Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 226: Ba Động



Chương 226: Ba Động

"Đinh Đạt đại nhân... liệu Ninh Nhật sử dụng tà môn, thiêu đốt sinh mệnh như vậy, có được coi là hợp quy ?" Tên Bát Lưu ấy lên tiếng.

Tố Hinh mở to mắt nhìn hắn.

Chưa kịp nói gì, Đinh Đạt đã phũi hắn đi.

"Vớ va vớ vẩn. Quy củ Ninh Gia xưa nay, có cấm dùng võ học ở ngoài sao ? Ngươi lấy cái gì nói kỹ thuật ngài ấy dùng là tà môn ?"

"Thiêu đốt sinh mệnh, không phải là kỹ thuật của tà môn sao ? Tôi mong ngài anh minh, đem việc này trình báo để gia tộc tìm hiểu rõ ngọn nguồn."

Bát Lân cúi đầu, nhưng Ninh Nhật nhìn rõ hắn chỉ là giả vờ.

Hờ...

Túm được một cái đuôi.

Không vội.

"Ngươi lo việc bao đồng làm gì ? Ta làm việc cần ngươi phải nhắc nhở sao?" Đinh Đạt lộ vẻ khó chịu rõ rệt.

Làm như ta không biết ngươi là người của ai?

Tên Bát Lưu chỉ im lặng.

"Hầy...! Thôi được rồi ! Tới bài kiểm tra thứ ba."

Tên Tứ Lưu giật mình.

Bài kiểm tra thứ ba là thực chiến, chắc hẳn sẽ là chiến đấu với hắn.

Nhìn đòn Huyết Trảm vừa rồi, hắn có chút sợ mình sẽ không chịu nổi tổn thương.

Đến cả Đinh Đạt còn đánh giá sát thương vừa rồi thuộc hàng Lục Lưu.

Ninh Nhật lúc này thì có chút lười biếng nhìn.

Vốn dĩ sát thương gây ra vừa rồi, xét vào hệ quy chiếu của người chơi, chỉ là một đòn sát thương tầm trung của tầm cấp 20-30.

Vào miệng những người này, lại đạt đến 60.

Lý do cũng dễ hiểu.

Người chơi vốn dĩ được thiết lập cho lượng sát thương khiêu chiến vượt cấp như vậy.

Con người bị điên vì con số.

Chả ai muốn đánh một con Boss với thanh máu chỉ bằng một người chơi cả.

Nhưng một con boss hàng trăm triệu máu...!? Sát thương ta chém ra phát nào phát nấy cả triệu ?

Lúc đấy họ lại thấy hào hứng, "có thử thách".

Vì lý do đó mà sát thương gây ra của người phương xa gần như là vượt trội so với người bản địa ở tầm Nhất tới Cửu Lưu.

Nhưng thế cũng tốt.

Tận dụng điều này, Ninh Nhật thật sự có thể có sức chiến đấu với Ninh Thi Dao ở Cửu Lưu.

Tầm cấp độ hiện tjai của người phương xa, 6x 7x là được !

"Mời ngài chọn đấu thủ."

Ninh Nhật còn chả buồn do dự, lập tức bước tới.

Nhìn thấy cảnh tượng kia, Tố Hinh lập tức hoảng hốt.

"Đại nhân...! Không được đâu !" Giọng nói của Tố Hinh đầy lo lắng.

Nhưng địch thủ của hắn thì không khỏi mỉm cười.

Đó là tên Bát Lưu kia.

"Ta xem ngươi có vẻ ngứa mắt ta, cho ngươi cơ hội tỉ thí một chút đấy."

Ninh Nhật mỉm cười.



"Đa tạ công tử." Tên Bát Lưu kia cũng nhe răng mà cười.

"Ninh Nhật đại nhân... Tôi nghĩ ngài nên chọn người Tứ Lưu hoặc Lục Lưu thôi... Bát Lưu hiện tại... có chút sớm."

"Không sao. Dù ta có thua thì nếu thể hiện tốt, dựa theo trình báo của ngài ta vẫn được điểm cao hơn là Lục Lưu mà."

Theo lý là vậy.

Ninh Quân thích kẻ tự tin, dũng cảm.

Thế nhưng Đinh Đạt biết thừa Bát Lưu làm việc cho ai.

Hắn thực sự sợ tên kia lợi dụng trận tỉ thí này để đả thương Ninh Nhật.

"Đại nhân... Nguy hiểm lắm..." Tố Hinh vô cùng lo sợ mà can ngăn.

Ninh Nhật thở dài.

"Đừng cản ta. Ngồi yên đó. Ngoan." Xoa đầu nàng một cái rồi đẩy nhẹ nàng ra ghế ngồi.

"Hơ..Ngoan...!?" Tố Hinh ngơ ngác. Như bị ỉm bùa mà ngồi ngay ngắn trên ghế.

"Được rồi, khi nào sẵn sàng thì bắt đầu luôn đi."

Ánh mắt Ninh Nhật có chút đỏ.

Tên Bát Lưu kia thì đang vô cùng khoái chí.

"Đang muốn tìm cách đánh phế tên nãy, không ngờ hắn trực tiếp dâng đến miệng !"

"Được rồi..." Đinh Đạt thở dài.

Người trẻ hiếu chiến.

"Bắt đầu đi."

ẦM.

.

.

.

Ninh Nhật vừa lùi về.

Dưới mặt đất đã có một lỗ to tướng.

"...Đinh Đạt."

"...Vâng, tại hạ sẽ ngừn-"

"Ai bảo ngươi cho ngừng."

Ninh Nhật cùng ánh mắt viên đạn, nhìn Bát Lưu.

