Đồ Ca khiếp sợ, theo phản xạ có điều kiện bắt lấy tay Phó Cảnh Dật ngăn anh tiếp tục đập phá đồ: "Anh Cá Voi."
Hà Vân Tranh cũng phát ngốc, giơ hai tay lên tạo thành tư thế ôm đầu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi co rúm người vào ghế không dám động. Phó Minh Chu khẩn trương bước lên phía, sợ Phó Cảnh Dật lại phát tiết sẽ đánh cả Đồ Ca, mặc dù loại tình huống này chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Phó Cảnh Dật thô bạo thở hổn hển, mặt nghẹn đến đỏ bừng, khớp xương trên mu bàn tay dưới da phồng lên, lộ ra đường nét rõ ràng.
Anh cúi đầu, đôi mắt sạch sẽ dường như cuối cùng cũng tìm được tiêu điểm, thất thần nhìn Đồ Ca.
Vừa rồi, anh không khống chế được tính khí của mình.
"Anh Cá Voi?" Giọng nói Đồ Ca nhu hoà, anh từ từ nới lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình ra: "Cô ấy chỉ đến chào hỏi, sẽ không ngồi ăn cùng chúng ta đâu, thật đấy."
Sắc mặt Hà Vân Tranh tái mét bỏ tay xuống, vẫn còn đang bàng hoàng.
Phó Cảnh Dật cúi đầu, lông mi dài dày che khuất ánh mắt, in bóng mờ trên khuôn mặt, anh hô hấp dồn dập, trong mũi không ngừng phát ra hơi thở đáng sợ.
Đồ Ca không chút sợ hãi, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, giống như đang nhìn một đứa trẻ không ngoan: "Lại tức giận nữa là em đi đấy."
Phó Cảnh Dật rõ ràng cứng người lại, ngón tay hơi thả lỏng lại vô thức nắm chặt lại.
Không khí im lặng trong giây lát.
Đồ Ca nhướng mày nói lại, nụ cười ẩn chứa ý cười nhàn nhạt: "Ngày mai cũng sẽ không gặp anh."
Cơn giận của Phó Cảnh Dật nháy mắt tan biến, khẩn trương nắm lấy tay cô trong mắt tràn đầy vẻ uỷ khuất. Anh chỉ là không muốn nhìn thấy Hà Vân Tranh, anh không thích cô ta ngồi bên cạnh anh, anh không phải cố ý tức giận.
"Em không đi nữa." Đồ Ca biết anh đã hết giận, nụ cười trên mặt chậm rãi mở rộng: "Ngày mai cũng có thời gian ở cùng anh."
Phó Cảnh Dật mím khóe miệng, buông tay cô ra, lấy điện thoại ra gõ cho Hà Vân Tranh – Thực sự xin lỗi, nhưng mời cô đi ra ngoài.
Hà Vân Tranh hạ khóe miệng, nỗ lực hồi lâu vẫn cười không nổi, chật vật đứng lên: "Mọi người tiếp tục, tôi về trước."
Trước khi Phó Cảnh Dật mất trí nhớ, anh cũng chưa từng đối với cô ta tốt đến mức có thể nói gì nghe nấy giống như Đồ Ca.
"Đi thong thả." Phó Minh Chu rốt cuộc cũng mở miệng, giọng điệu đầy ý vị: "Khi nào có thời gian cùng nhau dùng bữa."
Hà Vân Tranh gật gật đầu, vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại, Phó Cảnh Dật chột dạ nhìn Đồ Ca, do dự gõ một dòng: Anh có phải đã làm sai không? Em tức giận sao?
"Em không tức giận, nhưng thực sự là anh đã làm sai. Cô ấy đến chào hỏi, anh có thể biểu đạt sự không thích nhưng không được đập phá đồ." Đồ Ca tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Anh muốn đền tiền phải không? Lần sau không được như vậy nữa."
Phó Cảnh Dật mạnh mẽ gật đầu.
Phó Minh Chu mím khóe miệng trầm tư, kéo ghế ngồi xuống: "Nó với Hà Vân Tranh từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Từ sau khi đón nó về từ An Thị, nó không thích Hà Vân Tranh lắm. Hầu như lần nào nhìn thấy cũng mất bình tĩnh."
"Đã có chuyện gì khiến anh ấy không thể chấp nhận được?" Đồ Ca nghĩ đến hoa hồng và kẹo mà cô đã tặng Phó Cảnh Dật vào dịp Giáng sinh, trong lòng đột nhiên có chút đồng tình với Phó Cảnh Dật cũng có chút đồng tình với Hà Vân Tranh.
