Lúc tiệc rượu kết thúc cô quay về rạp hát, Quan Diệu đã thu dọn hành lý xong, tất cả mọi người chuẩn bị chia tay cô ấy.
Thẩm Thời Diệc coi như là người biết chuyện, lúc đưa cô ấy ra cửa thì nhỏ giọng nói cũng coi là được phúc trong tai họa rồi, đàn chị đàn em khác của rạp hát không rãnh ngẫm nghĩ câu này của cô ấy, chỉ nói dù sao thì Quan Diệu còn ở trong Thành Mộ, chỉ cách xa thôi, lại đi nhận việc Lương Thị như vậy là một lối đi tốt, rối rít tặng quà rồi nói tạm biệt, bảo cô ấy đi trước thăm dò đường đi.
Trần Tử Dạ đứng ngoài cùng, trên tay còn giúp cầm hai túi quà, một trái một phải xách xuống, "Đây là chúng em và thầy giáo tặng cho chị, một túi là dược liệu điều chỉnh cơ thể và vật phẩm bảo vệ sức khoẻ, một túi là mấy người chúng em gom tiền mua túi xách cho chị, chắc hẳn thích hợp chị sử dụng khi đi làm."
Quan Diệu đưa tay đón lấy, trong mắt thoáng qua một chút nước mắt, "Cảm ơn các em..."
Tình cảm Trần Tử Dạ dành cho cô ấy có một chút phức tạp, thật ra thì cô có thể thông cảm mọi chuyện Quan Diệu đã làm, mặc dù những chuyện này vượt qua phạm vi cô có thể chịu đựng, một sắc của chín châu [1] có lẽ đã sớm không phải là sương giá dưới trăng trước cửa sổ trên giường của thiếu nữ bé thơ nữa rồi.
[1] Trích từ câu “Một sắc của chín châu vẫn là sương giá của Lý bạch” trong bài thơ Độc Thoại của Dư Quang Trung. Nói về màu sắc của sương giá trên vùng đất vẫn là sương giá cùng thời điểm với Lý Bạch.
"Cũng qua cả rồi, chăm sóc bản thân thật tốt." Trần Tử Dạ nói.
Quan Diệu nặng nề mà gật đầu một cái, dặn dò Trần Tử Dạ, "Em cũng vậy, Dạ Dạ, em phải chăm sóc bản thân thật tốt, chị không phải một người chị tốt, không thể làm một gương tốt cho em, sau này mọi việc nên chú ý hơn, lúc không rõ thì hỏi thử thầy giáo, nghe lời các đàn chị khác nhiều hơn..."
"Ây da! Cũng không phải là chị không quay về nữa, nhớ chúng em thì hẹn chúng em đi dạo phố ăn cơm thôi, làm như là sinh ly vĩnh biệt vậy!"
Thẩm Thời Diệc chen từ một bên qua, e sợ Quan Diệu khó chịu mà nói vài lời nói mất hứng, nên đẩy hai người bọn họ đi ra ngoài, bảo bọn họ có lời nói thì giữ lại mà trò chuyện tiếp trên WeChat, "Đi thôi, đi nhanh đi, tài xế cũng chờ lâu rồi..."
Quan Diệu cố gắng kìm nén không cho nước mắt rơi xuống, đi ra mấy bước.
Nhưng vẫn không nhịn được lại cầm bàn tay của Trần Tử Dạ trước khi lên xe, ngàn vạn lời nói chỉ bị vắt thành một câu, "Nghe lời thầy, chăm sóc bản thân thật tốt."
"Dạ..." Trần Tử Dạ cũng nghẹn ngào một chút, "Ước gì được nấy, mọi chuyện đều qua cả rồi."
Giống như bầu trời đêm trước khi bão tuyết tới, sự trong veo không thuộc về cơn rét đậm, giống như vừa thoát khỏi một cơn bệnh nặng
Quan Diệu im lặng gật đầu, "Ừm."
Trần Tử Dạ và Thẩm Thời Diệc đứng sóng vai, nhìn xe taxi càng lúc càng xa, Quan Diệu ngồi ở trong xe không đành lòng quay đầu.
Điện thoại di động trong túi Trần Tử Dạ khẽ rung, là tin nhắn Quan Diệu gửi tới.
—— Người dễ già, chuyện tốt luôn gặp nhiều trở ngại, giấc mơ đẹp khó mà kéo dài được. Một chút thâm tình, ba phần đất cạn, nửa luồng ánh chiều.
