Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

Chương 18: Chương 18




Triệu Yến Nương không muốn thả đi như vậy, gọi nàng lại, “Tam muội muội, ta trẹo chân, Khúc bà tử phải nấu trà, còn hầu hạ mẫu thân, vừa rồi làm dơ quần áo, làm phiền Tam muội muội.” Trĩ Nương vừa lấy quần áo Triệu Yến Nương thay đặt vào bồn gỗ mang sang hồ nước, nước ao nhưng ấm hơn hẳn nước chảy trong suối.

Cạnh ao có nha hoàn trang phục màu vàng cam đang tẩy bút nghiên, nghiên mực đen trơn bóng, Trĩ Nương tuy không hiểu lắm, cũng nhìn ra không phải vật phàm.

Nha hoàn đó nhìn thanh đánh giá quần áo, nhân dạng, đôi mắt lóe lóe.


Trĩ Nương mỉm cười, học theo nha hoàn đó ngồi xuống ở cạnh ao đá , lấy quần áo ra, tay nàng nõn nà, nhưng giặt quần áo động tác rất thành thạo.

Nha hoàn kia cũng cười với nàng, “Vị muội muội, ta tên Chấp Mặc, không biết muội muội xưng hô thế nào.” Trĩ Nương hơi ngượng ngùng nói, “Chúng ta là nữ nhi Độ Cổ Triệu huyện lệnh, thứ ba trong nhà, lần này cùng mẫu thân lên núi tới dâng hương, tạ ơn phù hộ cho đại tỷ ở kinh thành.”Triệu gia có một nữ nhi được phong làm huyện chủ, đã truyền khắp nơi, Chấp Mặc tự nhiên nghe nói qua.

“Ngươi là tiểu thư huyện lệnh?”Nàng gật gật đầu.

Chấp Mặc có chút không dám tin.

“Vừa rồi là nô tỳ quá phận, mạo phạm tiểu thư, chỉ là ngài đường đường là tiểu thư huyện lệnh, sao lại tự mình giặt đồ, không có mang hạ nhân theo sao?”“Có mang chứ, nhưng bà tử phải hầu hạ mẫu thân, Nhị tỷ trẹo chân, thay quần áo ra không có ai giặt, ta rảnh rỗi không có việc gì, cũng không tính mệt nhọc.” Chấp Mặc im miệng, nhìn cách nàng ăn mặc, đoán ra nàng là thứ xuất, nếu bằng không, huyện lệnh phu nhân sao bỏ được thân sinh nữ nhi thay bọn nha đầu việc.

Thấy nha đầu đồng tình, Trĩ Nương cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu, “Ta ở trong phủ cũng làm như vậy, cũng không quá khó, còn có thể qua ngày.”Chấp Mặc đối với nàng tức khắc tâm sinh hảo cảm, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư hiểu rõ, nếu lão phu nhân thấy, tất sẽ khen tiểu thư tâm tính tốt.”.

Trĩ Nương thấy nàng ấy tuy là nha đầu, nhưng lại rất ý vị, khi nói đến lão phu nhân, mang theo thần sắc cực kỳ kiêu ngạo, không khỏi hỏi, “Không biết lão phu nhân họ gì?”“ Lão phu nhân nhà ta họ Tư.”Tư? Trĩ Nương căn bản không biết họ Tư có gì đặc biệt nhưng vẫn giả bộ giật mình.


Chấp Mặc vừa lòng thần sắc của nàng, đem bút nghiên bỏ vào rổ, chỉ một cái sân cách đó không xa: “Đó chính là nơi lão phu nhân nghỉ tạm.” Theo tay nàng ấy chỉ, đối diện có một cái sân, sân đó khác với sân trong chùa, giống như một độc môn tiểu viện, xem ra Chấp Mặc nói thì Tư lão phu nhân thân phận không bình thường.Trĩ Nương mỉm cười nhìn Chấp Mặc rời đi.

Nàng không chút để ý mà vò quần áo, chậm rãi nheo mắt lại, dùng sức đem váy xé rách một cái miệng to, lúc này mới vắt khô bỏ vào trong bồn.