Thanh mai trúc mã lại biến thành bộ dạng như bây giờ, cũng làm người ta có chút thổn thức.
"Vân Tranh có lẽ cũng không làm gì cả, lúc đầu bọn họ có cùng nhau mở một studio. Sau khi nó bị tai nạn xe hơi, Vân Tranh cũng rút cổ phần, thành lập studio riêng. Cổ phần của nó cũng rút lui, một người bạn học của nó tiếp tục điều hành studio đó." Phó Minh Chu giang hai tay: "Đó là tất cả những gì tôi biết."
Lúc chú dì còn sống luôn ở bên cạnh Phó Cảnh Dật, không ai biết trong lòng anh đang thực sự nghĩ gì.
"Gọi món đi." Đồ Ca lại cảm thấy Phó Cảnh Dật trở nên khẩn trương, mỉm cười ngưng đề tài: "Tôi không biết ở đây có món gì ngon, anh Cá Voi không ăn cay, hải sản cũng bị dị ứng."
Đồ Ca rất tinh tế, mối quan hệ của họ tốt hơn nhiều so với những gì anh ấy nghĩ, điều này nằm ngoài dự kiến của anh ấy.
Sau khi các món ăn được gọi lên, phục vụ bước vào dọn dẹp chiếc bình vỡ. Phó Cảnh Dật đỏ mặt cúi đầu, cầm chắc điện thoại trong tay, cơ thể rõ ràng đang run rẩy.
"Bọn họ sẽ không làm khó dễ anh đâu, cùng lắm để cho anh trai anh mất tiền." Đồ Ca nói nhỏ bên tai anh, trầm thấp cười nói: "Em cũng không giận."
Phó Cảnh Dật ngẩng đầu trộm nhìn cô.
"Thật đấy." Đồ Ca vỗ vỗ vai anh, lông mày nhướng lên: "Nhưng không thể có lần sau."
Phó Cảnh Dật nâng tay lên, quay lưng về phía Phó Minh Chu tự tay đưa cho cô khuôn mặt tươi cười, rồi lại gật đầu.
Sau khi ăn xong trở lại xe vẫn là Đồ Ca lái. Cô biết Phó Minh Chu có chuyện muốn nói riêng với cô, cô đưa Phó Cảnh Dật về chung cư trước, quay đầu xe trở lại phố đi bộ.
Cô đậu xe ở bãi đậu cách phố đi bộ không xa, Đồ Ca suy nghĩ một chút tự hỏi câu mình đang nghi vấn: "Anh Cá Voi rất phản kháng với những gì anh đã đề cập lúc nãy. Anh có thể cho tôi biết tại sao anh ấy lại bị tai nạn ô tô không?"
"Chú lái xe đưa nó cùng chú dì đến trang trại ở ngoại ô tổ chức sinh nhật. Trên đường về thành phố, chiếc xe mất kiểm soát lao vào xe đang chạy tới, cuối cùng chỉ cứu được một mình nó." Phó Minh Chu thở dài: "Lúc xuất viện nó cũng không bị mất trí nhớ, sau đó đột nhiên biến mất, về sau tìm lại được cũng đã mất trí nhớ rồi."
"Là vậy sao." Đồ Ca mím khóe miệng quay đầu nhìn anh ấy, tay trên vô lăng gõ nhịp nhàng: "Bà Trần mà tôi đã nói trước đó, bà ấy bảo đã vớt được anh Cá Voi ở bên sông."
Thượng nguồn của con sông không phải ở Tân Thành, mà là Hà Châu cách Tân Thành không xa.
Lúc đó là mùa hè, hai vợ chồng già ra sông đi dạo sớm để tập thể dục, họ nhìn thấy anh nổi trên mặt nước liền sợ hãi gọi cảnh sát. Người cứu được phát hiện còn sống nên được đưa đến bệnh viện, do không có giấy tờ tùy thân nên cơ quan công an cũng đã ra thông báo tiếp nhận người thân.
Tuy nhiên lực lượng cảnh sát quận huyện có hạn, không tìm được người nhà, cũng không thấy có người tìm người thân.
