Khoảng khắc đôi mắt của Chiêu Anh long lanh vì những giọt lệ cố nén nơi khoé mắt, khoảng khắc em cố nở nụ cười rồi nói với tôi rằng, em không phải là công chúa, cũng chẳng dám mơ tưởng đến một chàng hoàng tử đến bên và chăm sóc cho mình. Khoảng khắc đó, tôi thật sự muốn nói với em rằng, cổ tích là có thật, và em chính nàng công chúa mà tôi luôn ao ước có được.
Ánh trăng vàng chiếu rọi xuống gương mặt của Chiêu Anh, khiến vẻ đẹp của em càng thêm lung linh trong mắt tôi. Trong giây phút em đang ngắm nhìn thế giới ngoài kia, tôi đã lén ngắm nhìn em rất nhiều lần. "Thế giới" mà Chiêu Anh đang chìm đắm, chính là thế giới mà tôi muốn dành tặng cho riêng em. Hy vọng nó có thể chữa lành những vết thương sâu thẳm trong tim em ấy, giống như cách mà em đã cứu rỗi tôi chỉ bằng một nụ cười vào năm đó.
Một tháng trời mất ăn mất ngủ chuẩn bị cho "Moonlight", để đổi lại một nụ cười của em, đổi lại ánh mắt vô âu vô lo chẳng còn vương vấn nỗi buồn đó, công sức của tôi cũng coi như được đền đáp xứng đáng rồi.
Tôi bất ngờ cúi người xuống ngay trước mặt Chiêu Anh, dõng dạc nói:
"Công chúa, liệu ta có đủ tư cách để mời nàng nhảy cùng mình không?"
Chiêu Anh có hơi ngạc nhiên, đôi mắt em mở to, chốc sau lại bật cười thích thú:
"Hân hạnh."
Tôi nắm lấy tay Chiêu Anh. Theo giai điệu của âm nhạc, em nhấc váy lên, xoay người một vòng trước mắt tôi. Đại dương bao la như thể đang bao quanh thân hình mảnh mai của Chiêu Anh, cùng em nhảy múa theo âm thanh du dương tràn ngập tình yêu, khiến tôi đắm chìm vào vẻ đẹp của em lúc nào chẳng hay.
Chúng tôi không nhịn được mà cùng nhau bật cười, dường như mọi thứ khoảng cách giữa cả hai đã được rút ngắn hơn và tôi đã có cơ hội được lại gần em hơn một chút.
Từng người, từng tiết mục lần lượt được hoàn thành một cách trọn vẹn. Tuy thời tiết có phần giá rét, nhưng không khí đêm nay lại nóng bừng lên bởi ngọn lửa của tuổi trẻ. Tôi nắm tay Chiêu Anh, dắt em xuống cầu thang, đi về phía sau sân khấu. Mọi người trong nhóm biểu diễn đều tập trung ở đây, hồi hộp chờ đến tiết mục của mình.
"Anh Phong!"
Khánh Vân vừa đi đến, vừa lớn tiếng gọi tên tôi.
Đúng như lời của Vân nói trước đây, chúng tôi quen nhau từ hồi còn bé, nhưng cũng không thân thiết đến mức gọi nhau là bạn thân từ nhỏ. Vì có quen biết từ trước, tôi cũng mỉm cười, thân thiện đáp lại:
"Có chuyện gì không?"
"Em sắp lên sân khấu rồi, anh nói gì đó cổ vũ em được không?"
Tôi không biết phải trả lời thế nào, bởi tâm trí tôi đã sớm thuộc về Chiêu Anh từ lâu rồi, lát sau mới qua loa đáp lại:
"Cố lên nhé."
"Vâng ạ, em sẽ cố gắng hết sức."
Sau khi Vân rời đi, Chiêu Anh bỗng nắm lấy tay áo tôi, lắc nhẹ:
"Không biết có nên nói ra không, nhưng mà có chuyện này khiến tớ tò mò lắm."
Tôi nhìn thật sâu vào mắt Chiêu Anh, đã sớm đoán ra được điều khiến em thắc mắc là gì, nhưng tôi vẫn vờ như ngây thơ, nói:
"Cậu cứ nói đi."
"Khánh Vân xinh nhỉ? Lúc nãy khi Vân đến đây, đến tớ còn bị vẻ ngoài của con bé làm cho đơ người đấy."
"Thì sao?" Tôi thờ ơ đáp.
"Ý tớ là, nhiều người xinh đẹp thích cậu mà, sao cậu lại không thích ai thế? Tớ không biết mình có tư cách hay không, nhưng tớ muốn khuyên cậu đừng nên cố chấp thích một người mà bỏ lỡ những người khác đến với mình."
