Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

Chương 9: Chương 9




Độ Cổ huyện thành bất quá chỉ là một huyện nhỏ, trong thành quan lớn nhất chính là huyện lệnh, Triệu Phượng Nương là huyện chủ duy nhất trăm năm mới có của Độ Cổ, không chỉ lễ trong kinh đưa tới, còn có của quan viên trong Lâm Châu thành, ở Độ Cổ huyện phàm là có chút quen biết đều tới chúc mừng, lễ như nước chảy vào hậu viện, hai mẹ con Đổng thị nhìn hoa cả mắt, tâm hoa nộ phóng.

Triệu Yến Nương vuốt trang sức, liền mang lên người, cắm trên đầu, còn vải quần áo nguyên liệu quý, xúc tua này nọ, nàng ta làm nũng với Đổng thị, “Nương, vừa đúng lúc cho con làm mấy bộ đồ mới.”“ Được, hai mẹ con ta đều may mới.”Mà ở tây phòng, lại bình tĩnh như nước, Triệu Phượng Nương lên làm huyện chủ, Đổng thị cao giọng vài phần, mỗi ngày đều quát mắng bọn hạ nhân , ở tây phòng nghe rất rõ ràng, Củng di nương càng thêm cẩn thận, Trĩ Nương yên lặng dưỡng thương.


Ô Đóa tới bếp lấy thức ăn, trở về vẫn là cái rổ rỗng tuếch, nuốt giận gạt lệ, “ Vương bà tử phòng bếp nói, gần đây trong phủ rất việc nhiều, bọn hạ nhân đều vội vàng chân không chạm đất, không rảnh cho chúng ta cơm canh.”Củng di nương vừa nghe, hốc mắt phiếm hồng, xoay người trở lại phòng, lấy ra một khối bạc vụn, giao cho Ô Đóa, “Thôi, đại cô nương được phong làm huyện chủ, là chuyện đại hỉ, ngươi đi quán sau phố, mua chút thức ăn trở về.”Ô Đóa cúi đầu đi ra ngoài, Trĩ Nương dựa vào gối đầu trên giường, nghỉ ngơi mấy ngày, thương thế đã tốt, cẩn thận có thể nói nhưng nàng vẫn không mở miệng nói chuyện.“Gặp qua Khúc mụ mụ.”Bên ngoài truyền đến tiếng Ô Đóa, Củng di nương thiếu chút nhảy dựng lên, giống gà nghe tiếng chồn.

Trĩ Nương nhìn Củng di nương, liền biết Khúc mụ mụ là nhân vật lợi hại.

Người vào phòng là một bà tử, cao lớn cường tráng, đôi mắt đảo quanh, nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập khinh thường, Trĩ Nương cường chống thân mình ngồi dậy, lạnh lùng nhìn bà tử đó, bà tử đó sửng sốt, tiếp theo khinh bỉ cười, “Nô tỳ gặp qua tam tiểu thư, giờ Thìn đã qua, tam tiểu thư còn chưa dậy, nô tỳ tới không đúng thời điểm, nhị tiểu thư tâm từ, nhớ tình tỷ muội, có cái gì cũng nghĩ đến tam tiểu thư, thấy trong vườn hoa nở đẹp, không muốn độc hưởng một mình, lệnh cho nô tỳ tới thỉnh tam tiểu thư cùng ngắm hoa.”Ngắm hoa?Trĩ Nương rũ mắt, biết nàng mới từ quỷ môn quan trở về, còn muốn lôi kéo nàng đi ngắm hoa, nhị tiểu thư từ tâm đồ, phải nói là tâm độc như rắn rết.Nàng từ địa phủ về nhân gian, nhưng Trĩ Nương thật sự đã đi địa phủ điểm danh, hương tiêu ngọc vẫn, vậy còn dám nói nhị tiểu thư kia biết tỷ muội tình thâm.

Củng di nương nén thân thể, nhu nhu nói, “Khúc mụ mụ, ngươi cũng biết tam tiểu thư mới vừa rồi… Thân mình tam tiểu thư , sợ là phải dưỡng thương thêm mấy ngày, tâm ý nhị tiểu thư…”Khúc bà tử hung hăng mà trừng liếc một cái: “Củng di nương, tam tiểu thư không phải đã khỏe à, cũng ngủ đến lúc này mới dậy, lại nói đây là chuyện của các chủ tử chúng ta là nô tỳ sao biết được, nhị tiểu thư thương muội muội, tam tiểu thư chớ có cô phụ.”Nói xong lại nhìn Trĩ Nương nói, “Tam tiểu thư, ngài nói nô tỳ nói có lý hay không , nhị tiểu thư ở trong vườn chờ, mong tam tiểu thư chớ làm nhị tiểu thư chờ đến trái tim băng giá.” Haha hahaTrĩ Nương lạnh lùng liếc bà ta một cái, chậm rãi đứng dậy, Củng di nương vội vàng tiến lên đỡ.


Nàng ý bảo di nương đỡ nàng đến sau bình phong đổi váy áo, lại là váy áo màu xanh biếc, thắt eo màu vàng, nguyên liệu cũng thô đến nhám tay, nàng quét mắt hết tủ áo, thấy bên trong trừ bỏ hai màu này, cũng không có màu nào tốt, thậm chí còn có màu tối, rõ ràng là đồ của lão phụ nhân mới có thể mặc.

Cái đai lưng màu vàng buộc eo nàng chặc đến tinh tế, một tay có thể ôm hết, may ngực cũng có nên thêm vẻ tiếu lệ.Khúc bà tử ho khan một tiếng, “Tam tiểu thư, không còn sớm nữa.”Tay Củng di nương run lên, tùy ý búi cho nàng búi tóc, dùng dải lụa buộc lại, chưa cắm trâm hay thoa gì.

Trĩ Nương ra cửa, Ô Đóa tiến lên đỡ nàng, nàng buông tay Củng di nương, Củng di nương nhìn nàng như có thiên ngôn vạn ngữ, hai mắt đẫm lệ doanh doanh.


Nàng xoay người, Ô Đóa đi theo bà tử kia, không đi bao xa, thì thấy Yến Nương ngồi ở đình hóng gió, trên bàn trái cây, điểm tâm, thật như là đang ngắm hoa.

Triệu Yến Nương không mở miệng cho nàng ngồi, sờ cây trâm, “Tam muội muội, chúng ta là quan gia tiểu thư, mỗi tiếng nói, mỗi cử động phải giống quý nữ trong kinh, nhưng phải nhã nhặn, lịch sự , hiện giờ đại tỷ đã là huyện chủ, chúng ta thân là muội muội, càng phải khắc kỉ phục lễ, để người ta tìm không ra sai lầm.”Cây trâm đó nạm ngọc, ngọc chất xanh biếc thông thấu, khắc kim bao, là đá quý, theo động tác vuốt của nàng ta càng rực rỡ lung linh..