Vốn là một người có bản chất lương thiện, Khánh Như chẳng thể ngồi yên khi thấy Thế Thành vì mình mà bị thương. Mỗi ngày, con bé luôn kiên nhẫn đến bệnh viện chăm sóc cho Thành một cách vô cùng tận tình. Cũng vì chuyện này, Như và Tài lại được dịp cãi nhau to, không đứa nào chịu thua đứa nào. Kết quả là, con bé quyết tâm bỏ nhà đi bụi, xách vali đến căn phòng trọ nhỏ bé của tôi ở tạm vài hôm.
Dù bên ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, nghiêm khắc, nhưng Tài lại là người sống tình cảm và quan tâm đến người khác. Biết Như sẽ đến chỗ tôi than thở, Tài gửi tin nhắn đến, muốn nhờ tôi chăm sóc tốt cho con bé. Hơn nữa, còn đặc biệt dặn dò tôi nhất định phải khuyên nhủ Như, không được để con bé rơi vào lưới tình với bất cứ thằng con trai không đàng hoàng nào nữa.
Dù là người ngoài cuộc, tôi bỗng có cảm giác như mọi trách nhiệm lớn lao đều đang đổ lên đầu mình.
Như lười biếng nằm trên giường, con bé lăn qua lăn lại, chẳng chịu nằm yên một chỗ, đầu óc cứ như đang ở trên chín tầng mây, đến tiếng gọi của tôi mà Như cũng không nghe thấy.
"Cậu định giải quyết thế nào đây?"
Như thở dài, một lúc lâu sau mới đáp lại: "Tớ thề, tớ không hề có ý gì với Thành cả."
"Cẩn thận nói trước lại bước không qua đấy."
Như bỗng ngồi chống tay ngồi dậy, ánh mắt trong trẻo thường ngày bỗng chất chứa nhiều tâm sự:
"Hoàn cảnh gia đình tớ không được tốt. Bố mẹ ly hôn nên tớ phải chuyện ra Hà Nội sống, mối tình đầu lại gặp phải một người chẳng ra gì. Anh ấy lo cho tớ nhiều đến thế, tớ biết đều là vì thương tớ. Nhưng..."
Như thở dài, ngập ngừng chẳng thể nói hết câu.
"Nhưng cậu lại thấy không được thoải mái lắm, đúng không?"
"Cũng không hẳn. Chỉ là, tớ cảm thấy bản thân đã không còn nhỏ nữa. Tớ muốn trải nghiệm nhiều hơn, dù có gặp phải một chàng trai không tốt cũng sẽ là một bài học kinh nghiệm đối với tớ."
Tôi gật gù, cảm thấy lời của Như cũng không phải không có lý.
"Cậu nói đúng, Tài đâu thể bảo vệ cậu đến hết đời được."
"Hơn nữa, tớ đâu thể trơ mắt nhìn Thành nằm ở bệnh viện mà không đến thăm được. Dù sao thì bọn mình cũng là bạn mà, đúng không?"
Tôi mỉm cười dịu dàng, khẽ xoa nhẹ lên mái tóc óng mượt của Như:
"Không sao, cậu giải thích rõ ràng với Tài về tình cảm của bản thân là được. Tài sẽ hiểu cho cậu thôi."
Như thở dài, khuôn mặt xinh đẹp mang vẻ u sầu khiến tim tôi khẽ xao động. Hơi thở của con bé nhẹ nhàng quấn chặt lấy bờ vai của tôi, giọng nói run lên:
"Tớ thật sự, thật sự muốn gặp được người yêu thương tớ vì tâm hồn bên trong chứ chẳng phải vì danh tiếng hay vẻ bề ngoài."
Những đứa trẻ thiếu thốn tình thương là những đứa trẻ khao khát có được tình yêu thật sự hơn bất cứ ai trên đời này. Tôi hiểu được sự tủi thân và nỗi buồn của Như. Bởi, gia đình của tôi cũng đã không còn trọn vẹn.
"Không ai yêu cậu thì tớ yêu cậu. Tớ sẽ ở bên cậu cho tới khi cậu gặp được đúng người. Chịu không?"
Cả một đêm, chúng tôi tâm sự với nhau rất nhiều chuyện, tường chừng như màn đêm u tối này sẽ chẳng bao giờ kết thúc, và những tâm sự trong lòng chúng tôi cũng sẽ chẳng bao giờ có dấu chấm hết.
