Cá Voi Bơi Giữa Biển Hạ

Chương 1: Hạ An và Hải Minh



Dưới những làn hương thơm ngào của hoa sữa bên cạnh hành lang, dưới nhiều tiếng âm thanh pha tạp hỗn loạn của đám học trò, xen lẫn là những lời chúc mừng, khai giảng năm học mới của thầy Phương - Hiệu trưởng nhà trường. Rốt cuộc khởi đầu mới cũng đã bắt đầu, những gót chân háo hức hòa mình vào không khí lớp học mới, cả tôi cũng thế.

"Chào mấy đứa, năm ngoái cô dạy mấy đứa bây môn Hóa là cô ngán rồi. Ai ngờ ghét của nào trời trao của nấy, năm nay lại chủ nhiệm cái lớp 11A1 này. Đừng quậy phá nữa nghe bây!" Cô Túc giao kèo với lớp bằng giọng nhẹ nhàng, đôi mắt nhí nhảnh nhìn cả lớp một dạo.

Trường tôi học là THPT Sương Mai, khối 11 có hai lớp là 11A1 và 11A3 là lớp chọn. Vì lẽ thế mới có nhiều gương mặt mới lạ không từ lớp năm ngoái, bởi mỗi năm nhà trường luôn sàng lọc học sinh giỏi phù hợp tiêu chuẩn để đào tạo và phát huy thêm.

"Hôm nay cô sẽ chỉnh sửa vị trí ngồi cho phù hợp với bầu ban cán sự lớp nha."

Có lẽ đây là câu nói đáng sợ nhất khi bạn ngồi cùng nhỏ bạn thân, tôi cũng chẳng ngoại lệ. Nhiều lần chạm ánh mắt hay tránh ánh mắt giáo viên chủ nhiệm đều có thể rơi vào tầm ngắm chuyển chỗ. Rút quá nhiều kinh nghiệm, lần này tôi quyết định để mặc cô nhìn đâu thì nhìn.

"A, Hạ An với Ngọc Huyền đúng không? Năm ngoái cô thấy hai đứa tuy giỏi mà quậy quá, toàn đánh bài với trả treo với giáo viên không. Nay đành phải đổi thôi."

Tuy lời nói cô thốt ra êm ái, nhẹ nhàng, nhưng đối với hai đứa Phan Châu Hạ An và Thanh Ngọc Huyền chẳng khác nào "không đánh mà đau".

"Cô ới, con học kém Toán Văn lắm ạ, không có bạn Huyền là con không thấy mùa xuân về đâu ạ!"

"Đúng rồi đó cô, thiếu An là con chẳng thấy điểm Anh trên trung bình á cô. Cô mà tách hai đứa tụi con ra là đội sổ cả năm đấy ạ."

Cho dù van xin nài nỉ muốn rớt hàm, cô vẫn nhất quyết đổi chỗ cho bằng được. Điểm cư trú mới của tôi nằm ở bàn thứ hai, ngồi kế bên Nguyễn Nam Kha Huy, mặt tuy baby hút gái thế lại chị em trung thành của tôi. Phía trước là Đỗ Uy Khôi, ngược lại với vế trên.

Cũng may mắn là tuy khác tổ nhưng Huyền và tôi vẫn gần nhau. Điểm may mắn vượt trội nữa là ngồi sau tôi có bạn thân lâu năm thời cấp 1, Trần Nam Quỳnh, hài hước không điểm dừng. Thế là dần dần cái hội nhóm "Hội đồng quản trị" được hoành hành, ai mà leak được ra ngoài là mấy đứa chúng tôi đi tù mọt gông vì tội độc miệng quá nhiều.

Những tiết học Hóa học của cô Túc ngày càng ám vào đầu chúng tôi, khiến cả hội đều không thể nhấc đầu lên làm bài. Nhưng có duy một hôm tôi không gật gà gật gù ngủ trộm, mà tranh thủ hít hà drama cô trò trong lớp.

"Cô thấy dạo gần đây cả nhóm Minh, Sơn, Hải, Thiên, bốn ông đó mà tụ lại chắc quậy banh lớp, suốt ngày cứ đánh bài, không làm bài tập, thường chửi thề, bỏ áo ra ngoài quần không hà. Có tin cô về méc phụ huynh chỉnh đốn lại học tập không hả!"

