Thôi xong! Tôi lỡ chọc lớp trưởng tức đến xanh mặt mất rồi!
Đâu phải tôi cố ý, là tôi cố tình mà?
"Tớ cho cậu một lời khuyên nhé. Là bé con ngoan thì không nên đùa với lửa đâu." Tôi cất lại điện thoại vào trong túi áo, vỗ nhẹ vào lưng nó, vờ như đang an ủi.
Nụ cười trên môi Đình Phong trở nên méo mó, nó cố nén cơn tức giận trong người, dịu dàng nói với tôi: "Chúng ta là bạn bè mà? Có gì thì từ từ nói đúng không? Cậu cũng chẳng dại gì mà phát tán video này linh tinh nhỉ?"
Nó nói đúng, tôi cũng chẳng ngu ngốc đến mức làm thế.
"Bây giờ cậu hành xử đúng với cái tên bé ngoan của mình rồi đấy." Tôi đắc ý.
Tôi chống tay lên cằm suy nghĩ, một lúc sau mới đáp lại: "Cậu không được quỵt tiền đi tập của tớ."
"Ừ. Gì nữa?"
"Tớ đang suy nghĩ xem video quý giá này nên lấy của cậu bao nhiêu tiền mới hợp lý."
"Cứ xoá video đó trước đi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả."
Đúng là Nguyễn Nhật Đình Phong, thở ra câu nào là ngửi thấy mùi tiền câu đó. Tôi phải thừa nhận rằng nó rất ngầu, ngầu đến nỗi khiến tôi "chết mê chết mệt".
Nó tiến đến gần, muốn lấy chiếc điện thoại của tôi ngay lập tức. Theo bản năng, tôi đưa tay đẩy nhẹ nó ra xa một chút, mỉm cười: "Cậu đừng lại gần tớ quá, ngửi thấy mùi tiền trên người cậu làm tớ không kiềm chế được mà ôm cậu mất."
Đình Phong nhếch môi cười: "Nếu cậu muốn thì cứ tự nhiên, mùi tiền trên người tôi cậu hít cả đời cũng không hết."
Đúng là mùi hương trên người Đình Phong rất cuốn. Vì đối với tôi, mùi tiền còn gây nghiện hơn cả chất kích thích.
"Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng mà tớ cũng chẳng dại gì mà làm tình địch của cả trường này. Thế thì phiền phức chết mất!"
"Yên tâm, tôi cũng không cho cậu có cơ hội đó đâu." Nó vừa nói vừa châm điếu thuốc vừa lấy ra từ trong túi áo.
Tôi nghe nói, một người nghiện hút thuốc là người có nhiều tâm sự trong lòng. Nhưng một người sinh ra đã có mọi thứ như Đình Phong, nó còn có điều gì chưa thoả mãn chứ? Vậy nên tôi cho rằng, nó hút thuốc chỉ để thoả mãn sự ngông cuồng của tuổi trẻ. Có lẽ cũng là bởi vì nó đang sống một cuộc sống giả tạo, có lẽ nó chưa từng được là chính mình.
Sau hơn ba mươi phút nói chuyện, cuối cùng chúng tôi đã đưa ra một quyết định chung, Đình Phong đưa đủ tiền và thực hiện lời hứa thì tôi sẽ xoá video. Hai bên không ai nợ ai, cũng chẳng ai chịu thiệt.
...
Kể từ ngày gặp Đình Phong, cuộc đời tôi phất lên như diều gặp gió, như cá gặp nước vậy. Tôi tự hỏi liệu có phải nó chính là thần may mắn của tôi không? Nếu phải, tôi nguyện ở bên cạnh Đình Phong suốt đời, mãi mãi không chia xa.
Vì chỉ có hơn năm mươi nghìn người theo dõi trên Tik Tok, gần ba mươi nghìn người theo dõi trên cả Instagram và Facebook, và cũng chẳng phải mẫu ảnh có tiếng gì nên cát-xê chụp hình của tôi không được cao cho lắm. Nhưng sáng nay, khi vừa mở mắt tỉnh dậy, tôi nhận được Email từ một Local Brand tên Pisces, với cát-xê 10 triệu cho ba bộ quần áo.
Tôi check kỹ lại nhãn hàng vừa gửi lời mời hợp tác xem xem có phải là một brand uy tín hay không, sau đó liền liên lạc lại với bên nhãn hàng để thảo luận thêm một số vấn đề cần thiết.
Mọi thứ diễn ra vô cùng êm đẹp. Đến ngày hẹn, tôi chuẩn bị kỹ càng mọi thứ một cách chuyên nghiệp, sau đó xách balo đến studio chụp hình.
Vừa bước vào studio, tôi liền lễ phép cúi đầu: "Em chào mọi người ạ."
"Chào em, láo xinh."
Cái giọng này... Sao mà quen quá ta?
Tôi lập tức ngẩng đầu lên nhìn, Đình Phong ngồi dựa vào ghế, ánh mắt nhìn về phía tôi, đôi môi mím chặt giống như đang nhịn cười.
Đình Phong là chủ của Local Brand này sao?
Trái đất này thật sự nhỏ như thế, hay là có người cố tình bóp nhỏ nó ra?