Đây là đoạn kịch được chọn lần đầu tiên bọn họ lên sân khấu hát "Mẫu Đơn Đình", Quan Diệu hát câu này, Trần Tử Dạ còn có nửa câu "gió bất định, người vô thường".
Một vở "Mộng Cũ Sắc Mới" còn chưa kết thúc, bọn họ đã nói tạm biệt. Sự không nỡ và sự cáo biệt của tất cả mọi người cũng được ẩn giấu ở trong đáy mắt vào giờ phút này.
Sống mũi Trần Tử Dạ cay cay, suýt nữa rơi lệ, bị Thẩm Thời Diệc dùng sức ôm chặt bả vai.
Thẩm Thời Diệc an ủi: "Một lần nói tạm biệt là một lần trưởng thành, chúng ta phải cười, phải vui vẻ thay Quan Diệu, cũng phải vui vẻ thay cho chúng ta, những người còn ở chung với nhau."
"... Ừ."
Buổi tối may thu lại, gió đêm nổi lên, sợi bông màu trắng tung bay giữa một ngõ hẻm trơ trọi giống như bông lau rụng trước mùa xuân.
—
Đêm đó, phòng ký túc xá cũng chỉ còn lại một mình Trần Tử Dạ.
Mai Đinh và Thẩm Thời Diệc không yên tâm, ôm chăn kéo Hạnh Như theo, bốn người chen chúc chung một chỗ.
Trời Nam biển Bắc, ve sầu bay loạn giữa tà dương, cảm xúc và nỗi khổ biệt ly của mấy cô gái dâng trào lên đến chung một chỗ, giống như đêm đó lần đầu đi vào rạp hát, mọi người tán gẫu với nhau.
Bọn họ không ngủ được.
Trần Tử Dạ hoàn toàn mất ngủ, nhưng cô rõ ràng cảm thấy cơ thể vô cùng mệt nhọc.
Cô không cố ý nghĩ đến Quan Diệu quá nhiều, cũng không có câu trả lời mà Lương Quý Hòa chờ đợi, tâm trạng vừa ngọt vừa chua, cô duy trì tư thế nằm phẳng nhìn trần nhà, dưới ánh trăng đều là những giấc mơ cũ bất tận, Mai Đinh nói các em đừng không tin, con người tôi thật sự không có dục vọng gì đối với tình yêu cả, chỉ muốn càng ngày càng nổi tiếng.
Hạnh Như cười lời nói mà cô ấy nói: "Vậy cô chắc hẳn nên chọn nhóm nhạc nữ, không bôi đen, thực lực lại mạnh, đặc biệt thích hợp làm thần tượng chất lượng tốt."
"Mới không có đâu, chị đến học hí khúc là bởi vì người nhà thích, từ nhỏ chị đã thích nghe, không có khác gì cả." Mai Đinh đã nói như vậy.
Nhiều năm qua cũng quả thật là làm như vậy.
Bàn về làm người, không soi ra được nửa điểm tật xấu không thực tế gì, bàn về trình độ, mười năm như một hát Đỗ Lệ Nương thì đã là bằng chứng tốt nhất.
Lúc bình thường thì giọng nói của cô ấy thiên về ngọt thiên về khẽ khàng, "Các em đừng cười lời nói của chị mà, chị muốn cố gắng cho tốt, lấy giải thưởng Hoa mai, còn muốn lên chương trình Đêm Xuân, để cho ông nội và bà của chị xem! Đem vinh quang về cho ba mẹ chị! Bọn họ thích đăng hình ảnh chị diễn ở trong vòng bạn bè lắm đấy..."
Hạnh Như hâm mộ nói: "Thật tốt... khó trách người nhà chị thường xuyên đến thăm chị, em học cái này, đơn thuần là vì mẹ em sợ em không đọc sách."
Lý do Thẩm Thời Diệc học hí khúc còn đơn giản hơn.
Cô ấy là bà con xa họ hàng của thầy Phạm, từ nhỏ mẹ cô ấy nghe người ta nói học sinh nghệ thuật có thể được thêm điểm, vốn chỉ dự định để cho cô ấy lăn lộn thành một học sinh năng khiếu, sau khi trải qua cuộc thi tuyển sinh trung học phổ thông mới phát hiện không cách nào cân bằng được việc học và huấn luyện, những người hát hí kịch có nhiều khả năng vào đại học hơn, vì vậy theo nguyện vọng của Thẩm Thời Diệc để cô ấy ở lại trong rạp hát, "Em chưa từng nghĩ những thứ này, em cảm thấy học cái gì cũng giống nhau, cuộc sống đều khổ sở như nhau."