"Như tôi đã nói, nửa năm sau đó chúng tôi mới biết nó mất tích. Trước khi nó biến mất, nó đã gửi cho tôi một tin nhắn nói rằng nó muốn ra ngoài thư giãn." Phó Minh Chu lấy điện thoại ra, tìm lại ảnh chụp màn hình tin nhắn 4 năm trước đưa cho cô: "Cô xem giọng điệu này có thật là nó không? Trong suốt 6 tháng, nó liên tục gửi tin nhắn cho tôi nói rằng nó vẫn ổn, chúng tôi cũng không nghi ngờ điều gì."
Phó Cảnh Dật dù sao cũng là người có tâm trí chưa trưởng thành, thời gian còn lại anh cũng giống như người bình thường, hoàn toàn nhìn không ra anh khác với những người khác. Lúc phát hiện anh mất tích, anh ấy vẫn cảm thấy khó tin.
Bác sĩ tâm lý cũng cho biết Phó Cảnh Dật đã bị chấn thương trong thời gian đó, cũng không thể có khả năng rời khỏi nhà, ngược lại còn có khả năng dẫn đến tự sát hoặc xuất hiện chứng PTSD (*).
(*): Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD) là chứng rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó.
"Không phải anh ấy." Chỉ cần nhìn qua Đồ Ca cũng biết đó không phải là Phó Cảnh Dật: "Bắt chước rất giống nhưng không phải anh ấy, anh ấy sẽ không để ý cảm xúc của ai cả. Anh không cảm thấy tin nhắn này quá sức bình thường sao."
Tin nhắn nói rằng anh cảm thấy buồn vì bố mẹ đã ra đi, anh muốn tự thanh tịnh lại chính mình, đừng lo lắng nếu không tìm thấy.
Đây là sự chu đáo theo bản năng của những người bình thường, Phó Cảnh Dật thì không thể.
"Tôi sẽ lập tức liên lạc với Hàn Thác, để tôi đưa cô trở về." Phó Minh Chu sa sầm mặt, lửa giận trên người còn tệ hơn lúc Phó Cảnh Dật mất bình tĩnh.
Đồ Ca cởi dây an toàn, khóe miệng cong lên: "Tôi sẽ tự lái xe trở về."
Phó Minh Chu kinh ngạc, sau đó bật cười: "Có thể để xe điện của cô nghỉ ngơi một chút. Ngày mai tôi sẽ nhờ trợ lý gửi xe qua. Cô có thể làm quen với nó."
"Không cần đâu, để bạn học nhìn thấy lại nói tôi được anh bao nuôi." Đồ Ca nhếch môi, quay đầu lưu loát mở của xe.
Phó Minh Chu: "..."
Cô gái này phòng anh ấy hơn cả phòng trộm.
Lúc Đồ Ca vừa đến nhà, vừa bước vào cửa liền nhận được điện thoại của Hà Vân Tranh, cô ta nói đang ở sân bay chuẩn bị tới Đế Đô, một tuần sau sẽ trở lại.
"Khi nào trở về chúng ta gặp lại, có gì cô cứ yên tâm, trong mắt tôi anh Cá Voi với Đồ Khải nhà tôi cũng giống nhau, chỉ là một đứa trẻ."
Hà Vân Tranh cũng thực sự rất tức giận, buông một câu "Hẹn gặp lại sau" rồi vội vàng kết thúc cuộc gọi.
Đồ Ca cất điện thoại, nghiến răng lấy chìa khóa mở cửa. Đồ Khải vẫn đang mải mê chép bài, chào hỏi xong cô đi tắm rửa mặc áo khoác lấy sách vở ra ôn tập.
Ngày hôm sau đến phòng trưng bày, Phó Cảnh Dật vẫn như cũ đúng 9 giờ tới nơi, không kém một giây. Lúc Đồ Ca ăn sáng liền phát hiện tóc anh đã dài hơn rất nhiều, cô không nhịn được duỗi tay đẩy tóc mái của anh ra, tỏ vẻ chán ghét: "Một lát nữa đem anh đi cắt tóc, che hết mắt rồi."
Phó Cảnh Dật lập tức căng thẳng, cầm điện thoại lên gõ nhanh đưa qua: Em cắt cho anh, anh không đến tiệm cắt tóc đâu.
Đồ Ca kiên quyết từ chối: "Anh phải đi."
Phó Cảnh Dật mím khóe miệng, bất đắc dĩ gõ hai chữ: Được được.
Đồ Ca không khỏi nở nụ cười: "Em sẽ đi cùng anh."
Mắt Phó Cảnh Dật tràn đầy ý cười, giống như đứa trẻ đòi được kẹo vậy, cả người mềm nhũn.
Đồ Ca cùng anh cắt tóc, nhìn một hồi thấy không có việc gì liền quay lại trường.
5 giờ chiều, Uông Á Nam trở về từ cửa tới ký túc xá hào hứng thì thầm với cô: "Bồ Câu, cậu đúng là thiên tài, cô ta thực sự bắt đầu lan truyền tin đồn một lần nữa, thứ sáu ngày đó còn theo dõi cậu ở phố đi bộ."
Đồ Ca nhướng mày cười: "Tớ hiện tại vào nhóm lớp, cậu cứ chờ xem."
Đồ Ca click vào nhóm lớp, @Mạnh Hàm: Từ thứ 3 đến thứ 6 tôi phải đến bệnh viện truyền nước, người con trai ở chung là em trai của tôi, cũng không phải người bao dưỡng như lời cô nói, chờ lệnh triệu tập của tòa án đi.
Tiếp theo là một cuộc trò chuyện được ghi lại từ máy ghi âm.
Mạnh Hàm dùng giọng điệu hết sức khinh thường mô tả Đồ Ca được một người đàn ông ôm lên xe Maybach ở lại qua đêm. Cô ta nói như thể mình đang ở ngay hiện trường, hận không thể miêu tả Đồ Ca chính là loại con gái phóng đãng.
Nhóm lớp vốn dĩ đang yên tĩnh, sau khi cô @Mạnh Hàm lập tức sôi trào, các bạn cùng lớp sôi nổi vào hóng chuyện.
Mạnh Hàm không nói lời nào.
Đồ Ca cười lạnh một tiếng, lại tìm ảnh hồ sơ bệnh án đã chuẩn bị từ lâu, gửi từng cái một, cô lại @Mạnh Hàm: Muốn lấy học bổng hạng nhất thì tự mình có bản lĩnh cố gắng, đừng tự vạ miệng rồi hại thân.
Các bạn trong nhóm cũng hùa theo @Mạnh Hàm, mấy phút sau cuối cùng cô ta cũng xuất hiện: Là em trai cô sao, sao không nói tất cả đàn ông đều là em trai cô đi, giả vờ làm bạch liên hoa. (*)
(*) Bạch liên hoa: Hoa sen trắng ý chỉ cô gái bề ngoài luôn tỏ ra hiền dịu, ngây thơ, vô hại
Đồ Ca tức giận đến muốn cười, từ từ suy nghĩ, cô chậm rãi gõ ra: Tôi nhớ rõ thư xin lỗi của cô còn chưa dán đủ một tháng đâu.
Mạnh Hàm lập tức rời nhóm.
Đồ Ca nghiến răng nghiến lợi, lẽ ra cô nên yêu cầu Hàn Thác trực tiếp kiện cô ta, không để lại chút tình cảm nào.
Uông Á Nam ánh mắt lấp lánh nhìn cô chằm chằm, đặt điện thoại xuống: "Bồ Câu, cậu doạ sợ cô ta rồi."
Đồ Ca đưa tay lên nắm lấy vai cô ấy nhướng mày đắc thắng: "Điều cô ta muốn chỉ có kết quả thế này thôi. Kỳ nghỉ này chắc cô ta không vui vẻ được rồi."
Uông Á Nam thật sự muốn quỳ.
Kết thúc kỳ thi, hai ngày cuối tuần Đồ Khải đều ở ký túc xá trường, còn một tuần thi nữa mới được nghỉ.
Đồ Ca đưa Uông Á Nam về nhà trước, Phó Minh Chu đã trả trước cho cô một tháng lương, từ ngày mai nhiệm vụ chính của cô là ở cùng Phó Cảnh Dật.
Cửa hàng đồ uống của Phó Cảnh Dật được sửa sang lại, lão Ngô giúp anh thuê nhân viên cũng như liên hệ với nhà cung cấp dịch vụ giao hàng, đợi cô nghỉ sẽ mang vợ con về quê ăn Tết.
Đồ Ca vội vàng chạy đến phòng trưng bày, Lão Ngô và Phó Cảnh Dật không có ở đó, cô hỏi cô gái bán đồ uống nhưng cô ấy cũng không biết.
Đồ Ca không nói nên lời, vừa định gửi tin nhắn cho Phó Cảnh Dật thì Phó Minh Chu ngoài ý muốn gọi đến, cô nghe thấy anh ấy nói: "Cảnh Dật mất tích, cô đang ở đâu, tôi đến đón."+