Đó là một cậu trai dáng cao, da ngăm, đeo kính, có lẽ từ lớp khác chuyển đến. Tuy âm vực giọng nói không quá to nhưng khi đấy cả lớp im lặng xem cô xét xử vụ án, vì thế mà tất cả mọi người đều nghe lời đáp lại ngổ ngáo của cậu bạn đấy.

"Nhưng mà con học chứ có phải cô học đâu. Cô quan tâm làm gì."

Khoảng lặng một lúc lâu, cả lớp không thể nào lường được câu đáp trả của cậu ấy. Từ khoảnh khắc ấy, tôi mới thấy lần đầu tiên có người EQ còn thấp hơn cả con Pun nhà tôi.

"Chết mày rồi con, còn dám nói vậy. Pha này cô gọi về báo mẹ nó đi cô."

"Hết cứu, giờ đó mày thu hồi lại được câu vừa rồi."

Người mẹ hiền theo thành tích lớp nay đã giận đến nỗi không thể nói gì. Kết quả cho việc miệng nhanh hơn não của cậu bạn kia là một phiếu dọn vệ sinh hai tuần.

"Cái thằng đó là Hải Minh đó, năm ngoái từ A2 chuyển qua. Ván này là chọc giận cô Túc là phải trả từ từ mày ơi." Khôi quay xuống nói với tôi, nó cùng Hải Minh gì đó hóa ra là học chung lớp năm ngoái.

Tôi nhủ thầm trong bụng, dù trong bất kì hoàn cảnh nào, nhất định cũng đừng vạ miệng để gánh hậu quả như vậy.

-----------

Hạ An và Hải Minh đều là những con người không quen biết lướt qua nhau, chỉ như hai đường thẳng song song, dù kéo dài đến đâu cũng không thể trùng nhau trên một đường thẳng. Nhưng vào ngày bình thường, chấm nhỏ bé xíu ấy lại muốn quay lại nhìn chấm nhỏ ở bên đường bên kia.

"Tao có ý này hay nè. Hay là ba đứa mình thả tự do cái con gấu bông này từ lầu 2 của tao xuống đi." Quỳnh hai mắt sáng lên, giọng hồ hởi mặc cho tôi và Huyền bốn mắt nhìn nhau.

"Con gấu trắng bóc này mày không sợ mẹ mày cạo đầu à?"

"Không sao, không sao. Cái này của người yêu cũ cắm sừng ông anh tao, ổng kêu tao tùy ý xử lí. Nên nhân dịp này cho nó có trải nghiệm mới."

Cả ba chúng tôi chạy xung quanh khu lầu 2 để tìm vị trí thích hợp để thả nó, lạ nỗi là chỗ nào cũng toàn đất, bùn, cát. Bất đắc dĩ đành phải vòng qua khu nằm trên lối đi 

"Rồi, ít người rồi. Thả đi bây." Huyền ngó xung quanh một lượt, đợi vắng người để thả.

"Để tao thả cho. Tao có nhiều tiền án làm rớt đồ từ trên xuống rồi."

Huyền nói ít người khi lúc nó nói, còn lúc tôi thả xuống thì có hai người đi qua, thú vị là ở chỗ học cùng lớp, lúc thả cũng là lúc đánh trống.

"You got two choices, yes or yes. Hình như rơi trúng đầu thằng nào rồi mày ơi, đứa nào xuống lụm đi."

Cả hai đứa kia đều đẩy tôi xuống lấy lại con gấu, với lí do mà bản thân tôi còn chẳng chối được, "mày quăng nó xuống thì giờ mày lụm đi."

Chạy xuống chân cầu thang đã thấy hai bạn nam, một bạn đang cầm con gấu trắng. Chắc phải cảm ơn cậu đấy đã lấy giúp mình cái của nợ này.

"Cảm ơn cậu đã lụm con gấu giúp mình. Giờ cho mình xin lại con gấu ạ."

"Hóa ra bạn là người ném con gấu xuống đầu tớ, tớ mong cậu sẽ bồi thường tiền viện phí cho quả đầu bị tổn thương này."