Mai Đinh nói: "Cũng phải, chúng ta không lo được cuộc sống, nhưng vẫn có thể quyết định tâm trạng của mình."
Sau đó Thẩm Thời Diệc nói: "Không phải sao, có vài người vừa sinh ra đã đứng ở đỉnh kim tự tháp, muốn cái gì có cái đó, người bình thường sao so được."
Hàn huyên tới chỗ này, giọng nói truyền vào trong tai Trần Tử Dạ đã biến thành tiếng ồn trắng.
Cô mơ màng nói: "Đúng đấy... Anh ấy muốn cái gì sẽ có cái đó, sao người bình thường so được." Nói xong lại cảm thấy không đúng, tâm trạng giống như rừng xanh điểm mây trắng, chỉ có âm thanh của rừng xanh, lại không có dấu vết, tự âm thầm nói, "Cũng không phải... người bình thường có cái tốt của người bình thường."
Thẩm Thời Diệc không hiểu liền hỏi: "Người bình thường tốt ở chỗ nào? May mà bị ép buộc kiên nhẫn và chịu khó sao..."
"... Đúng vậy đấy." Giọng nói Trần Tử Dạ chậm chạp, nửa mê nửa tỉnh, "Lời thế của anh ấy là anh ấy có kiến thức, tớ lạc quan và tiến bộ cũng là ưu điểm, mặc dù... Tớ thật sự xem không hiểu những thứ Vật lý kia, Luật pháp kia, nhưng tớ xem rất nhiều hí kịch, cũng lật xem rất nhiều sách cổ lịch sử... Tớ, tớ còn có thể học mà..."
"Cái gì vật lý? Em đang nói gì thế?" Mai Đinh nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Thời Diệc cho rằng cô đang nói Dư Tiều, kéo chăn lại, nhỏ giọng nói với Mai Đinh, "Cậu ấy đang nói Dư Tiều phòng gác cửa đấy..."
Hạnh Như cũng sáp qua, ồ một tiếng, không kìm thích thú trong giọng nói, "Thì ra cậu ta ư! Cậu ta trông rất đẹp mắt!"
Mai Đinh cười lời nói cô ta nói: "Em là người có bạn trai rồi, cẩn thận chị nói với cậu ấy."
Gương mặt Hạnh Như nóng lên, "Ây da, chị đừng trách em! Gái đẹp đều mê nhan sắc, em ngắm thôi, bạn trai em cũng đẹp trai lắm đấy... Trông dễ nhìn, lại nội liễm, có tài hoa!"
"Đúng đấy... trông dễ nhìn, lại nội liễm, có tài hoa." Trần Tử Dạ lặp lại theo, càng nói càng không tự tin, "Còn dịu dàng, lại có cách nhìn, ai không thích người như vậy, cái này không trách anh ấy, không ai sẽ không thích của anh ấy..."
Hạnh Như ở trong chăn di chuyển vị trí, chen đến bên người Trần Tử Dạ, ôm lấy cánh tay của cô rồi nũng nịu nói, "Đúng chứ, đúng chứ!"
Rốt cuộc cũng có một chút buồn ngủ, Trần Tử Dạ đã không nghe được âm thanh nữa, cách rất lâu mới ấp úng đáp một tiếng, "Dạ..."
—
Ngày kế, tất cả mọi người huấn luyện xong thì đứng vào vị trí hàng ngũ cố định trước kia, chờ đợi thầy Phạm đúc kết huấn luyện.
Nhưng thái độ của ông khác thường, không nhằm vào động tác cụ thể, tiến hành phê bình và hướng dẫn xướng đoạn, chỉ nói với tất cả mọi người còn hai tuần lễ nữa là sắp qua năm mới, việc mỗi người nên lãnh thì lãnh mà làm, có thể tự làm thì cứ như năm trước, đừng cho là có ngài Lương làm chỗ dựa liền có thể phung phí tiền bạc.
"Có nghe thấy không."
Tất cả mọi người đồng loạt nói nghe rồi ạ, thầy Phạm cầm mấy tờ giấy in qua.
Ông ấy tự mình kiểm tra lại một chút, bố trí nhiệm vụ: "Đơn tài liệu thầy sẽ gửi vào nhóm WeChat, các em cũng cẩn thận xem thử, đồ vật phải dùng trên sân khấu của trước kia, gần như đã mua được kha khá rồi, lần này chúng ta tranh thủ một chút, như năm trước vậy, mua một ít đồ Tết và quà, thứ yếu là sau năm mới thì chúng ta lập tức dời đến địa chỉ mới, các em cũng xem thử các đồ dùng trong gia đình, nên mua thêm thì sẽ đặt trước."
Lúc này Trần Tử Dạ mới nhớ đến đêm đó buổi họp hàng năm của Lương Thị, Trần Trì Vũ quả thật tuyên bố tin tức dọn sang địa chỉ mới.
Suy nghĩ đến đây, khó tránh khỏi nhớ đến ten seconds zipper của đêm đó, Trần Tử Dạ khó hiểu giơ tay sờ cổ, có một chút hơi nóng sau khi huấn luyện kết thúc, đúng lúc gặp thầy Phạm đi ngang, cô hoảng hốt lập tức hạ thấp tầm mắt.
Thầy Phạm trừng cô một ánh mắt, "Làm gì hả? Nhìn thấy quỷ rồi hả?"
"... Không, không ạ."
"Đó nhất định là em lười biếng rồi, nếu không thì sao em cũng không dám nhìn thầy?!"
Trần Tử Dạ không hiểu tại sao bị phê bình, có phần oan ức bĩu môi, "... Thầy, em không lười biếng." Chính là nghĩ đến một vài chuyện.
"Em tốt nhất là không lười biếng! Đừng cho là có núi dựa là có thể lăn lộn cuộc sống ở chỗ này..." Thầy Phạm không nói nhiều với cô, vung tay áo của mình, "Thầy vội đi theo ngài Lương bàn bạc nghi thức sắp xếp cho việc dời chỗ, cũng không rảnh quản em, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên bận bịu thì bận bịu đi!"
Nghe thấy tên Lương Quý Hòa, Trần Tử Dạ không nhận ra đáy mắt ngậm ý cười, lặng lẽ nói vâng.
Chờ ông ấy đi rồi, Trần Tử Dạ mở WeChat rồi mở danh sách mua sắm thầy giáo đã nói.
... Quả nhiên.
Việc chạy chân vẫn toàn được giao cho cô và Thẩm Thời Diệc, bởi vì Thẩm Thời Diệc thi bằng lái biết lái xe rồi.
Cô thì... vô cùng chịu khó và dễ sai bảo.
"Bé Tử Dạ, buổi tối tôi có hẹn, đồ Tết em mua chung giúp tôi nhé." Thẩm Thời Diệc đợi mọi người đi hết đẩy cửa thay phòng đồ ra, Trần Tử Dạ bị dọa cho nhanh chóng kéo quần áo huấn luyện đang tròng qua đầu xuống, "Ngại quá! Tớ vội quá rồi!"
"Không sao..." Trần Tử Dạ từ từ nói, "Cậu có hẹn mà."
"Đúng vậy, tớ phải đi đến thành phố một chuyến, nếu hôm nay cậu không đi mua thì ngày mai chờ tớ đi chung nhé." Nụ cười của Thẩm Thời Diệc giảo hoạt, "Giữ bí mật giúp tớ!"
"... Ừ, tớ sẽ không nói bậy."
"Tớ biết mà! Miệng cậu kín nhất!" Thẩm Thời Diệc khó nén hưng phấn, không quên nhìn xuống ngoài cửa sổ, nhắc nhở, "Hai ngày này có bão tuyết, cậu ra cửa nhớ mang theo dù." Cô ấy giơ quần áo trong tay lên, ngay cả quần áo luyện tập cũng không có thời gian thay ra đã vội về phòng ký túc xá để thay quần áo và trang điểm.
Trần Tử Dạ cũng quen rồi, cô thay quần áo xong, cùng Hạnh Như ăn tối ở trong căn-tin.
Đi tới cửa phòng văn thư rồi mỗi người một ngã, Hạnh Như đã hẹn với một tiệm làm tóc rồi, mỗi năm mới luôn muốn đổi một kiểu tóc.
Trần Tử Dạ lấy điện thoại di động ra, vừa cẩn thận quét mắt danh sách thầy giáo cho, quyết định buổi tối đi mua một số đồ Tết như hạt dưa và hạnh nhân ở gần đây trước. Đi ngang phòng văn thư, chú Dương đang lướt Tik Tok, thi thoảng ngẩng đầu múc mấy miếng cơm trong hộp cơm sắt.
"Chào chú Dương."
Chú Dương ngẩng đầu, cười chào cô, "Chào bé Tử Dạ, buổi tối ra đi dạo à?"
"Vâng, con đi dạo gần đây một chút, mua một ít đồ Tết."
"À —— Được! Sắp năm mới rồi! Đến lúc đó chú cũng phải dán câu đối Tết gì đó cho rạp hát trước, chờ Dư Tiều quay về, chú bảo nó đi dán trước, người tuổi trẻ mà, cao mà." Chú Dương chủ động nhắc tới Dư Tiều, nói xong bản thân cũng nghi ngờ, "Chẳng qua là gần đây nó... cũng trở về rất muộn."
Trần Tử Dạ suy nghĩ, "Có lẽ lớp Mười hai nên giờ tự học buổi tối bị kéo dài."
"Chắc là vậy, không sao, Dư Tiều ngoan như vậy, hiếu thảo như vậy, nó sẽ không đi đến chỗ bậy bạ đâu." Chú Dương yên lòng nói.
"Dạ..."
Trần Tử Dạ cười vẫy tay, không tiếp tục nói nữa.
Cô đi một chuyến siêu thị trước, gặp không ít người mua đồ Tết, cũng chen chúc ở trước quầy bán lẻ hạt dưa rau quả, giống như đêm Giao thừa đến gần, giờ phút này cũng không lấy tiền. Chờ lúc cô mua xong hết, đẩy xe bị người ta chen chúc qua một bên, cô lễ phép lấy mấy cái túi chứa hàng nhìn nhìn, xác nhận là của mình.
Xách bao lớn bao nhỏ trên tay, chẳng qua đi bộ chỉ mất hai mươi phút thôi nhưng càng xách càng mệt mỏi.
Đi được nửa đường, mưa như trút nước ập đến, sắc trời giống như quả mơ chín muồi, kéo theo may đen không thể phân biệt rõ ban đêm.
Trần Tử Dạ không có tay có thể che đỉnh đầu, đội mưa nhỏ chạy vào cửa hàng bán đĩa không có người, đây là một cửa hàng truyền thống được giữ lại trong khu vực cũ trong thành phố —— không dán biểu ngữ cửa hàng hot cho thuê, chính là mười năm như một ngày mà dán đầy bán phá giá quy mô lớn.
Hình như chủ cửa hàng bán đĩa đang vùi đầu đọc truyện tranh Nhật Bản mà cô đọc không hiểu, hình tượng giống như trong trí nhớ của cô, rõ ràng là tóc húi cua, nhưng để một bím tóc dài dài, lúc Trần Tử Dạ vào cửa, đã vỗ nhẹ áo phao lông vũ dính nước của mình, bị anh trực tiếp kêu vào: "Không sao, bình thường cả thôi."
Trần Tử Dạ gượng cười, để đồ vật khỏi lối đi lại.
Gần đây cô cũng không đến, hầu hết những băng và đĩa CD này đều mang tính chất hoài cổ, rất ít khi thêm mới vào. Cô nhẹ nhàng đưa ngón tay ra, lướt qua từng chút từng chút những chiếc đĩa CD trên khay mang nhiều kí ức của lòng dũng cảm và kỷ niệm của bầu trời đẹp, tùy ý dừng ở một chiếc, giống như lấy được miếng giấy giải xăm đi theo số mạng thuộc về thời khắc này.
"Ca khúc chủ đề của album này không tồi." Ông chủ đột nhiên mở miệng, ánh mắt còn dừng ở trên truyện tranh của anh ta, "Em phát đi, đúng lúc thay đổi ca khúc."
Trần Tử Dạ im lặng gật đầu, tìm rất lâu mới phát hiện hình như bên ngoài cửa hàng bán đĩa tùy ý đặt dụng cụ ở trên một đống tài liệu dạy kèm của đại lý tiêu thụ, ngón tay lạnh cóng rồi, cô cẩn thận hà một hơi nóng, mới cẩn thận lấy đĩa CD ra, bỏ vào trong máy.
Lúc bắt đầu nhìn thử khắp nơi lần nữa, ca khúc mới được đổi tên là “Đèn Giao Thông” vang lên ——
Trong tích tắc đèn xanh chuyển thành đèn đỏ, nếu như chỉ hơi dũng cảm thì sao có thể cứu lấy bản thân.
Nếu muốn xông đến chỗ tổn thương thì sao có thể không để lại vết sẹo được, đến rồi lại đi rồi muốn tìm kiếm sự gặp được mà chưa tiếp cận được.
Giọng hát của Trịnh Dung lười biếng triền miên, hát trọn sự hoang mang và tủi thân của con gái khi đứng ở giao lộ ngã tư, dũng khí đó giống như sẽ cho người ta sự cởi mở
Ngoài cửa thủy tinh, màn mưa thêu như tấm rèm cuốn, một chiếc xe hơi lái từ đầu hẻm rạp hát ra, dừng ở trước đèn xanh đèn đỏ, không khí bên trong xe căng thẳng, chị em Lương Thị ngồi ở hàng sau, Trần Trì Vũ ngồi ghế cạnh tài xế. Anh chỉ đi theo Lương Quý Hòa đến tham dự thảo luận nghi thức dời rạp hát, không ngờ sẽ gặp Lương Vận.
Lương Vận chủ động nói, không nhìn thẳng anh, "Tôi đến nhà Lương Quý Hòa đón con gái, thuận đường thì cùng đi thăm."
"Thăm anh à?" Trần Trì Vũ không sợ chết mà hỏi.
Lương Vận tức giận cười, "Đương nhiên là đến xem hai người có tiền đồ cỡ nào... Thật là một tòa nhà hoàng kim lớn đấy."
"Chị bớt nói bóng nói gió." Ánh mắt Lương Quý Hòa lạnh lùng, ánh mắt bay tới cửa hàng bán đĩa trong mưa.
Đang muốn xuống xe, còn không quên quay đầu cho Lương Vận một ánh mắt cảnh cáo, "Đừng quen thói không phân biệt phải trái đã gán tội tội danh lên người em, em cũng sẽ không nuông chiều chị."
Trần Trì Vũ lén lút nhún vai, hèn hạ quay đầu nói với Lương Vận, "Em phải nghe điều này đấy! Người ta kiếm được nhiều, phải nghe đấy!"
Lương Vận bước đến gần anh ta, giọng điệu không tốt, nhưng nụ cười lại vô cùng rặng rỡ, "Anh cút sang một bên cho tôi —— "
Lương Vận không có cơ hội cãi lại Lương Quý Hòa, lúc chị ta còn chưabiết nói gì, Lương Quý Hòa đã xuống xe trước. Tuy nói là khoảng cách không có bao nhiêu bước, nhưng vẫn bị xối nước mưa đầy người, đứng ở ngoài cửa, trong lớp kính mờ, bóng dáng Trần Tử Dạ chậm chạp chuyển động giống như mây bông lơ lửng trong mưa bụi.
Thế giới không nhúc nhích, là mây nhúc nhích, cũng là rụng động.
"... Hôm nay không cần tập luyện?"
Giọng nói của Lương Quý Hòa từ đỉnh đầu truyền đến, Trần Tử Dạ xoay người thì đúng lúc bị kẹp ở giữa anh và kệ CD, ánh mắt có chút nhập nhèm, "Ừm."
Lương Quý Hòa cười.
Trần Tử Dạ lập tức hoàn hồn giải thích, "Không phải, không phải, tập luyện rồi, tập luyện xong rồi." Không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhớ đến lời tỏ tình của tối hôm qua, lỗ tai nóng lên, chỉ vào đồ tết để ở dưới đất, "Tôi đi ra để mua đồ Tết, sắp năm mới rồi..."
"Lại là một mình em." Lương Quý Hòa bất đắc dĩ nhìn cô một ánh mắt, "Tại sao lại là em làm chân chạy vặt..."
Trần Tử Dạ ngượng ngùng gật đầu, "Lại là tôi... chẳng qua là không sao, cũng không phải là chuyện phiền tphức gì cả."
Lương Quý Hòa mấp máy môi, vốn định nói rằng có những nhân viên này như em, ông chủ không lo lắng và yên tâm đi ngủ. Nhưng suy nghĩ một chút, giữa bọn họ lại đâu phải chỉ là một câu "nhân viên" là có thể nói rõ, không muốn nói định nghĩa dễ hiểu như vậy, quay lại thuận miệng hỏi: "Chọn được gì rồi sao?"
