Đồng thời họ cũng cố liên lạc với Ngạo Thiên những không được.
"Con khỉ già đó điên thiệt rồi sao?"
"Ta biết là lão ta mê NPC, nhưng mê đến mức đem cả cơ đồ đi cho? Lần đầu ta thấy."
Vô Thường vừa rít một hơi thuốc, vừa gãi đầu nhìn tin tức.
"Dù thế nào, việc hắn đem dâng hơn một nửa lãnh thổ hiện có cho Thiên Vỹ Yêu Vương cũng gây biến động tuyệt đối không nhỏ."
"Không thể bảo các thế lực tước quyền sở hữu lãnh địa của Ngạo Thiên sao? Hắn trao cho Yêu Tộc đó?"
Vô Thường tò mò hỏi.
Mã Lượng chỉ biết lắc đầu.
"Được vậy cũng mừng, nhưng quyền sở hữu lãnh thổ là do hệ thống ký kết, không phải con người. Ta không chắc lắm nhưng ta không nghĩ các thế lực sẽ hành động ngay đâu."
"Nhất là khi động vào quyền lợi lãnh thổ là động vào Hiệp Hội Phương Xa."
"Bây giờ thì còn là động vào chính Yêu Tộc."
"Ta hỏi ngươi, Yêu Tộc có t·ấn c·ông g·iết hại bất kỳ ai chưa?'
Vô Thường chỉ biết lắc đầu trước câu hỏi đó.
"Tức là người bản địa sẽ không động thủ khi mà Yêu Tộc chưa động thủ. "
"Đúng, hiện tại Yêu Tộc chỉ đứng tên sở hữu, hưởng tài nguyên, chưa phải là làm hại bá tánh."
"Chưa đủ lý do để các thế lực gây nên cuộc chiến với yêu tộc."
"Đặc biệt là khi Ma Thần vừa được sinh ra."
Vô Thường tặc lưỡi.
Bọn họ không ngu để mà không hiểu Ngạo Thiên đem cho hơn nửa lãnh thổ mang ý nghĩa gì.
Bang hội mới sinh ra, Vọng Ngữ kia.
Sẽ được Yêu Tộc hỗ trợ.
Lãnh địa chiến lần kế, bọn họ còn có thể giữ được thành trì của mình sao?
Một Yêu Vương thôi đã là mạnh hơn bất kỳ con boss nào hiện có trong trò chơi rồi.
Vô Thường cắn răng mà nhìn những tin tức.
"Mã Lượng, ông nghĩ sao?"
Lão ta im lặng một hồi, cuối cùng mới nuốt nước bọt mở lời.
"Chỉ có quy phục Yêu Tộc thôi."
"Giao hết lãnh thổ cho Thiên Vỹ Yêu Vương."
"Chỉ có thế chúng ta mới có thể qua khỏi nước đi này của tên khốn Ngạo Thiên."
"Bà mẹ nó ! Phí tiên tửu mà ta cho hắn uống !"
Vô Thường thở dài.
"Đi ngay thôi. Càng để lâu, chúng ta càng chịu thiệt."
.
.
.
Thiên Vỹ Yêu Vương nhấp một ngụm trà.
Ngày dài hôm nay còn chưa hết.
Một chút nữa, theo những gì Thiên Vỹ Yêu Vương thấy, Yêu Thố sẽ thông báo hai người phương xa nữa muốn diện kiến.
Thế nhưng, biến số đã bắt đầu.
"Bẩm đại nhân, Ngạo Thiên hắn quay trở về đại điện !"
.
.
.
Vô Thường và Mã Lượng cấp tốc đã cùng nhau đến xin diện kiến Thiên Vỹ Yêu Vương.
Tất nhiên là phải tốn không ít để đút lót mới có thể gặp ngay trong ngày.
Cả hai cùng quỳ xuống hành lễ.
Sau đó mới nói ý định của mình.
"Bẩm Thiên Vỹ Yêu Vương, bọn tôi đến đây muốn quy phục Yêu Tộc, trao cho người gần một nửa số lãnh thổ thuộc người phương xa. Chỉ cần được giữ lãnh địa dưới danh nghĩa của Hiệp Hội Phương Xa."
Mã Lượng dõng dạc mà nói.
Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn bọn họ.
Mỉm cười.
"Cảm ơn lòng tốt của hai người, món quà này..."
"Trừ khi trực tiếp trao nó cho Vọng Ngữ bang...còn không thì ta không nhận."
Hả...?
Lời nói như sét đánh ngang tai.
Mặt Mã Lượng cắt không còn giọt máu.
Vô Thường cũng không thể tin vào tai mình.
"Tại sao...!? Chúng tôi cũng muốn quy phục giúp ngài một phần cho Yêu Tộc ! Ngài không nhận nó, phải chăng không sợ Yêu Tộc làm loạn vì quyết định hồ đồ này !?"
Mã Lượng trong tâm đã sinh nên lửa giận, hắn gấp lắm rồi.
Thế nhưng trong phút chốc áp lực như muốn g·iết người được phóng ra.
Hai người bọn họ không có trang bị phòng bị như Uy Thế Đế Vương để mà chống đỡ.
Lập tức phải quỳ xuống.
Màn hình hệ thống liên tục nổ hiệu ứng bất lợi.
"Yêu Tộc do ta quản, hay ngươi quản?"
Thiên Vỹ Yêu Vương thờ ơ mà trả lời.
"Gan lớn ! Dám hỗn láo với Yêu Vương !"
Hoàng Hầu và Hoàng Cẩu cũng giương v·ũ k·hí ra.
"Thôi được, cho các ngươi một cơ hội, quy phục lãnh địa cho Vọng Ngữ Bang rồi gia nhập Yêu Tộc, nếu không thì từ giờ các ngươi chính là đối địch."
