Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 160: Chia Tay Đi



Chương 160: Chia Tay Đi

Tiếng cãi nhau trước cửa ồn ào vô cùng.

Nhận Nguyệt thút thít mà khóc, tay đã tự bịt tai mình lại.

Tiếng ồn đến ong ong đầu óc.

.

.

.

Đạp Tuyết gương mặt có phần lãnh cảm.

Nhiều ký ức tốt nhất nên quên đi.

.

.

.

"Chào bác Đông đi con."

"Chào cô Mai đi con."

"Chào anh Hòa đi con."

Hình ảnh một đứa trẻ mỉm cười, cúi đầu chào vô số người lạ mà mẹ hắn giới thiệu liên tục ồ ạt xuất hiện trong đầu hắn.

"Ôi con tôi nó ham học lắm ! Thấy nó thích học đàn, nên tôi dù không có nhiều tiền tôi cũng ráng thuê người dạy cho nó đấy... Tội nghiệp... đam mê của nó mà."

"Dạ ! Con thích đánh đàn lắm !"

Mẹ.

Con không thích học đàn.

"Con tôi ấy, lúc nào cũng đứng đầu trường, thi lên cấp 3 điểm cũng cao nhất thành phố !"

"Mẹ dạy con giờ phải cố gắng học, sau này mới thành tài được !"

Mẹ.

Con mệt lắm.

"Con trai tôi..."

"Con trai tôi..."

Không biết từ khi nào, Đạp Tuyết đã có hai gương mặt.

Một gương mặt im lặng, thẩn thờ.

Và một gương mặt lúc nào cũng cười tươi, luôn nghe theo lời mẹ.

Bồi tiếp những cuộc xã giao của mẹ với người lớn.

Khi nhỏ, hắn cũng thích lắm.

Vì, chỉ mỗi khi ấy, là hắn được gặp mẹ trong ngày.

Đi từ sáng đến tối.

Từ lúc hắn ngủ dậy đi học đến lúc hắn đi ngủ.

Mẹ đôi lúc còn không về nhà.

Thế nên mỗi lần gặp các bác, các dì, các cô kia.

Hắn vui lắm.

Vì hắn được đi chơi cùng mẹ.

Một chút diễn xuất này, có là gì.

.

.

.

"Mẹ ! Đừng như vậy mà !"

"Như vậy là như nào !? Mẹ làm gì sai hả con để con không nghe lời mẹ như vậy ?"



"Con quen nó ? Rồi sao ? Kế tiếp thì là gì ?"

"Cưới nó ? Con được cái gì ? Một đứa bòn rút tiền của hả."

"Muốn thì mẹ tìm cho con vài người, mây tầng nào gặp mây tầng nấy ! Mẹ cho con học, cho con giỏi thế này, không phải để con đi quen một đứa ất ơ !"

"Mẹ đừng nói như vậy nữa được không ? Nhận Nguyệt có làm gì sai sao? Cứ mỗi một lời là mẹ lăng mạ, xỉ nhục em ấy một lần !?"

"Hỗn láo mất dạy ! Giờ còn cãi lại ?"

"Con không..."

"Tao đẻ ra mày, nuôi cho mày để mày nghe lời người khác xúi dạy về cãi cha cãi mẹ thế hả !?"

"Bỏ con đó ngay cho tao !"

"Còn không thì đừng có mà gọi tao một tiếng mẹ !"

Tim Đạp Tuyết lúc ấy như đã rơi mất.

"Tao không có đứa con như mày !"

Lời hắn không muốn nghe nhất lại đang diễn ra.

Bao nhiêu năm tháng đeo một chiếc mặt nạ, diễn xuất một đứa con ngoan.

Lúc ấy, chiếc mặt nạ ấy như vụn vỡ.

Đạp Tuyết trơ mắt nhìn mẹ mình.

Hắn không nói được lời nào.

Như thể có gì đó trong thâm tâm hắn vừa hỏng rồi.

Hắn bước đến cửa nhà Nhận Nguyệt.

Tiếng khóc thút thít của nàng dù rất nhỏ, nhưng đứng sát cửa, vẫn nghe được.

"Ra đó làm cái gì !? Nó là gia đình của con sao !?"

"Sao hả ? Con muốn bỏ đi sao ? Với nó ? Nó sẽ lo cho con sao?"

"Con nên biết, chỉ mẹ thương con thôi ! Mấy con điếm như nó, quen con đều vì tư lợi cả."

Bà mẹ kia bắt đầu rời đi.

"Con làm sao thì làm ! Chia tay con đó cho lẹ ! Tự đi mà bắt xe về nhà !"

Đạp Tuyết chẳng nói gì.

Hắn áp đầu vào cánh cửa.

Thẩn thờ.

Trong tâm trí hắn lúc đó chỉ có hình ảnh Nhận Nguyệt khóc.

Khóc rất nhiều.

Tương phản với hình ảnh mà hắn yêu nhất của nàng.

Hình ảnh một nụ cười tỏa đầy nắng sớm.

Hắn...Từng không nhớ nụ cười của mình.

Diễn xuất.

Tất cả là diễn xuất.

Mỗi một nụ cười.

Mỗi một tiếng dạ.

Suốt bao nhiêu năm qua.