"Chưa... đợi mưa tạnh, tôi tùy tiện xem thử."
Ông chủ vô tình nghe lén, đổi một tư thế chân thoải mái mà để ở trên đống tài liệu dạy kèm, thờ ơ nói: "Hiếm khi có một trận mưa vây khốn hai người, hôm nay ngày Bảy tháng Hai, ngày tốt, xem như sinh nhật tôi, các cô mua băng nhạc được giảm năm mươi phần trăm, mua tài liệu dạy kèm được giảm ba mươi phần trăm."
Cái gì gọi là xem như sinh nhật anh chứ...
Trần Tử Dạ khẽ cười, phút chốc phát hiện hôm nay là ngày Bảy tháng Hai, vậy hôm qua không phải là... Sinh nhật của Lương Quý Hòa.
Cô nhớ mật mã mở khóa màn hình của anh.
Cô cũng nhớ Lương Quý Hòa nói anh không hay tổ chức sinh nhật, trong lòng lặng lẽ suy tư, từ nhỏ đến lớn anh nhất định nhận không ít quà sinh nhật quý trọng, vả lại bản thân cũng không tặng được đồ vật trân quý gì. Nghĩ đến đây, Trần Tử Dạ vẫn đi sang một bên, muốn chọn một chiếc đĩa nhạc tặng cho anh.
Âm nhạc đều là bình đẳng, vô giá đối với mỗi một người. Trần Tử Dạ nghĩ như vậy.
"Cái này..." Trần Tử Dạ cầm trên tay rồi siết chặt, phía sau đĩa nhạc hướng lên trên, cô đang do dự cần nói sinh nhật vui vẻ hay không.
Lương Quý Hòa ừ một tiếng, hỏi cô, "Tặng tôi?"
"Vâng..."
Lương Quý Hòa lấy nó từ trong tay cô.
Cô còn chưa thả tay ra, nói một hơi dài, "... Sinh nhật vui vẻ, mặc dù có chút muộn."
Lương Quý Hòa ngẩn ra, tiếp đó cười, "Không muộn."
Anh lật lại xem, không phải ca khúc đang phát, mà là mọi âm thanh có thể sinh ra ngọn núi, bài hát "Mập Mờ" bất cứ lúc nào cũng khuấy loạn hô hấp của anh được.
"Sao em biết cách như vậy, là ai dạy em..." Cứ dễ nắm thóp lòng người như vậy.
Lương Quý Hòa nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, giơ đĩa nhạc trong tay lên, cúi đầu nói với cô, "Cảm ơn."
Trần Tử Dạ hiển nhiên không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần thích nhạc tiếng Quảng, thích nhất "Sóng Ngầm" của Vương Phi, thứ hai là "Mập Mờ", chờ cô vừa nhìn rõ hai chữ này mới ý thức câu kia "Sao em biết cách như vậy" mà anh nói là ý gì.
Cô hốt hoảng lại quẫn bách, vội vàng lắc đầu, "Chính là... đúng lúc chọn trúng... Tôi thật không cố ý muốn tặng anh cái này..."
Trên gương mặt Trần Tử Dạ nóng lên, không muốn tiếp tục thảo luận với anh, đi phía trước trả tiền, miệng không ngừng lẩm bẩm, mưa mau nhanh tạnh đi.
Lương Quý Hòa ở sau lưng cô nhẹ giọng cười.
Đợi mưa tạnh, hai mươi mấy phút đã qua, hai người một trước một sau đi đến rạp hát, Lương Quý Hòa cầm bao lớn bao nhỏ đồ Tết giúp cô, Trần Tử Dạ cầm đĩa nhạc giúp anh, bóng người nhảy ở dưới ánh trăng, bọn họ đều không nói chuyện.
Lương Quý Hòa cũng không thúc giục câu trả lời của tối hôm đó.
Còn chưa đi đến trước cổng rạp hí kịch thì đã nhìn đèn cảnh báo trên xe cảnh sát nhấp nháy màu đỏ và xanh khẩn cấp.
Tất cả mọi người chặn ở cửa, thầy Phạm nóng nảy đi tới đi lui, chú Dương kéo cánh tay cảnh sát với gương mặt đầy vẻ bất lực.
Chỉ có Dư Tiều không tỏ vẻ gì đi theo cảnh sát lên xe.