Các cậu đọc truyện xong thì nhớ ấn vào dấu sao và cmt để tớ có động lực viết tiếp nhé!!!
*
"Hôm nay, cô sẽ trả bài kiểm tra cuối kì môn Vật Lí cho các em nhé."
Nhìn thấy xấp giấy kiểm tra được cô Nga lấy ra từ chiếc cặp xách, tôi uể oải nằm gục xuống bàn, thầm cầu mong rằng điểm môn Vật Lí của mình sẽ không quá tệ, chỉ cần trên trung bình là đã quá được rồi.
"Lớp trưởng phát bài cho các bạn giúp cô."
"Dạ."
Đình Phong lễ phép đáp lại, rời khỏi chỗ ngồi, đi đến nhận lấy bài kiểm tra từ tay cô Nga.
"Các em xem lại bài để biết mình làm sai ở đâu rồi rút kinh nghiệm nhé."
Biết điểm của mình sẽ không cao nổi, tôi chẳng thấy hào hứng là mấy, lười biếng cầm chiếc bút bi lên đùa nghịch để giết thời gian. Chẳng biết qua bao lâu, Đình Phong đã về chỗ ngồi. Nó cốc nhẹ vào đầu tôi:
"Sao lại nằm gục ra đấy? Cậu không nhận bài à?"
Tôi không ngẩng đầu lên, nói cho qua chuyện: "Tớ được bao nhiêu điểm thế?"
"Không muốn đoán thử à?"
Lúc này, tôi mới chịu ngước mắt lên nhìn Phong. Thấy vẻ mặt có chút thất vọng của nó, đột nhiên tôi bỗng có cảm giác bất an:
"Đừng nói với tớ là dưới trung bình rồi nhé?"
Phong không nói gì, chỉ khẽ thở dài, hành động đó khiến tôi càng hoảng hốt hơn, vội bật dậy khỏi bàn: "Tớ có được năm điểm không?"
Phong lắc đầu.
"Bốn điểm?"
Phong vẫn lắc đầu.
Tôi không thể đợi được nữa, sốt ruột lấy bài kiểm tra của mình từ tay Phong, đôi mắt nhắm hờ chẳng dám nhìn vào điểm số màu đỏ ghi trên giấy.
Tôi lấy hết dũng cảm của mình để mở mắt ra, nhìn thấy con số tám được ghi rõ ràng trên giấy liền vui đến mức chẳng làm chủ được bản thân. Tôi đứng bật dậy, vừa lắc mạnh người Đình Phong, vừa hét lớn:
"Tớ làm được rồi! Tớ làm được rồi này!!!"
Sau hành động "dại dột" đó, cả lớp bàng hoàng nhìn tôi, chốc sau, tiếng cười bỗng vang lên khắp phòng học. Cô giáo đứng trên bục giảng cũng nhìn về phía tôi, nhắc nhở:
"Chiêu Anh, em ngồi xuống đi. Đừng làm mất trật tự."
"Dạ, em xin lỗi ạ."
Tôi gãi đầu, cả gương mắt bỗng nóng bừng lên vì ngại. Được dịp, Phong mỉm cười quay đầu sang, chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết là nó đang muốn chọc quê tôi.
"Thất vọng thật! Sao lúc nãy cậu không hét lên là Đình Phong đẹp trai?"
"Cả Việt Nam này đâu chỉ có mình cậu đẹp." Tôi bĩu môi, nhìn Phong bằng nửa con mắt.
"Cả lớp trật tự nào!"
Cô Nga dùng thước gõ nhẹ lên bảng, báo hiệu cho cả lớp yên lặng. Khi không còn tiếng ồn nào nữa, cô mới lên tiếng:
"Sau lần kiểm tra này, cô có một số nhận xét về bài làm của các em. Cô không muốn phê bình ai, chỉ muốn nhắc nhở để các em tốt lên thôi, không cần phải căng thẳng hay xấu hổ gì đâu nhé."