Mã Lượng nghe lời kia mà lạnh hết cả gáy.
"Là do Ngạo Thiên...?" Vô Thường lúc này đang vô cùng âu lo và tức giận.
"Nghĩ vậy cũng được." Thiên Vỹ Yêu Vương gật đầu.
"Mẹ kiếp." Vô Thường mắng thầm.
"Chúng ta đi thôi Mã Lượng."
.
.
.
Hai người kia rời đi.
Lúc này Thiên Vỹ Yêu Vương mới thả lỏng người, đứng dậy mà rời khỏi đại điện.
Hết việc.
Đây là hai người cuối cùng hôm nay nàng phải gặp mặt.
Ngạo Thiên hắn thật sự đoán được hai tên còn lại trong Tam Đệ Nhất Nhân sẽ đến.
Hắn đến, ý định rất đơn giản.
Cầu cho ta đừng nhận lãnh thổ của bọn họ nếu họ không chấp nhận giao cho Vọng Ngữ Bang.
"Lãnh địa của chúng, dù gì ta cũng đem về cho nàng."
Nếu chỉ có thế thì Thiên Vỹ Yêu Vương sẽ không chấp thuận ngay.
Nhưng Ngạo Thiên có lý do để nàng phải chấp nhận.
Lãnh Địa Chiến.
Đây là cuộc c·hiến t·ranh giành lãnh thổ mà chỉ những người thuộc Hiệp Hội Phương Xa mới có thể nhận được thưởng từ chúng.
Là lý do hai người kia nguyện dâng lãnh thổ.
Dù về danh tiếng, lãnh thổ toàn bộ thuộc về Yêu Tộc.
Nhưng phần thưởng từ lãnh địa chiến, chúng vẫn là người nhận.
Chúng nguyện quy phục, chính là để tránh bị mất lợi.
Thay vào đó để Ngạo Thiên đánh chiếm các lãnh thổ.
Phần thưởng cho người chơi, cũng sẽ có một phần trao cho nàng.
Nàng cũng hiểu và không có ý định lấy tất cả phần đó.
Bởi vì dù có đoạt được hết lãnh thổ, vẫn sẽ cần người phương xa.
Không có thưởng phạt, sẽ không có động lực.
Hai người kia, khi mà Yêu Tộc đã thống lĩnh.
Dù thế nào cũng bắt buộc phải quy phục thôi.
Thiên Vỹ Yêu Vương sau khi nghe Ngạo Thiên giải thích về lãnh địa chiến không khỏi mà cười thầm.
"Thế hóa ra ngươi trao lãnh địa cho ta, rốt cuộc cũng là vì tư lợi?"
Ngạo Thiên cười khà khà trước câu hỏi đó của nàng.
"Tư lợi duy nhất của ta chính là muốn có được nàng."
"Nếu muốn tiền của cho riêng mình, ta vẫn sẽ giữ lệnh bài bang chủ cho riêng mình."
"Có chăng ta không muốn anh em trong bang ta vì lựa chọn của ta, mà mất đi lợi ích."
"Đối với ta là anh em, đối với nàng là những đồng tộc, chắc hẳn chúng ta sẽ có điểm tương đồng này nhỉ?"
Nàng mỉm cười, nhẹ vỗ tay khen thưởng Ngạo Thiên.
"Được. Ta thuận theo ngươi."
"Xưa nay ta luôn ưa thích những kẻ không chỉ nghĩ cho bản thân mình, ta sẽ không làm khó anh em ngươi."
Ngạo Thiên vui vẻ cười.
"Còn chuyện những lãnh thổ còn lại, cứ để cho ta."
"Lãnh địa chiến kỳ sau, ta sẽ đoạt cả thiên hạ dâng cho nàng."
Thiên Vỹ Yêu Vương lúc này kỳ thực cảm thấy hứng thú.
Một biến số lớn thực sự là một liều thuốc bổ cho căn bệnh của nàng.
Nhất là khi biến số đó mang lại biết bao nhiêu lợi ích.
Ván Cờ Yêu Tộc và loài người, đã ngày một nghiêng về một hướng.
.
.
.
Sau khi Ngạo Thiên rời đi, Thiên Vỹ Yêu Vương im lặng mà nhìn theo bóng lưng của hắn.
Làm nàng nhớ về một đoạn quá khứ đã từ rất lâu.
Sau đó bắt đầu ra lệnh cho Yêu Thố.
"Mau chuẩn bị một phần Yêu Dịch Thượng Phẩm ban thưởng cho Ngạo Thiên. Để hắn tùy chọn loại Yêu Dịch."
Yêu Thố gật gật đầu, tuân lệnh mà phóng đi như bay.
Lần này, Ngạo Thiên đã trở thành một đại công thần cho Yêu Tộc.
Thưởng cho Yêu Dịch là dễ hiểu.
Yêu Dịch là vật phẩm chuyển hóa người phương xa trở thành Yêu Tộc.
Tùy loại Yêu Dịch mà có thể giúp họ hóa thành chủng loài khác nhau.
Tuy nhiên nhiều loại Yêu Dịch sẽ hiếm có hơn các loại khác.
Yêu Dịch của tộc sói, tộc mèo, tộc chuột các loại sẽ rất dễ kiếm.
Nhưng Yêu Dịch của Thủy Hồ, Ngô Công, Phi Hổ, các loại sẽ vô cùng khó kiếm, chứ đừng nói tới Thần Yêu Dịch như Thần Hổ, Chúc Long.
Đây chính là khẳng định Ngạo Thiên sẽ gia nhập Yêu Tộc.
Tên Ngạo Thiên này, chỉ trong một ngày, đã đứng lên vị trí hơn cả Yêu Thố, được trọng dụng có phần còn hơn cả Yêu Tướng.