Cá Voi Bơi Giữa Biển Hạ

Chương 23: Khói hương và thơm đất



"Chiều nay mẹ có gọi cho bố, muốn hẹn gặp con hôm thứ bảy tuần này."

Ngẩn người ra một lúc, tôi đảo mắt biểu lộ sự chán ghét, cười khẩy khi ngán ngẩm việc làm của người mẹ thân yêu này. Nỗi khống khổ nhất trong cuộc đời mẹ có lẽ là ngày tôi sinh ra trùng với ngày anh trai tôi gặp tai nạn, trớ trêu khi tôi còn chưa từng nhìn người anh 11 tuổi thì đã bị xe bán tải cán nát cả sọ.

Dằn vặt, cấu xé, buồn tủi, uất ức, là những cảm xúc mẹ nuôi lớn tôi trong khoảng thời gian bố phải công tác nước ngoài. Sau vụ tai nạn thương tâm không mong muốn đó, chắc hẳn cả người cha người mẹ đều cần thời gian để phục hồi lại ám ảnh và vết thương tâm lí. Nhưng đứa trẻ sống trong thời gian ấy cũng khinh khủng chắc khác nào bậc làm cha mẹ.

"Cái con điên này, mày câm miệng được không! Cái mạng mày mà thay thế được Hoàng Anh thì tao sẵn sàng đổi."

"Sao mày suốt ngày đòi này đòi kia, không biết nghĩ cho tao hay sao mà nói lắm thế, sao mà không được như Hoàng Anh của tao vậy."

"Mày càng lớn càng ngu ra nhỉ, làm đ** được mà còn ra vẻ này kia. Câm lại cái mồm đ* của mày."

"Tao nói không biết bao lần rồi, đã sai mà còn đ*** biết, tao cho mày ăn học đàng hoàng chứ có bữa nào thiếu không mà chưa thông não ra. Tại sao tao chọn sinh mày ra nhỉ? Mày đ** có gì tốt hơn Hoàng Anh của tao, sao hôm đó mày không chết chửa trong bụng tao luôn đi."

Sợ hãi, hoảng loạn, cấu víu, bất ổn là những cảm xúc tôi được mẹ nuôi lớn trong khoảng thời gian mà không có sự giúp đỡ, quan tâm hay để ý đến. Ngày nào cũng vậy, những lúc như vậy đều chỉ toàn đồ thủy tinh bể và dính máu và nước mắt, máu tanh và nước mặn, kinh khủng thật. Từ khi lên cấp 2 mới thế, ngôi nhà chào mừng về đều chỉ là bao mảnh vỡ và đồ đạc tung tóe, cả tôi và mẹ đều cần sự trợ giúp, nhưng chẳng một ai biết và cũng chẳng có ai muốn biết.

Đến lúc cuối lớp 9, mẹ đã không còn la mắng gì hết, mẹ biến đổi thành con người khác, mẹ hiền dịu, ngọt ngào và tràn đầy sức sống. Lúc ấy, tôi biết mẹ sẽ chẳng phải mẹ của tôi nữa và cũng còn chẳng phải vợ của bố tôi – người lặn mất mười mấy năm trời.

"Mày thì biết cái gì? Tao với người yêu khác của tao thì sao, có liên quan gì đến mày không hả cái con vô dụng kia? Cả thằng bố mày mất dạy nữa. Chúng mày cũng chỉ là lũ rác rưởi trong mắt tao."

Ngày bố về nước cũng là ngày mẹ dọn đồ sang ở ngôi nhà khác ở. Ngày hôm đó, mẹ trở về dáng vẻ cũ, ngoa ngoắt trước mặt đứa con vô dụng và thằng chồng mất dạy như lời mẹ nói. Ném thẳng ly nước thủy tinh vào mặt tôi.

Có lẽ sự ngán ngẩm và mệt mỏi với hy vọng một mái ấm gia đình hạnh phúc, tôi không cho phép mình phải nhận lấy nỗi tức giận mà mẹ bộc phát như thường khi, dù gì sau này cũng sẽ chẳng gặp nhau nhiều, coi như lần cuối này chẳng còn gì để mất.

"Mẹ có thôi được chưa? Con mệt rồi.."

Cái ly đó đã được bố tôi chắn trước người tôi, cả mảnh vỡ đập thẳng vào vai trái bố. Cũng cần lên bệnh viện và đồn một chuyến.

Bên giường bệnh nồng nàn mùi sát khử trùng, tôi cắm vài bông hoa cẩm chướng vàng xanh lẫn lộn vào bình, ngắm nhìn chúng rồi quay sang trò chuyện với bệnh nhân đáng bị ghét này.

"Xin lỗi con và cả mẹ con, chừng này chắc cần trăm cái cốc chọi thêm mới đủ nhỉ. Xin lỗi con."

"Vì chuyện gì hở bố?"

"Vì bố là ông bố tồi, bỏ cả gia đình mình để đuổi theo ước mơ đời mình, không màng đến việc nhà để xảy ra chuyện này. Không bao giờ có thể quay lại thời gian để sửa chữa lỗi lầm này cả."