Nhận được điểm số khá ổn so với kì vọng, tôi thở phào nhẹ nhõm vì không sợ bị cô giáo nhắc tên, ngược lại còn thích thú chống tay lên cằm chờ xem người đầu tiên được réo gọi là ai.
Chẳng ngờ rằng, người đầu tiên được cô Nga nhắc đến lại chính là Đình Phong. Tôi liếc nhìn chàng trai bên cạnh, không có hứng thú nghe tiếp phần tiếp theo, bởi kiểu gì cô cũng sẽ khen lấy khen để nó vì đã hoàn thành tốt bài kiểm tra với số điểm cao chót vót.
"Đình Phong, bài kiểm tra lần của em chỉ được 9 điểm."
Nghe thấy số điểm này, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ trí thông minh của Phong. Nhưng nghĩ kĩ lại một chút mới thấy, hình như có gì đó không đúng lắm. Tại sao cô lại dùng từ "Chỉ được"?
Phong còn chưa kịp biện minh cho bản thân, thằng Thành ở bàn cuối nhanh miệng nói lớn:
"Tại nó bận yêu đương mới ngu đi cô ạ."
Hoàng Thế Thành, cậu đúng là người có tài mà! Tài lanh!
Nhờ sự "tài tình" của Thế Thành, cả lớp lại được dịp cười ồ lên. Với sự khó ở của mình, chắc chắn rằng không chỉ tôi, mà còn có Đình Phong muốn mở miệng ra mắng nó vì đột nhiên phải trở thành trò cười.
Cô Nga là một cô giáo trẻ, tuy học với cô chưa lâu, nhưng tôi biết rằng cô không hề bài xích chuyện yêu đương tuổi học trò.
Cô phì cười, không ngờ "mục tiêu tấn công" của cô không phải là Phong nữa, mà lại là Thành:
"Vậy em có bận yêu đương không mà điểm xếp gần bét lớp thế?"
"Em bận tương tư!" Nghĩ đến Như, Thành cười tít mắt, không ngần ngại nhận cảm xúc của bản thân.
Tấn Tài xưa nay nổi tiếng "độc mồm, độc miệng", nó cau có liếc thằng Thành, nhẹ nhàng tặng một câu:
"Bảo sao lại bất chấp đi học với cái chân đang bó bột kia, cẩn thận gãy luôn cái chân còn lại."
"..."
Chứng kiến cảnh anh em tương tàn, tôi suýt không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Cô Nga không để mọi chuyện trôi qua dễ dàng như vậy, cố gắng moi móc thêm thông tin:
"Các em có biết Thế Thành tương tư bạn nào không?"
"Là bạn Khánh Như 12A3." Cả lớp đồng thanh.
"Hoá ra là lớp do cô phụ trách, vậy tiết sau cô sẽ mời bạn Như lên trả bài cũ."
Không muốn Như gặp chuyện phiền phức vì mình, Thế Thành bắt đầu dùng cái miệng xưa nay khéo nịnh nọt để thuyết phục:
"Cô Nga xinh đẹp hiền từ của em ơi, kiểm tra học kì xong rồi cô cứ để Như nghỉ ngơi vài hôm đi. Em đây nguyện chịu khổ thay Như."
"Em chưa đủ khổ hả Thành ơi? Điểm thường xuyên của em toàn dưới trung bình thôi."
"Ôi! Thật ạ?" Thành gãi đầu, vẻ mặt hoang mang tột độ.
Tấn Tài khoanh tay trước ngực, chẳng để Thế Thành vào mắt:
"Gái đẹp không yêu người ngu đâu."
Nhờ công sức làm trò hề của Thành mà tiết trả bài vốn luôn căng thẳng, nay đã trở thành một tiết học vô cùng thoải mái với nhiều tiếng cười.