Đều là hắn diễn cho mẹ, cho những người lớn kia xem.

Lần hắn tỏ tình.

Là vì hắn biết được.

Hắn muốn nụ cười kia mãi.

Nụ cười hạnh phúc, chân thật.



Thứ mà hắn đánh mất từ rất lâu.

"Nhận Nguyệt."

"Mẹ anh đi rồi."

"Em ra đi."

Nhận Nguyệt khóc nấc.

Cố gắng với tay đẩy nắm cửa ra.

Nàng không còn sức để mà đứng dậy nữa.

Đạp Tuyết đẩy nhẹ cửa mà bước vào.

Ôm chầm Nhận Nguyệt vào lòng.

"Xin lỗi."

"Anh xin lỗi."

Nhận Nguyệt vẫn còn nấc nghẹn.

"Kh...Không sao..."

"Không có đau đâu mà !"

Nước mắt của nàng vẫn còn rơi.

Đạp Tuyết chỉ có thể lấy tay áo mà lau bớt.

"Vậy...anh định làm gì?"

Đạp Tuyết im lặng.

"Anh không biết."

Nhận Nguyệt lấy tay.

Lau đi nước mắt.

"Thôi..."

Nàng mở một nụ cười.

Dẫu nước mắt vẫn còn rơi.

"Em..."

"Em cũng không biết đâu mới là đúng."

"Em không nghĩ chúng ta thật sự có thể tiếp tục quen nhau."

"Nếu mẹ anh như vậy."

"Nhưng."

Nhận Nguyệt như hạ quyết tay.

Nắm tay đã tự bấu chặt chính mình.

"Chỉ cần anh vẫn muốn quen em."

"Chỉ cần vậy thôi."

"Dù là không thể, em cũng sẽ tìm cách để nó trở thành có thể."

"Dù thế nào em cũng sẽ tiếp tục."

Tiếng khóc ngấc của Nhận Nguyệt vẫn vang lên.

Đạp Tuyết nhìn nụ cười đó.

Nụ cười của Nhận Nguyệt.

Tim hắn trĩu nặng.

Đôi tay run run.

Nụ cười ấy...

Không còn là nụ cười tỏa nắng đó nữa.

Một nụ cười gượng gạo.

Như tấm mặt nạ mà hắn đã phải đeo suốt bao lâu nay.



Nụ cười của việc cố gắng cười.

Trong khi bản thân không còn có thể cười.

"..."

Nhìn nụ cười ấy.

Đạp Tuyết cảm thấy như tiếp tục, thật sự chỉ làm người mình thương phải thêm đau khổ.

Như cái cách mẹ hắn đã làm với hắn.

"...Chia tay đi."

.

.

.

Lâm Nương trực tiếp đã khóc sướt mướt rồi.

Điểm yếu của nàng là chuyện tình cảm.

Song Uyên sức chịu đựng có cao hơn một chút, nhưng mũi cũng đã ửng đỏ, mắt rưng rưng.

Quý Mộng chỉ để lại một gương mặt buồn.

Mì Hảu Hảu thì ngước mặt lên trời, không nói gì.

Diệp Vũ thì có tồn tại... Nhưng không ai để ý.

"Oa..!!! Nhận Nguyệt ...!"

Lâm Nương lao vào ôm nàng.

"Đạp Tuyết là thằng tồi ! Thằng tồi !" Nàng khóc lóc mà ôm nàng.

Nước mắt nước mũi dính hết lên trang phục của Nhận Nguyệt.

Cũng may đây là trong trò chơi...

"Hầy... Không biết nói gì thật." Quý Mộng thờ dài.

"Những chuyện thế này, thật khó có kết quả đúng." Song Uyên cũng thẩn thờ.

Liệu họ tiếp tục quen nhau có phải là câu trả lời đúng ?

Với một người mẹ ngăn cản như vậy, liệu tiếp tục có tốt hơn ?

Lâm Nương thì buồn cho một mối tình dang dở.

Nhưng Song Uyên và Quý Mộng thì phần nào hiểu được.

Đạp Tuyết chắc hẳn cũng suy nghĩ.

Nếu tiếp tục sẽ chỉ khiến Nhận Nguyệt chịu thêm đau khổ, dày vò từ mẹ của mình.

Gọi hắn nhu nhược cũng được, nhưng tuyệt đối là hắn yêu thương Nhận Nguyệt.

"...Sau chuyện đó. Ở trường học bắt đầu có nhiều tin đồn."

"Đạp Tuyết đánh học sinh khác."

"Đạp Tuyết trốn học."

"Đạp Tuyết dẫn đầu băng đảng xe đua trong thành phố."

"Mẹ của hắn thường xuyên phải đến trường học vì hắn."

"Hắn như một con người khác vậy."

"Ban đầu em cũng bối rối."

"Đến một ngày, tình cờ gặp hắn, em chỉ hỏi tại sao hắn trở nên như vậy."

"Mặt hắn lúc ấy rất buồn."

"Hắn bảo."

"Vai diễn một đứa học sinh ngoan hiền của hắn đã hết rồi."

"Hắn sẽ diễn vai khác. Diễn nhiều vai."

"Diễn nốt cuộc đời này."

"Chỉ là không phải là vai diễn mà mẹ hắn ưa thích thôi."