Chúng tôi ôm nhau, có lẽ đây là cái ôm ngắn ngủi nhưng tràn đầy ấm áp trong suốt mấy năm mà tôi mệt mỏi qua.

Tôi dựa vào lan can phía sau phòng bệnh, cố gắng kìm nén cơn nhức đầu và choáng đầu. Không có Panadol, phải làm sao giờ? Trong túi quần tôi chỉ có bao thuốc lá mà bác bệnh nhân giường đối diện nhờ mua. May mắn mượn được chiếc bật lửa của bác, tôi che tay cản gió để châm điếu thuốc.

Đêm mùa hạ năm ấy, có hương mù che kín mây giăng, có vết thương sưng mủ mà nước mắt chẳng thể nào lành, có cả tiếng người ôm nhau để rồi rời xa mãi.

Ngày ra tòa, tôi sẽ ở cùng với bố, mẹ cũng có quyền và nghĩa vụ gặp mặt và giúp đỡ tài chính cho con sau thời gian điều trị tâm lí.

Sau thời gian dài chưa từng cuộc gọi đến hay gặp mặt sau buổi ra tòa, tôi mới quyết định về quê ngoại trước rồi bố tôi sẽ vào sau. Là một ý tưởng tồi, sẽ không ngốc nghếch mà lập lại.

"Tự dưng mười mấy năm trời quay về vậy, tưởng bố con cháu đi từ miền xa thẳm nào rồi."

"Cái thằng chồng con Xuân tệ nhỉ, mới năm trước về đùng cái li hôn, kiểu này là có bồ nhí đấy."

"Xuân hồi 15, 16 đẹp lắm, giờ về làm vợ cái nhan sắc tụt hẳn. Sau li hôn xong mới thấy tươi tắn lên chút, khổ không cơ chứ."

"Cái con bé này không xinh lắm như mẹ nó nhỉ, tôi thấy là cái thằng anh mất mười mấy năm trước giống Xuân hơn, mình thấy vậy không?"

Hóa ra việc tôi bỏ cả hai ngày ngập bài kiểm tra để về quê nghe mấy lời này, cả bố tôi cũng đã hì hục làm việc để trong Tết được bên gia đình, mà giờ đây, chắc khác nào chôn chân vào chỗ chết.

Chiều đổ nắng đêm 30 Tết, chỉ có tôi và bố ra tảo mộ anh trai. Không phải là lần đầu tiên đến, nhưng lần nào cũng buồn man mác.

"Con biết không? Đây là anh trai con đó, thằng nhóc này quậy chắc khác nào con."

"Sao bố không để mộ anh ở thành phố mà mang về quê?"

"Tại vì nói đó đã chứa nhiều kỉ niệm không vui rồi, bố mong cái thằng này ở đây sẽ được an nghỉ."

Mây nhuốm màu trôi dạt bảng lảng trên bầu trời xanh, mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt, nhìn bố áp tay lên miếng gạch bên mộ, cầm xẻng cắm bông cúc trắng, ánh mắt hiện rõ tia buồn buồn. Nhìn bố mong cho anh về được nhà ăn cơm, tôi cảm thấy khói hương hôm nay và màu hoa cúc trắng lại khiến cay mắt lạ thường.

"Anh ơi, về nhà anh nhé!"

---------------

"An, con quyết định sao đây."

Tôi ngẩn người sau khi hồi tưởng lại trí nhớ ấy, trả lời với giọng lạnh tanh, không quan tâm còn lấy thêm miếng táo nhỏ xẻ cho Pun ăn.

"Thứ bảy là con bận đi học thêm rồi, khó khăn lắm con mới được gia sư free, mà nói chung con cũng không muốn gặp, đã cố tình nói vậy mà bố không hiểu gì hết. Kỉ niệm ngày xưa bố muốn mà đi hẹn nhau ra nói chuyện cho ra lẽ, đừng lấy con làm cầu nối rồi để con lại rước họa vào thân."

Bốc một miếng xoài kế bên nhoàm nhoàm, tôi tiếp lời.

"Trong vụ năm đó, con thấy chẳng ai đúng, mà con đang chống đối cuộc sống thực tế nên con rút lui trước."

"Tùy con, bố tôn trọng quyết định của con."

Bố xoa đầu làm tôi sợ run cả người, chưa bao giờ tôi thấy bố sến như vậy. Mới để ý, hóa ra nãy giờ phim "Người hủy diệt" đã chiếu xong tập 2.

"Mà dạo này đang yêu đương à? Thấy tinh thần tươi tắn thêm đó, nhưng bố mong là không vượt qua giới hạn."

"Không phải yêu đương mà con nói rồi mà, con sẽ không giống mẹ đâu, quá khứ, hiện tại và tương lai, sẽ không bao giờ làm chuyện điên rồ như mẹ và bố đã làm. Ví dụ như sinh con ra."

"Bậy, sắp chiếu tiếp phim mới kìa."

"Mà bố cho con thêm tiền tiêu vặt nha."

"Trong ví nè, muốn lấy nhiêu thì lấy."

"2 xị nha."

"Ít vậy."