Tôi biết, tuy bên ngoài Chiêu Anh luôn tỏ ra người đặt lợi ích lên trên hết, nhưng em vẫn âm thầm quan tâm đến những người xung quanh mình. Cách em nhẹ nhàng khuyên nhủ tôi đừng nên hút thuốc, cách em đối xử chân thành với Khánh Như, cách em dùng số tiền mình kiếm được suốt một đêm đi làm cực khổ để mua bữa tối cho những người lang thang ở trên đường, đó cũng chính là cách em thành công ngự trị trái tim suốt thời gian qua.
Người khác nói, mười năm chờ đợi một người là quá dài.
Nhưng tôi nói, một đời thương em là quá ngắn...
Tôi biết, Chiêu Anh quan tâm đến tôi nên mới khuyên nhủ như thế. Ngay thời khắc này, tôi rất muốn thành thật đáp lại em, nhưng thật ra bây giờ chưa phải là lúc thích hợp. Cuối cùng, tôi chỉ có thể bật cười, nửa đùa nửa thật như mọi khi:
"Láo Xinh, vậy tôi từ bỏ tình cảm gần mười năm kia để thích cậu nhé?"
Chiêu Anh nhìn tôi bằng nửa con mắt. Em chẳng xem đó là thật, bĩu môi:
"Cậu không thể nghiêm túc được một chút à?"
Thật ra tôi rất nghiêm túc, nhưng em lại chẳng nhận ra.
"Cậu cố gắng đợi đến lúc lên sân khấu đi, có khi tôi lại nghiêm túc đấy."
Chiêu Anh nhìn vào màn hình điện thoại. Đột nhiên em lại tỏ ra căng thẳng, nói với tôi:
"Cũng sắp đến chúng ta rồi, tự nhiên tớ lại thấy hồi hộp."
Tôi bỗng thấy hồi hộp cùng em, cố nói vài lời động viên:
"Chỉ xuất hiện vài giây cuối thôi, cậu sẽ làm được."
"Bé ngoan..." Em mỉm cười, nét lo lắng đột nhiên biến đi đâu mất.
"Hửm?"
"Tớ rất tin tưởng cậu đấy."
Nhờ có câu nói đó của Chiêu Anh, mà tôi đã tự tin ở bản thân hơn rất nhiều. Đứng trên sân khấu nhìn xuống cả ngàn khán giả ở phía dưới, tôi vội tìm bóng hình em, tìm nụ cười rạng rỡ giữa ngày hè năm đó.
Có lẽ Chiêu Anh không biết, nhưng những lời ca đêm nay cũng chính là lời đã chôn giấu trong lòng tôi bao lâu nay.
Khi từng lời ca được cất lên, hy vọng em có thể cảm nhận được tình cảm của tôi.
"In this moment i see you
Ngay tại thời khắc này tôi có thể nhìn thấy em
It always comes around as I believed
Luôn đúng như những gì tôi tin tưởng
When the rain stops
Khi cơn mưa kia ngừng rơi
You shine on me
Em cứ thế rực sáng trước mắt tôi
Your light's the only thing that keeps the cold out
Ánh sáng nơi em là điều duy nhất có thể xua tan lạnh giá
Moon in the summer night
Ánh trăng chiếu rọi đêm hè
Whispering of the stars
Cùng tiếng thầm thì của tinh tú
They're singing like Christmas trees for us
Chúng đang cất tiếng ca tựa như những cây thông Noel cho chúng mình
So I'll tell you
Nên tôi sẽ kể cho em nghe
A million tiny things that You have never known
Hàng triệu điều nhỏ bé mà em chưa từng biết đến
It all gets tangled up inside
Nhưng điều đó cứ hoài rối ren trong tôi
And I'll tell you
Tôi sẽ kể em nghe
A Million little reasons
Hàng triệu lí do nhỏ nhoi
I'm falling for your eyes
Khiến tôi đổ gục trước đôi mắt em
I just want to be where you are
Tôi chỉ muốn được bên em mãi thôi
..."
Sau khi hát xong một nửa bài hát, tôi xuống sân khấu, bước đi trên chiếc thảm đỏ được trải dài giữa hai bên khán giả. Mặc kệ tiếng hò hét cứ lên tục vang lên bên tai, tâm trí và cả ánh mắt của tôi chỉ hướng về một phía, có em.
Tôi nắm lấy tay Chiêu Anh, nắm chặt như thể sợ rằng sẽ lạc mất em lần nữa. Mọi thứ xung quanh tối đen như bầu trời đêm nay, chỉ có ánh đèn chiếu xuống khiến chúng tôi toả sáng lấp lánh. Sân khấu này, chỉ có tôi và em. Chiêu Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi cũng nhìn thẳng vào mắt em, để cùng nhau hoàn thành trọn vẹn ca khúc kết màn đêm nay.