Tôi bỗng tự hỏi, mấy đứa con trai khi yêu vào rồi sẽ trở nên ngốc nghếch như thế sao?. Truyện Ngôn Tình
Qua chuyện của Thế Thành, cứ tưởng rằng cô Nga đã quên đi Đình Phong, nhưng mọi chuyện lại không như tôi tưởng:
"Phong, trước đây, dù là bận công việc kinh doanh riêng của gia đình, hay là bận việc trong câu lạc bộ, thành tích của em cũng chưa bao giờ đi xuống. Em có muốn giải thích gì không?"
"Thế thì chắc là Thành nói đúng rồi, em vì yêu mà lơ là chuyện học." Phong đáp, thái độ thành thật thừa nhận.
Tôi bàng hoàng liếc nhìn Phong, "nhẹ nhàng" véo vào eo nó một cái, thì thầm: "Cậu ngốc thế? Nói vậy là tự rước phiền phức đấy."
Không ngờ Phong sẽ thừa nhận dễ dàng như thế, cô Nga hơi bất ngờ, sau đó vẫn mỉm cười hiền từ:
"Không sao, coi như là bài học để rút kinh nghiệm. Ngày xưa, thời còn đi học, cô cũng có một khoảng thời gian yêu đương mà quên mất việc học. Nhưng các em đã là học sinh lớp 12 rồi, bây giờ mà lơ là thì không có cơ hội sửa sai nữa đâu."
"Dạ, em hiểu rồi."
Khoảng thời gian sau khi thi học kì, Đình Phong vô cùng bận rộn với việc tổ chức lễ kỉ niệm thành lập câu lạc bộ âm nhạc của trường. Nghe nói, lễ kỉ niệm năm nay sẽ được tổ chức vô cùng hoàng tráng, với Mini Liveshow có tên là Moonlight.
Là một trong những thành viên cốt cán của câu lạc bộ, Phong chính là người đứng đầu trong khâu tổ chức. Từ việc thiết kế sân khấu, lựa chọn tiết mục, đến việc viết kịch bản, không việc gì là không có bàn tay của nó nhúng vào. Vậy nên ngoài những giờ học trên lớp, thì những lúc khác, tôi đều không có cơ hội nhìn thấy mặt Phong.
Hiếm khi thấy nó rảnh rỗi ngồi giải toán vào giờ ra chơi, tôi tranh thủ trò chuyện vài câu:
"Cậu có biết chuyện Diệu Ân, bạn gái của Tài sắp ra Hà Nội chơi không?"
"Biết."
"Tớ nghe Như kể, sắp tới nhóm chúng mình sẽ đi chơi cùng Ân đấy. Lúc đó cậu có thời gian rảnh để đi không?"
Phong vừa gấp gọn quyển vở cất vào trong cặp xách, vừa trả lời:
"Nếu đi vào Noel thì chắc là được."
Sau khi dọn dẹp xong đống đồ trên bàn học, Phong đứng dậy rời khỏi chỗ, hỏi tôi:
"Muốn ra căn tin ăn gì đó không?"
Tôi gật đầu, vội đi theo sau lưng chàng trai cao ráo với chiếc áo đồng phục trắng.
Đi được một đoạn, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong giờ Vật Lí, đột nhiên tôi muốn hỏi Phong:
"Sao lúc nãy, khi cô hỏi, cậu lại ngốc đến mức thừa nhận thế?"
Phong vẫn thẳng lưng đi về phía trước, thản nhiên trả lời:
"Vì ngoài việc yêu đương ra, tôi không còn lý do nào khác."
"Lý do thì nhiều mà, cứ bảo với cô là không cẩn thận làm sai, hay là do quá chủ quan gì đấy, cô sẽ mỉm cười bỏ qua thôi."
Phong liếc nhìn tôi, bước chân của nó đột nhiên trở nên vội vã hơn.
Không biết là thật hay do bản thân mình nhầm lẫn, tôi nghe thấy tiếng nói khe khẽ của Đình Phong vang lên: