Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Chương 46: Chương 46




Lúc này nhắc đến người trong phủ kia không khỏi gây mất hứng, Du Thiên Linh cười ha ha nói: “Ai cũng không dễ ngửi bằng huynh.” Rồi sau đó là một đợt mưa rền gió dữ.
Mà Thời Hoài Kim vội vàng bịt kín miệng nàng lại, làm gì còn thời gian hỏi thêm nữa, lại nói tiểu biệt thắng tân hôn, nương tử của hắn không hàm súc như thế, hắn sao có thể chống đỡ được?
Chờ tới khi về phủ Phò mã , hai người bước từ trên xe ngựa xuống dưới, Du Thiên Linh thần thanh khí sảng, Thời Hoài Kim không còn mặt mũi gặp người, mà so với hắn, người càng không có mặt mũi gặp người chính là xa phu Trần Khiêm, Trần Khiêm cách gần nhất, nên cái gì không nên nghe hắn đều nghe thấy hết.
Trần Khiêm đi đến bên người Trần Nhượng, lấy khuỷu tay thọc thọc vào người bên cạnh: “Ca, bắt đầu từ ngày mai đệ muốn đi xem mắt, tổ chức thành đoàn thể sao?”
Trần Nhượng trả lời hắn một chữ: “Lăn.”
Du Thiên Linh và Thời Hoài Kim vào phủ, Phong Linh đi lên đón, hắn đã rửa mặt thay xiêm y một cách thỏa đáng, ngay cả ngọc bội cũng được phối rất phù hợp cùng xiêm y, thể hiện một bộ dáng quý công tử.
“Công chúa, Phò mã.”
Du Thiên Linh liếc mắt đánh giá hắn một cái, gật đầu: “Không tồi, rất thích hợp với ngươi.” Nói xong nàng nhìn về phía Thời Hoài Kim, “Hắn tên Phong Linh, chắc hẳn huynh cũng biết hắn đi?”
Thời Hoài Kim bất động thanh sắc đánh giá Phong Linh , trước khi Thời Hoài Kim mở miệng Phong Linh đã trước một bước nói: “Phò mã công vụ bận rộn, trước kia thân phận của ta hèn mọn, lại không hợp mắt, đương nhiên Phò mã không nhớ rõ.

Phò mã, ta là người được ngài phân phó đi theo quân hầu hạ ẩm thực và chăm lo cuộc sống hàng ngày cho công chúa điện hạ.”
Xác thật trước khi Du Thiên Linh rời đi Thời Hoài Kim đã từng phân phó quản gia, chỉ là sau đó Du Thiên Linh nói đã chuẩn bị tốt mọi thứ, nên sang ngày hôm sau hắn liền dặn quản gia không cần quản nữa, đây là người quản gia chọn? Thời Hoài Kim cũng không nhớ hạ nhân trong phủ lại có tướng mạo xuất chúng như vậy, tuy nhiên, hiện nay xem ra dường như người này cũng không hề giống hạ nhân phủ Phò mã , hạ nhân sao dám ăn mặc giống như vậy?
Thời Hoài Kim nhìn về phía Du Thiên Linh, Du Thiên Linh nhìn lại hắn, dường như đang đợi đáp án của hắn.
Thời Hoài Kim một lần nữa nhìn về phía Phong Linh, mỉm cười gật đầu: “Thì ra là thế, đó đều do quản gia sắp xếp, trách không được ta chưa từng gặp qua ngươi.


Một đường theo quân vất vả, ngươi cũng không biết võ, làm phiền ngươi.”
Phong Linh cũng mỉm cười, hắn đưa mắt nhìn Du Thiên Linh, cười đến thẹn thùng: “Một đường này có thể hầu hạ bên cạnh công chúa, là phúc phận của ta, công chúa săn sóc ta, khi quay về cho ta ngồi xe ngựa, ta cũng không thấy mệt.”
Thời Hoài Kim lại nhìn về phía Du Thiên Linh, ý cười càng sâu: “Ồ, vậy là tốt rồi.”
Nhưng Du Thiên Linh lại cảm thấy có chút không tốt, nàng ho nhẹ một tiếng nói: “Đứng ở cửa còn ra bộ dáng gì, có chuyện thì đi vào rồi nói tiếp.” Nói xong nàng trước một bước đi vào trong .
Phong Linh nhanh chóng đuổi kịp nàng: “Điện hạ, ta đã chuẩn bị bữa tối ở chính sảnh , điện hạ đổi xiêm y sau đó dùng bữa đi, nước ấm rửa mặt ta cũng cho người đưa đến chủ viện rồi.”
Du Thiên Linh tán thưởng nói: “Tốt, ngươi đến sảnh ngoài trước đi, ta cùng Phò mã đi đổi xiêm y.”
Phong Linh nghe xong ngoan ngoãn lui xuống.
Du Thiên Linh quay đầu nhìn về phía Thời Hoài Kim, hắn đi theo phía sau , không nói chuyện cũng không đuổi theo.
Chờ hai người tiến vào chủ viện, Thời Hoài Kim đi thẳng vào trong phòng thay quan phục, cũng không lên tiếng gọi Du Thiên Linh.
Du Thiên Linh giữ chặt hắn: “Làm sao vậy? Tức giận”
Thời Hoài Kim quay người lại, trên mặt cũng không tỏ vẻ tức giận, chỉ đầy một mặt khó hiểu: “Vì sao ta phải tức giận?”
Nếu là trước kia, Du Thiên Linh làm việc đều không cần giải thích với ai, lại càng không quan tâm xem tâm tình ai như thế nào, nhưng hiện nay nàng lại có chút sợ Thời Hoài Kim hiểu lầm: “Thời điểm huynh không ở bên, ta thu (nhận ) một người……”
Thời Hoài Kim nghe vậy mỉm cười: “Ồ, vậy thì chúc mừng điện hạ, có niềm vui mới.” Thái độ của hắn như vậy cũng không giống như là đang bận tâm tới nàng.
Du Thiên Linh nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, Thời Hoài Kim đã tiếp tục nói: “Nhưng có một câu ta phải nói trước với điện hạ, điện hạ có người mới, ta vui mừng thay điện hạ, tuy nhiên mấy ngày gần đây là thời gian dễ thụ thai của điện hạ , để tránh việc tương lai hài tử không biết cha ruột của mình là ai, điện hạ không nên chăm sóc chu toàn cho cả hai, nếu đến nơi này của ta thì không cần đi chỗ Phong công tử, nếu đã đến chỗ Phong công tử, cũng đừng tới nơi này của ta, hy vọng điện hạ thấu hiểu.”
Từ trước đến nay Du Thiên Linh chưa từng nghe qua cách nói này, nàng hỏi: “Còn có ngày dễ thụ thai sao?”
Thời Hoài Kim gật đầu: “Đương nhiên, nguyệt sự qua khoảng 15 ngày chính là ngày dễ thụ thai, chu kỳ của điện hạ không khác lắm đi?” Việc này Thời Hoài Kim vẫn luôn nhớ kỹ, mấy ngày hôm trước có nhắc tới vấn đề mang thai, lúc này hắn mới tính toán ngày dễ thụ thai, hắn còn lo lắng đến lúc đó Du Thiên Linh không kịp trở về.

Du Thiên Linh không cách nào nhớ nổi, nguyệt sự lần trước dường như là vào ngày khởi hành, nhưng nàng cũng không tính ngày được.

Nàng đi đến trước mặt hắn, mở miệng hỏi : “Như thế nào? Tức giận không muốn ta sinh hài tử cùng người khác?”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Quyết định của điện hạ ta không có quyền can thiệp, phân chia đích thứ cũng do điện hạ làm chủ, cho dù không phải hài tử của ta, tương lai nếu điện hạ giao hài tử cho ta dạy dỗ, ta cũng sẽ coi đó là hài tử của mình, chỉ là đứa nhỏ này , không thể không biết cha ruột của mình là ai, cũng tránh cho Phong công tử bên kia không hài lòng.”
Du Thiên Linh nhìn vào đôi mắt hắn, ánh mắt hắn lạnh nhạt không gợn sóng, tuy nhiên Du Thiên Linh rất rõ ràng , hắn đang tức giận, hắn vừa giận sẽ gọi nàng là “Điện hạ”, thời điểm tâm tình tốt sẽ gọi nàng là “Thiên Linh”.
“Theo lời nói của huynh, nếu ta đễn chỗ Phong Linh, sẽ không thể tới nơi này của huynh? Không thể tới trong thời gian bao lâu?”
Thời Hoài Kim xoay đầu sang một bên, nhàn nhạt nói: “Ít nhất phải đợi đến khi điện hạ sinh con nối dõi xong.”
Sách, nam nhân của nàng cũng đủ tàn nhẫn, một miệng đầy khoan dung rộng lượng, nhưng nếu nàng chạm vào người khác, thì hơn một năm không thể chạm vào hắn, hắn cũng thật biết hành hạ người.

Tuy nhiên, hắn cũng không nghĩ tới, ánh mắt nàng cao như vậy, sao có thể coi trọng loại mặt hàng như Phong Linh? Nàng phải khiến hắn nhớ vấn đề này thật lâu.
Du Thiên Linh nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ: “Ồ, vậy tạm thời ta sẽ không đến phòng huynh .” Nói xong nàng đi trước hắn một bước vào phòng tắm gội thay xiêm y.
Thời Hoài Kim thấy nàng bước vào phòng, cuối cùng bàn tay đang nắm chặt dưới tay áo cũng buông lỏng ra, giữa đôi mày có chút buồn bã.

Hắn biết Du Thiên Linh đối xử thật lòng với hắn, nhưng thân phận và tính tình của nàng như vậy sẽ không chỉ có một mình hắn, sớm muộn gì nàng cũng sẽ có người khác, chỉ là việc này đến sớm hơn so với tưởng tượng của hắn.


Lúc trước hắn đã từng suy nghĩ , nên ứng đối như thế nào với vấn đề này, nhưng khi sự việc xảy ra ngay trước mắt, hắn lại vẫn nói ra lời giận dỗi như vậy , đuổi nàng đi xa.

Dù sao hắn cũng chỉ là một tục nhân, hắn không thể vui vẻ khi bên người thê tử của mình có thêm những người khác.
Thời Hoài Kim âm thầm thở dài, điều chỉnh lại thần sắc và đi về phía nhà chính , hắn vừa mới đi được vài bước, gã sai vặt đang chờ ngoài cửa đi lên, bẩm báo: “Phò mã gia, Phong công tử cũng chuẩn bị nước ấm cho ngài ở một gian phòng khác, bên này, thỉnh.”
Thời Hoài Kim hơi nhíu mày, suy nghĩ: Thật ra tên Phong Linh này khá lợi hại, vừa mới có thân phận, đã bắt đầu quản mọi chuyện trong chủ viện, sợ rằng dã tâm không nhỏ.
Gã sai vặt thấy hắn đứng bất động, mới nói thêm một câu: “Phò mã thỉnh.”
Thời Hoài Kim liếc hắn một cái, mấy người này đều là gió chiều nào theo chiều ấy, lúc trước chỉ có một mình hắn nên bọn họ không thể hiện tính tình, nhưng hiện nay vừa nhiều thêm một Phong Linh, mà vừa rồi Du Thiên Linh lại lựa chọn Phong Linh không chọn hắn, vì thế hạ nhân cũng biết nên nịnh hót người nào nhất.
Thời Hoài Kim bình tĩnh gật đầu, theo hắn vào sương phòng bên cạnh.
Chờ Du Thiên Linh tắm rửa xong, Thời Hoài Kim đã chờ ở trong viện , một thân thần thanh khí sảng, hiển nhiên là đã tắm rửa xong.

Du Thiên Linh khịt mũi một tiếng: Tính tình cũng đủ lớn, vừa mới bắt đầu bất hòa đã chia phòng, chưa từng nghe qua hậu viện tranh sủng sao? Nào có người như hắn, còn trốn sang một bên làm mặt lạnh với nàng? Nếu đặt ở trong sách, sống không quá ba trang.
Du Thiên Linh định giáo huấn hắn một chút, nên nàng không mở miệng nói chuyện với hắn, tự mình đi về phía ngoại viện.
Thời Hoài Kim biết bởi vì hắn không cho nàng chạm vào hắn nên nàng tức giận, vì thế hắn trầm mặc không lên tiếng đi theo phía sau, tính toán buổi tối yên tĩnh sẽ nói chuyện với nàng một lần nữa.
Trong sảnh, Phong Linh đã chuẩn bị tốt bữa tối , Du Thiên Linh vừa tới, hắn liền phân phó người làm bày biện thức ăn lên bàn.
Thời Hoài Kim nhìn đồ ăn trên bàn, không giống món ăn mà hắn đã phân phó nhà bếp chuẩn bị, nghĩ đến Phong Linh tự tiện phân phó phòng bếp, sửa lại món ăn, quyền lực của người này đã lớn như vậy sao? Nhưng hắn cũng chỉ bất động thanh sắc, ngồi yên lặng ở vị trí của mình giống như bình thường.
Ngày thường Du Thiên Linh và Thời Hoài Kim ăn cơm đều ngồi đối mặt với nhau, lần này cũng không ngoại lệ.

Mà Phong Linh đứng bên người Du Thiên Linh, hạ mắt nói: “Ta chia thức ăn cho điện hạ.”

Du Thiên Linh nghe xong gật đầu: “Vậy ngươi ngồi xuống đi, không cần đứng.”
Hiện tại thân phận của Phong Linh nói không dễ nghe chính là trai lơ, không lên nổi mặt bàn, nào có tư cách ngồi ăn chung cùng công chúa và Phò mã, hắn do dự nói: “Điện hạ, việc này không phù hợp với lễ……”
Du Thiên Linh kéo hắn ngồi xuống: “Không có việc gì, ta không quan trọng mấy quy củ này, ngươi ngồi xuống ăn đi.” Nói xong nàng còn xua tay cùng mấy hạ nhân, “Xới cơm cho Phong công tử.”
Vì thế Phong Linh liền ngồi bên người Du Thiên Linh, hắn cũng không vội động đũa, mà hầu hạ Du Thiên Linh dùng bữa trước, thời điểm hắn gắp một miếng thịt hầm, lúc này , người vẫn luôn không nói chuyện là Thời Hoài Kim mới mở miệng : “Điện hạ không thích ăn thịt mỡ, bỏ thịt mỡ đi.”
Phong Linh nghe vậy thì hơi dừng đũa, có chút kinh ngạc nói: “Điện hạ không ăn thịt mỡ sao? Vậy vì sao lúc trước ta gắp thịt mỡ cho điện hạ , điện hạ vẫn ăn? Ta còn tưởng rằng điện hạ thích ăn , thỉnh điện hạ thứ tội……”
Kỳ thật Du Thiên Linh cũng không biết mình thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, nàng chỉ cảm thấy thời điểm ăn cơm cùng Thời Hoài Kim, nàng liền ăn nhiều hơn, ăn cái gì cũng cảm thấy ngon miệng.

Mà lúc trước Phong Linh chia thức ăn cho nàng, nàng đều chắp vá lại mà ăn, gặp dịp thì chơi.
Không ngờ Thời Hoài Kim yên lặng như thế nhưng lại nhìn ra món ăn yêu thích của nàng? Du Thiên Linh lại nghiêm túc nhìn thức ăn trên bàn, dường như thức ăn hôm nay không giống những món bình thường trong phủ.

Nàng nhìn về phía Thời Hoài Kim, Thời Hoài Kim cúi đầu, tỏ vẻ không có việc gì yên lặng ăn cơm.
Thật không nghĩ đến, nam nhân của nàng lại cẩn thận tới loại tình trạng này, ngay cả ẩm thực hằng ngày của nàng cũng dụng tâm như vậy.
Tưởng tượng như thế, Du Thiên Linh liền cảm thấy thư thái, quyết định đêm nay nàng sẽ tha thứ cho hắn, cố gắng dỗ dành cái tính xấu này của hắn.
Phong Linh lại gọi Du Thiên Linh một tiếng, hắn có chút ủy khuất nói: “Điện hạ, về sau nếu ngài không thích ăn nhất định phải nói với ta, ta còn tưởng rằng điện hạ ngài không kén ăn.”
Du Thiên Linh hoàn hồn, không thèm để ý nói: “Không sao, ăn cơm chính là lấp đầy bụng, không cần chú ý nhiều như vậy, lúc trước lại ở bên ngoài, nào có thích hay không thích, ngươi cứ tùy tiện gắp đi.”
Phong Linh nghe xong mím môi mỉm cười, tiếp tục chia thức ăn cho Du Thiên Linh, bên cạnh đó vẫn không quên liếc mắt nhìn Thời Hoài Kim đang cúi đầu ăn cơm ở bên cạnh, ý cười bên môi lại càng sâu.
Mà mãi cho đến khi ăn cơm xong, Thời Hoài Kim cũng không nói thêm một câu nào nữa.