ngồi quay lưng về phía tôi, nếu như được nhìn thấy biểu cảm đặc sắc của nó lúc này chắc là tôi cười điên mất!

"Khỏi lo, không phải bé nhà tao thì ai tao cũng không thèm lấy."

"Kệ mẹ bé nhà mày, bố mày chẳng quan tâm. Điều duy nhất tao quan tâm là con bé mới chuyển đến lớp mình, vừa xinh vừa ngoan, đúng chuẩn gu tao."

"Tao tưởng không phải gu mày?"

"Làm gì có? Xinh là được."

Thế Thành có vẻ rất hứng thú với tôi: "Hồi nhỏ mày có xem mấy phim HongKong không? Nét nó xinh như mấy cô diễn viên thời đó ấy. Đặc biệt thật!"

"Con bé đó xinh thì xinh thật, nhưng tao thấy chẳng đơn giản lắm."

Nghe đến đây, môi của tôi tự động giật nhẹ vài cái.

Đúng là tôi không đơn giản nhưng theo những gì tôi thấy, người không đơn giản nhất là Đình Phong chứ chẳng phải là tôi.

Tôi nắm bắt lấy thời cơ, tháo khẩu trang ra, tự tin bước đến ngồi xuống bên cạnh bạn cùng bạn, khoác lấy vai nó: "Anh bạn, cho tớ xin một điếu thuốc nhé."

Cả hai đứa đều tỏ ra bất ngờ khiến tôi không nhịn nổi bật cười thành tiếng. Con người mà, ai ai cũng có ba bốn lớp mặt nạ, đến cả tôi cũng không biết đâu là con người thật của mình.

"Chiêu Anh?" Thế Thành gọi tên tôi.

"Ừ, tớ đây." Tôi mỉm cười.

Đình Phong nhẹ nhàng hất tay tôi ra khỏi bờ vai rộng lớn của nó. Tôi thản nhiên lấy một điếu thuốc từ trong bao, tự nhiên bắt chuyện: "Hai cậu có bật lửa không?"

Đình Phong vứt điếu thuốc trên tay xuống dưới đất, đạp nhẹ một cái, cười dịu dàng như mọi ngày: "Sao cậu lại ở đây? Điếu thuốc này tôi chỉ cầm giúp Thế Thành thôi chứ không hút. Cậu đừng hiểu lầm."

Đình Phong chẳng chịu sống thật với bản thân mình, trực tiếp phủi bỏ toàn bộ điều xấu xa lên người Thế Thành.

Thì ra trên đời này còn có người sống giả tạo như thế. Mang vỏ bọc của sự hoàn hảo, không biết bản thân mình là ai, sống như thế vừa mông lung lại vừa đáng sợ.

Tôi đưa chiếc điện thoại với những tấm hình đặc sắc ra trước mặt Đình Phong trước sự kinh ngạc của nó. Ván đấu này, tôi mới là người thắng.

"Cao tay thật." Thế Thành có vẻ hứng thú trước những gì đang xảy ra.

Tôi biết tỏng Đình Phong sẽ cố giật lấy chiếc điện thoại nên đã nhanh chân đứng dậy lùi lại mấy bước: "Bé ngoan, tớ cứ tưởng cậu là bé ngoan, không ngờ cậu lại hư đốn như thế."

Tôi bật cười thích thú, lần này tôi lại nhanh hơn nó một bước. Được đà, tôi nháy mắt, nói thêm mấy lời thách thức: "Hút thuốc nhiều như thế, cậu xứng đáng bị tớ phạt."

Nụ cười dịu dàng thường ngày của Đình Phong bỗng biến mất lúc nào không hay, thay vào đó là nụ cười có chút bất cần: "Chiêu Anh, chúng ta từ từ nói chuyện được chứ? Mấy tấm ảnh đó cậu giữ lại cũng không có ích gì, hay là cứ xoá đi?"

"Xoá là xoá thế đ*ch nào được? Trừ khi cậu nôn tiền ra đây thì tớ còn cân nhắc."

Đình Phong đứng dậy, dáng người cao thẳng đầy quyến rũ từng bước từng bước tiến về phía tôi. Đến khi chúng tôi chỉ cách nhau khoảng nửa gang tay, nó mới chịu dừng bước.

Tôi không lùi lại, cũng chẳng có lý do gì để tránh né. Ba cái trò này của lũ con trai không đủ sức để doạ được tôi.

"Tôi cứ nghĩ cậu phải ngoan hiền lắm, không ngờ cậu đã xinh, lại còn láo."

Đình Phong ghé sát vào tai tôi, nói một cách chậm rãi, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại có chút mỉa mai.

Không sao, tôi sẽ coi đây là một lời khen.

Láo và xinh, nghe thú vị mà?

Đình Phong chủ động lùi lại, lấy chiếc ví từ trong túi áo, hỏi tôi: "Bao nhiêu?"

Quả nhiên là cách làm việc của người giàu, đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt: "Ở đây tổng cộng mười tấm, mỗi tấm tớ lấy cậu 200k nhé?"

"Chỉ 200k? Tham lam như cậu, tôi cứ tưởng phải nhiều hơn chứ?"

Ôi! Trên đời này tại sao lại có người đã đẹp trai mà còn lắm tiền như thế?Trường hợp này mà không đòi thêm tiền thì tôi không phải là Chiêu Anh.

"Vậy mỗi tấm 300k, nếu cậu không đủ tiền mặt cũng không sao, tớ có nhận chuyển khoản."

Sau khi lừa được một đống tiền từ Đình Phong, tôi xoá mấy bức hình trong điện thoại. Mọi việc giải quyết vô cùng êm đẹp, tôi cười tít cả mắt, gửi đến nó ngàn nụ hôn gió rồi nói lời tạm biệt: "Chụt! Cảm ơn nhé, tớ đi trước."

"Láo xinh, nếu cậu để lộ chuyện này ra ngoài, tôi không tha cho cậu đâu."

"Bé ngoan yên tâm nhé, tớ đi đây!"