Sáng sớm, tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai, tôi miễn cưỡng bắt máy, trả lời:
"Alo?"
"Dậy đi học."
Giọng nói trầm ấm chuẩn trai Hà Nội của Đình Phong vang lên khiến tôi ngay lập tức tỉnh táo.
"Hả?"
"Nhanh lên, tôi chờ cậu và Như xuống."
Tôi vội đánh thức Như, sau đó chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới. Đình Phong khoanh tay trước ngực, đứng dựa người vào chiếc Ferrari màu trắng ở phía sau lưng. Nó nhìn xuống đồng hồ đeo trên tay, bộ dạng lúc này trông vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Theo tầm mắt của tôi, Như cũng nhìn xuống phía dưới. Con bé không hề tỏ ra ngạc nhiên, ngược lại còn bật cười, nói:
"Hôm qua, khi nghe cậu bảo hai người đang hẹn hò giả, tớ ngạc nhiên lắm đấy. Trông đẹp đôi thế này mà..."
Tôi không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng hôm nay Đình Phong đặc biệt đến đây đón chúng tôi đi học là vì có sự nhờ vả của Tấn Tài. Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, tôi cùng Như đi xuống phía dưới tầng một. Lúc chúng tôi đến gần, Phong bỗng cất tiếng:
"Cậu có thể nhường chỗ bên cạnh Chiêu Anh cho tôi không?"
Như gật đầu, nhanh chân chạy đến ngồi ở vị trí ghế lại phụ, còn tôi và Đình Phong ngồi ở hàng ghế phía sau.
Nghĩ đến chuyện Đình Phong ngoan ngoãn mở cửa xe cho mình, tôi mỉm cười, đưa tay lên, xoa nhẹ vào đầu nó, giọng nói trở nên nhỏ nhẹ hơn mọi ngày:
"Tớ thích cái dáng vẻ ngoan ngoãn như cún con này của cậu lắm đấy."
"Rồi cậu sẽ thích nhiều thứ ở tôi hơn thôi."
Đôi môi mỏng của Đình Phong cong lên tạo thành một nụ cười khó đoán. Nụ cười đó khiến tôi sững người trong vài giây. Đến khi hoàn hồn lại, tôi mới vội thu bàn tay của mình khỏi mái tóc được vuốt keo kĩ càng đó.
Sự xuất hiện khoa trương của chúng tôi hôm nay dễ dàng thu hút mọi sự chú ý của tất cả những người xung quanh. Vì không muốn làm tâm điểm của sự bàn tán, Như rời khỏi xe, không chút chần chừ chạy thật nhanh vào trong trường.
"Tớ đi trước nhé!"
Ngược lại hoàn toàn với Như, Đình Phong từ tốn mở cửa xe cho tôi. Nó bật cười, cúi người xuống thì thầm:
"Việc hẹn hò giả này vui thật đấy."
Trông thấy dáng vẻ bỡn cợt này của Phong, tôi thật sự chẳng thể hiểu nổi tên điên này đang suy nghĩ cái quái gì trong đầu nữa. Nhưng ngoài việc phối hợp với nó diễn thật tốt vở kịch này ra, tôi hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác.
Cố nặn ra một nụ cười thật xinh đẹp, tôi lẽo đẽo theo sau Đình Phong giữa sân trường. Nó bỗng quay đầu lại nhìn tôi, nhỏ giọng nói:
"Muốn thử một lần không?"
"Thử gì?" Tôi chớp chớp mắt, hỏi lại.
"Thử cảm giác nắm tay nhau thật chặt giữa nơi đông người ấy."
Vừa dứt lời, Đình Phong vội nắm lấy tay tôi, xuyên qua dòng người đông đúc, xuyên qua từng tia nắng dịu dàng chiếu rọi xuống vạn vật, mọi thứ đẹp đẽ đến mức khiến tâm hồn tôi thoáng chốc trở nên điên loạn, chẳng thể phân biệt nổi đâu là thực, đâu là ảo. Trong đôi mắt u ám thường ngày của tôi bỗng xuất hiện "cả thế giới", một thế giới tươi đẹp, thế giới mà có lẽ tôi chưa từng được chạm tới...
Có những lúc, tôi cứ tưởng rằng bản thân đã nắm trọn chàng trai này trong tay. Nhưng thật ra, tôi chưa từng hiểu được con người của Đình Phong, dù chỉ là một phần.
"Láo xinh!"
Tiếng gọi của Phong như tiếng chuông đánh thức tôi ra khỏi một giấc mộng dài.
"Hả?"
"Ánh mắt này của cậu... Có phải là muốn ăn thịt tôi luôn rồi không?"
Dù rất muốn cãi tay đôi với nó, nhưng vì đang có cả hàng trăm cặp mặt đang nhìn vào mình, tôi chỉ có thể gượng cười, nhỏ giọng đáp lại:
"Cậu nghĩ tớ không dám à?"
"Biết cậu dám nên tôi mới thách đấy."
Phong đứng thẳng lưng, tự tin nắm lấy tay tôi đi về phía lớp học. Bỗng, một cô gái xinh xắn vội vã chạy về phía chúng tôi, bất cẩn ngã vào lồng ngực của Đình Phong, chai nước con bé cầm trên tay bị đổ hết ra ngoài, chiếc hoodie màu xám nhạt của Phong cũng đã không còn sạch sẽ như trước nữa.
Cô gái hơi luống cuống, miệng không ngừng nói xin lỗi, vội vàng lấy ra một chiếc khăn tay, có vẻ như con bé muốn giúp Đình Phong lau đi vết bẩn trên áo.
"Em xin lỗi anh, em không cố ý ạ."
Phong cau mày, vô thức lùi lại mấy bước.
"Không sao, để bạn gái của anh giúp là được."
Hiểu ý, tôi lại vào vai cô bạn gái "Ngoan, xinh, yêu" của Phong, vội lấy chiếc khăn tay từ cô gái kia, dịu dàng lau đi vết bẩn trên chiếc áo hoodie của nó.
"Chị giặt sạch chiếc khăn này rồi trả cho em sau nhé."
"Vâng ạ."
"Em học lớp nào? Hôm sau chị sẽ đến lớp trả cho em."
"11A8 ạ."
Sau khi giải quyết mọi chuyện xong xuôi, tôi và Phong đi vào lớp, ngồi ở vị trí quen thuộc thường ngày. Vừa hay, tiếng trống vào học cũng vang lên, tôi lấy quyển sách Vật Lí ra khỏi cặp, tranh thủ ôn lại chút bài vở.
"Bé ngoan, thứ bảy và chủ nhật tuần này cậu có rảnh không?"
"Ừ, rảnh."
"Cậu nhớ kèm mấy môn tự nhiên cho tớ đấy. Lần trước cậu đã hứa với tớ rồi, chắc là cậu chưa quên đâu nhỉ?"
"Tối chủ nhật cậu đến nhà tôi nhé."
Thành thật mà nói, suốt ngày đi làm kiếm tiền đã ảnh hưởng đến chuyện học hành của tôi khá nhiều. Việc có Đình Phong dạy kèm có thể giúp tôi vừa tiếp thu được kiến thức, vừa tiết kiệm được tiền học thêm. Thế nên chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, tôi ngay lập tức gật đầu đồng ý. Đừng nói là đến tận nhà, dù cho nó có bảo tôi lên rừng xuống biển để học, tôi cũng cam tâm tình nguyện mà không một lời oán trách.
Chẳng mấy chốc, ngày cuối tuần cũng đã đến. Bảy giờ tối, tôi vội vàng xách balo chạy đến nhà của Đình Phong. Sau khi được cô giúp việc dẫn lên phòng của nó, tôi lịch sự gõ cửa, kiên nhẫn đứng đợi vài giây, nhưng không hiểu vì sao bên trong lại chẳng có động tĩnh gì. Trước khi rời đi, cô giúp việc cũng đã khẳng định với tôi rằng Đình Phong đang nằm ở trong phòng.
Chần chừ một lúc, tôi mới dám đẩy cửa đi vào. Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trước mắt của tôi là dáng vẻ Đình Phong đang ngồi trên giường đọc sách. Nó chẳng thèm liếc nhìn tôi một cái, thản nhiên lên tiếng:
"Sao cậu lại gõ cửa thế?"
"Cậu không biết đó là phép lịch sự tối thiểu à?" Tôi vừa đóng cửa, vừa đáp.
Đình Phong chậm rãi gấp quyển sách lại, ánh mắt chuyển dời về phía tôi:
"Sau này phòng của anh cũng là phòng của em, không cần phải gõ cửa đâu."