Tôi gượng cười: "Bé ngoan à, cậu làm gì ở đây thế?"
Đình Phong vẫy vẫy tay, ý bảo tôi đến gần nó một chút. Tôi cứ đứng đơ người ra, không chịu di chuyển, thậm chí còn có ý định bỏ chạy.
"Không chịu nghe lời? Cậu muốn làm mẫu ảnh ở đất Hà Nội này cũng hơi khó đấy."
Quả báo thường đến sớm như thế sao? Mới hôm trước tôi còn đe doạ Đình Phong, thế mà hôm nay lại phải ngoan ngoãn cúi đầu trước nó.
Không còn cách nào khác, tôi tự dặn lòng phải biết nhẫn nhịn, ngoan ngoãn đi đến gần chàng trai kiêu ngạo trược mặt.
"Hôm nay cậu không láo chút nào. Ngoan lắm, tôi rất thích."
Tôi mỉm cười "thân thiện", không thèm nói thêm một câu nào.
"Láo xinh của anh đâu?"
Cái m* gì thế?
"Cậu bị điên à?"
Trước sự hoang mang "nhẹ" của tôi, Đình Phong vẫn lặp lại câu nói đó:
"Láo xinh của anh đâu?"
Tôi cũng hiểu ý, chỉ đành miễn cưỡng: "Dạ đây ạ."
"Khách hàng là gì nào?"
"Là thượng đế ạ."
"Nói to hơn nữa."
Người ta nói: Vật chất quyết định ý thức đúng là không sai chút nào!
"Dạ là thượng đế ạ."
Nó chống tay lên cằm, trông rất hài lòng, hỏi tiếp: "Thế thì em phải làm gì để làm hài lòng khách hàng?"
"Phải hoàn thành tốt công việc ạ."
"Không phải."
"Phải giúp nhãn hàng bán được quần áo ạ."
"Không phải."
Thú thật, trong trường hợp này, điều tôi muốn làm nhất chính là đấm rụng răng khách hàng.
Suy nghĩ một lúc, tôi mới hiểu ý của Đình Phong: "Phải ngoan ạ."
"Chữ Dạ đâu rồi?"
"Dạ phải ngoan ạ!'
"Giỏi lắm, láo xinh của anh cứ thế phát huy nhé."
Ai là láo xinh của mày cái thằng khốn kia?
Dù trong lòng là cả ngàn cơn bão tố, nhưng trên môi vẫn phải giữ nụ cười. Tôi cắn răng, tiếp tục vâng dạ: "Đương nhiên rồi ạ."
Cuối cùng nó cũng chịu tha cho tấm thân gầy mòm héo úa này của tôi.
"Được rồi, anh không làm khó láo xinh nữa." Nó hất cằm lên: "Qua kia make up thay quần áo đi."
Dù không quá nổi tiếng trong giới mẫu ảnh, nhưng khả năng cân đồ và thần thái của tôi cũng không phải dạng vừa. Hơn nữa, brand của Đình Phong thiết kế quần áo khá dễ mặc, chủ yếu là street style, vì vậy tôi rất tự tin rằng mình có thể hoàn thành tốt công việc lần này, đó là trừ khi Đình Phong không cố tình cản trở.
Khi làm việc, ít ra nó là người công tư phân minh, thế nên buổi chụp hình diễn ra khá suôn sẻ. Nếu bên nhãn hàng chưa có tấm hình nào ưng ý, tôi sẵn lòng chụp mà không kêu than gì. Chẳng mấy chốc, buổi chụp hình kết thúc, tôi thu dọn đồ đạc, nhận thù lao rồi ra về.
Tôi mở cửa đi ra khỏi studio, quay đầu lại thì thấy Đình Phong cũng đi ra cùng mình. Tôi cũng không nghĩ gì nhiều, cứ đi tiếp, thế mà nó vẫn bám theo sau lưng tôi.
"Cậu là vong à? Đi theo tôi làm gì?"
Đình Phong có vẻ hoang mang: "Tôi muốn về nhà cũng bị gọi là bám theo cậu à?"
Nó nhếch môi cười, giống như muốn chọc cho tôi điên lên: "Cậu nhận được thù lao rồi thì không muốn vâng dạ với tôi nữa à?"
"Dạ phải ngoan ạ." Nó nhại lại câu nói của tôi ban nãy với điệu bộ bỡn cợt.
Ôi!
Cứ tưởng Nguyễn Nhật Đình Phong ngoan ngoãn thế nào, lạnh lùng thế nào, hoá ra bộ mặt thật của nó còn đáng ghét hơn tôi tưởng rất nhiều!
Tôi tiến đến gần, tiện tay lấy từ trong túi áo lọ nước hoa hôm trước xịt gần nửa lọ lên người Đình Phong. Nó giật mình lùi lại mấy bước, còn tôi chỉ nhẹ nhàng tặng nó một cậu:
"TIỀN RÁCH DÁN ĐÚNG CÁCH VẪN CÒN GIÁ TRỊ. NHÂN CÁCH THỐI THA XỊT NƯỚC HOA VẪN NẶNG MÙI!"