Trong phòng cho khách hai mẹ con nói thầm, oán trách Đổng Khánh Sơn không thành công, lại trách Trĩ Nương quá giảo hoạt, Triệu Yến Nương tức giận nằm ở trên giường, thiên thời địa lợi nhân hoà, cơ hội tốt, cư nhiên lại để nha đầu chết tiệt đó chạy thoát, nàng ta nhìn chằm chằm xà nhà đầy mạng nhện, tâm càng thêm phiền.Mặc quần áo đi ra ngoài, mặc kệ Đổng thị kêu to đều không ngừng, tóm được một tiểu sa di liền chỉ trích bọn họ làm việc không để tâm, phòng cho khách không quét tước sạch sẽ.

Tiểu sa di nghe nàng nói trong nóc nhà có nhện, miệng hô A di đà phật, “Nữ thí chủ, trời cao có đức hiếu sinh, người xuất gia từ bi quan trọng, không thể sát sinh, con nhện tuy nhỏ cũng là sinh linh, không thể động sát tâm, nữ thí chủ lệ khí quá nặng, tội lỗi tội lỗi.”Đổng thị chạy tới, cười, “Tiểu sư phụ, tiểu nữ thất lễ, mong sư phụ thứ lỗi.” Vừa lúc Trĩ Nương giặt quần áo trở về, đem quần áo đi phơi, cái chỗ rách nháy mắt kích nổ Triệu Yến Nương giận.“Ngươi làm như thế nào, giặt quần áo lại rách to như thế, ta thấy ngươi rõ ràng không có hảo tâm, căm hận với ta, mới cố ý hủy hoại quần áo.” Trĩ Nương xoa đôi tay bên nhau, cúi đầu, “Nhị tỷ tỷ, là Trĩ Nương sai, Trĩ Nương không cẩn thận, mới làm quần áo rách.”Tiểu sa di đó là Vong Trần, hắn kinh ngạc mà nhìn một màn này, nữ thí chủ quá đáng thương, không nghĩ tới ở nhà còn bị khi dễ.


Đổng thị giận nữ nhi không phân biệt, vội vàng mà uốn Triệu Yến Nương, nói với Trĩ Nương, “Tỷ tỷ ngươi hôm nay tính tình không tốt, trước giờ đối với ngươi vô cùng quan tâm, ngươi cũng không nên cùng tỷ tỷ ngăn cách.” Trĩ Nương nước mắt lưng tròng, không nói lời nào rơi lệ, ngực Vong Trần khó chịu, nhanh đi xa.Thấy người ngoài, Đổng thị lập tức bất thiện nhìn Trĩ Nương, lạnh lùng nói, “Cùng ta vào nhà.” Trĩ Nương “Phịch” một tiếng quỳ xuống, lớn tiếng khóc kêu, “Mẫu thân, thỉnh ngài trách phạt Trĩ Nương, Trĩ Nương vô dụng, quần áo đem giặc không tốt, để trang phục Nhị tỷ hỏng, ngài chớ giận, muốn đánh muốn phạt Trĩ Nương xin chịu, cầu mẫu thân bớt giận.” Triệu Yến Nương vừa nghe càng giận, không quan tâm xung quanh, nổi giận mắng, “Ngươi đồ tiểu tiện nhân, có phải ngươi có ý định đem xiêm y xé, đồ mới làm chi phí mười lượng bạc.” Mười lượng bạc không phải là số lượng nhỏ, đủ cho nhà bình dân sinh hoạt hai năm, Đổng thị vốn là nông nữ, đối với tiền bạc xem trọng, nghe lãng phí bạc, tâm như chảy máu, sắc mặt càng âm trầm.

Cách đó không xa, có người đang đứng.Trĩ Nương thấy là Chấp Mặc.

Đổng thị trong cơn giận dữ, liền tiến lên kéo nàng, nàng không dậy nổi, ngã trên mặt đất, quỳ sát đất khóc lớn, “Mẫu thân, Trĩ Nương nguyện quỳ gối nơi này, cầu Nhị tỷ nguôi giận.” Cửa tiểu viện mở ra, Chấp Mặc đỡ một vị lão phu nhân , Trĩ Nương câu khóe miệng, khóc càng thêm thương tâm..


— QUẢNG CÁO —