Ngay khi màn trình diễn kết thúc và tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên, những bông tuyết lần lượt rơi xuống, dừng chân nơi hàng mi dài cong vút của em và cả bờ vai đang run lên vì hạnh phúc của tôi. Đêm nay, mọi thứ đều diễn ra hoàn hảo đúng như sự tính toán của tôi. Dù nó đã kết thúc, nhưng cảm giác lưu luyến khi được đứng chung sân khấu với em vẫn mãi còn đó.
Người dẫn chương trình đi lên sân khấu cùng hai chúng tôi. Tiếng hò reo mãi chẳng dứt, khiến Thái Hoàng không thể cất tiếng.
Một lúc sau, không khí mới trầm lắng hơn. Thái Hoàng bắt đầu khuấy động khán giả ở đây bằng những câu hỏi:
"Có ai muốn nghe Đình Phong chia sẻ về bài hát hôm nay không ạ?"
"Có!"
Sau khi nhận được lời đáp lại của khán giả, Thái Hoàng bắt đầu đặt ra câu hỏi cho tôi:
"Tại sao cậu lại chọn bài hát Christmas Tree nhỉ? Liệu nó có ý nghĩa gì với cậu không?"
Tôi quay đầu sang nhìn Chiêu Anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay em, thành thật trả lời:
"Christmas Tree khiến tôi liên tưởng đến lần đầu tiên gặp Chiêu Anh. Nên tôi muốn dành tặng ca khúc này đến mọi người, cũng muốn tặng ca khúc đến bạn gái mình."
Có vẻ như Chiêu Anh không nhận ra đó là lời thật lòng của tôi, từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười trên môi.
Sau tiếng "ồ" lên của khán giả, Thái Hoàng đi đến đứng bên cạnh Chiêu Anh, hỏi em ấy:
"Nghe được lời thừa nhận đó của bạn trai mình, bây giờ cậu cảm thấy như thế nào?"
Chiêu Anh vẫn duy trì cảm xúc trên gương mặt tốt như mọi khi. Em suy nghĩ một lát, sau đó nhìn thẳng vào mắt tôi, trả lời:
"Tớ không biết diễn tả cảm xúc bây giờ ra sao nữa. Nhưng có một điều tớ dám chắc chắn, đó chính là tớ đã yêu cậu ấy nhiều hơn."
Câu nói của em khiến cho không khí ở đây như nổ tung, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Tôi không biết Chiêu Anh có thật lòng hay không, nhưng ít nhất, em đang đứng ở đây và nói những lời đó vì tôi.
Sau khi xuống sân khấu, tôi cởi chiếc áo trên người ra, khoác lên cho Chiêu Anh. Em nhìn tôi, mỉm cười:
"Khuya rồi, tớ thay đồ rồi về trước nhé. Cậu cứ ở lại chơi với mọi người đi."
Không muốn để em về một mình, tôi chọn bừa một lý do, nói:
"Tôi cũng không muốn ở lại, tiện đường đưa cậu về luôn."
"Được, thế cậu chờ chút. Tớ đi thay đồ rồi quay lại sau."
Khoảng hai mươi phút sau, chúng tôi bắt taxi về nhà của Chiêu Anh. Chiếc xe dừng lại nơi đường lớn, sau đó tôi và em cùng nhau đi bộ vào con hẻm nhỏ.
"Hôm nay cậu siêu tuyệt vời luôn đấy!"
Em vừa đi vừa nói, vẫn rất tự nhiên khi khen ngợi tôi như mọi khi.
"Tôi biết."
"Còn cái váy này thì sao? Cậu thuê ở đâu thế? Ngày mai tớ sẽ mang trả lại."
Tôi liếc nhìn chiếc túi mà em cầm trên tay, thản nhiên đáp:
"Cái váy đó, cậu cứ giữ làm kỷ niệm đi."
Em bật cười, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi:
"Cậu tặng tớ cái váy mắc tiền này thật đấy à?"
"Cũng không đắt đến mức đấy." Vì thứ tôi muốn, còn đáng giá hơn rất nhiều.
Cuối cùng, con đường đến nhà Chiêu Anh chỉ còn một đoạn ngắn. Thú thật, tôi có hơi thất vọng, vì không muốn phải tạm biệt em thế này.
Bỗng, bước chân của em bỗng khựng lại, vẻ mặt hoảng hốt, đôi mắt mở to như chẳng tin vào những gì bản thân đang nhìn thấy, đến cả chiếc túi xách trên tay cũng bị rơi xuống đất.
Tôi hướng tầm mắt của mình về cùng phía với em. Chàng trai cao ráo đứng trước cổng căn trọ, cũng đang nhìn chăm chú vào chúng tôi.
Mãi sau, cậu thản nhiên mỉm cười, lên tiếng:
"Bạn gái cũ, còn nhớ anh không?"
***
Nguồn bản dịch: https://youtu.be/nURJqJIM1aA?si=kDn3BpgvGJTbIcLq