Rồi chỉ vào cái lỗ dưới đất.

"Nhớ tính tiền bất cứ cái gì tên này phá rồi sửa chữa."

"Hắn cứ đấm như này, tí nữa phá hỏng Biệt Việt của ta thì sao ?"

Đinh Đạt ngoác mồm.

Tưởng ngươi s·ợ c·hết, hóa ra ngươi xót tiền ?

Ừ thì hoàn cảnh vật chất mấy năm qua của Ninh Nhật công tử hẳn là cũng không khá...

"V...Vâng ?"

Vút.

Lưỡi kiếm của hoành đao lập tức đã kề ngay cổ tên Bát Lưu kia.

"Tốt."

"Đánh đi."



Tên Bát Lưu nhìn dao kề trên cổ mình, không khỏi bị chọc giận.

Phừng.

Bàn tay hắn lập tức bao bọc bởi hỏa diễm.

【Viêm Nha Trảo】

Xoẹt !

Năm đường cào lập tức tóe lửa mà lao đến.

Ninh Nhật nhìn đòn đánh kia.

Không khỏi ngao ngán.

"Chậm...Chậm quá !" Hắn nghĩ thầm.

Nhẹ nhàng né sang một bên.

"Thực lực Bát Lưu mà có thế này thôi sao?"

Trong mắt hắn thì đòn đánh thế này được tính là chậm.

Cường giả đấm nhau đó giờ, chớp mắt một cái là m·ất m·ạng.

So với cú đánh 1-2 giây mới tới nơi.

Làm sao mà trúng được hắn ?

Ầm.

"Đinh Đạt." Ninh Tử nhìn nhiều vết cào còn trên mặt đất.

"Ngài cứ chiến đấu... Mọi phí tổn sẽ được ghi chép."

Bát Lưu tức giận nhìn Ninh Tử né được đòn t·ấn c·ông mà hắn tự hào.

Ngay lập tức bàn tay hắn lại phừng lên ngọn lửa còn mạnh hơn khi nãy.

【Hỏa Quyền】

Một cú đấm vung đến Ninh Nhật.

Hắn nheo mắt.

Né còn trước cả khi đòn đánh bắt đầu.

...Cơ thể này còn có chút chậm chạp.

Chưa thể t·ấn c·ông ngay sau khi né được.

Nhưng né vẫn đủ.

Tay hắn nắm chặt thanh hoành đao.

Tránh đòn của tên này không khó.

Nhưng vấn đề bây giờ là cách hạ hắn.

Một đòn Huyết Trảm chỉ có sát thương so được với Lục Lưu.

Không đủ lập tức đánh bại hắn.

Muốn đánh bại, ít nhất phải là một đòn Bát Lưu toàn lực.

Vốn dĩ Ninh Nhật không so chúng với cấp độ của người phương xa, là vì chênh lệch sát thương quá nhiều.

Một đòn của một tên người phương xa cấp độ 8x hoàn toàn có thể so được với Đấu Sứ.

"Được rồi..."

"Sẽ hơi đau đây..."



"Hay là diễn xíu nhỉ."

Loạng choạng.

"A...Đại nhân...!" Tố Hinh lo lắng.

Cú đánh vừa rồi thật sự là sượt qua.

Mặt của Ninh Nhật có chút đỏ do hỏa diễm sượt qua.

Ba Động nhìn hắn mém chút nữa hưởng trọn quyền của mình, lập tức nhếch mép mà cười.

"Rốt cuộc cũng vẫn chỉ là một con gián." Hắn vừa nghĩ thầm, tay vừa tung ra một quyền trực diện.

Phản xạ rất tốt, không hổ danh là cựu thiên tài của Ninh Gia.

Trước đây hắn xem Ninh Nhật thi đấu với tên Tứ Lưu, bộ pháp né tránh cũng khá tốt.

Nhưng hắn không ngờ là đói mặt với mình mà hắn cũng làm được vậy.

Tuy nhiên rất tiếc, với cái thể lực yếu gà đó thì né tránh được bao lâu ?

Ninh Nhật nhìn hỏa quyền kia.

Lập tức giơ hoành đao lên đỡ.

"Ninh Nhật đại nhân...! Không được đâu...!" Tố Hinh hoảng hốt.

Ồ...?

Ninh Nhật như nhận ra điều gì đó.

Nhưng hắn không nổi.

Nghiến chặt răng.

Gồng hết các cơ.

Phải chịu được một đòn này !

ẦM.

Xung động vang lên thấy rõ.

Sinh lực vốn dĩ thấp đến đáng thương của Ninh Nhật lập tức tụt xuống 4%.

"A...!" Đinh Đạt hoảng hốt.

"Trận đấu kết..."

"TA CHƯA ĐẦU HÀNG !"

ĐInh Đạt giật mình.

Ninh Nhật đang...nạt hắn ?

Ninh Nhật nổi tiếng nho nhã hiền hòa, từ khi vẫn còn là thiên tài trong gia tộc, đang lớn tiếng nạt hắn...?

Ngài bị đoạt xá sao?

Gương mặt Tố Hinh lộ rõ vẻ đau xót, nước mắt rưng rưng.

"Ta bảo..."

Hắn phun một ngụm máu ra khỏi miệng.

Ánh mất hắn tràn đày giận dữ.

"Là ta chưa đầu hàng."

Hoành đao của Ninh Nhật rực lên một ngọn lửa quái dị.

Đỏ như máu.

...Không !

thật sự trông như máu !

Như thể chất lỏng như máu kia đang mô phỏng một ngọn lửa hừng hực trên lưỡi đao của hắn.

Đinh Đạt ngây người mà nhìn người thiếu niên kia.

Hắn nuốt nước bọt.