Chương 231: Túi Thơm.Ninh Nhật trong vài giây như thể bị kính chiếu yêu hớp hồn.Hỏng. Lớn lên đẹp trai thế này, không cẩn thận ta sẽ trở thành tra nam lừa tình người khác mất."Bà chủ có bán một chiếc mặt nạ vô tình không?" Ninh Nhật lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi."A...? Không...? Công tử có thể tìm thợ làm một chiếc-" Chủ tiệm có chút bất ngờ."Ta đùa thôi." Hắn cuối cùng cũng để gương ra.Ninh Nhật lúc này đã vô cùng tự luyến rồi.Gương mặt trong gương kia vừa đủ nam tính, lại đẹp như ngọc tạc.Hắn sợ đội tóc giả vào, đánh chút phấn, người ta không nhìn ra là nam.Đem gả cho ta thì coi như nằm ngủ mơ cũng phải bật dậy cười vì mừng.Mà khoan... Tại sao mình lại muốn gả cho chính mình ?Ninh Nhật lắc lắc đầu."...Tí nữa còn có việc, không thể lựa lâu. Bà chủ có gợi ý gì không ?"Chủ tiệm mỉm cười, nhìn hai người."Có chứ Có chứ ! Dễ gì có một cặp tuyệt sắc thế này đến tiệm ! Nhất định phải tận lực !"Vừa nói dì ta vừa chạy đi lấy quần áo....Ninh Nhật đi ra."Oa...!" Tố Hinh không ngậm được miệng.Nụ cười tươi kia được nàng kín đáo che sau đôi bàn tay.Ninh Nhật bật cười khi nhìn Tố Hinh như vậy.Một bộ hán phục cổ trang đen được thêu thêm họa tiết mây khói trắng tinh.Một chiếc đai lưng đỏ ghi.Hắn luôn tự hỏi tại sao trang phục của người bản địa lại có nhiều nét giống thế giới của hắn thế.Đôi lúc thật sự tò mò.Thế nhưng với một người hiện đại như hắn, màu đen vẫn là chân ái.Nếu có thể, chắc hắn đã chơi nguyên bộ đồ đen.Nhưng bị bà chủ nhặng xị bảo rằng nhìn khác gì hắc y nhân đi á·m s·át giữa ban ngày."Tới lượt Tố Hinh đi !"Hắn ngồi xuống ghế mà chờ.Tố Hinh theo dì chủ tiệm mà đi vào phòng thử đồ.Một lúc sau khi nàng nhẹ nhàng bước ra."Ninh Nhật...ngài thấy thế nào?"Ninh Nhật trực tiếp làm ngơ, mắt cũng không thèm mở."Ngài nào vậy ? Ta không thấy."...Mắt còn không mở, sao mà thấy.Tố Hinh bặm môi mà ngượng ngùng...Hình như mình đã lỡ dạy hư Ninh Nhật đại nhân rồi.Hắn thì lúc này đang vô cùng hả hê.Trò này được... Sẽ thường xuyên dùng.Chấn chỉnh dần nha đầu này.Nàng lặp lại, với một chút thay đổi."Ninh Nhật...anh thấy thế nào?"Ninh Nhật trực tiếp mở to mắt nhìn.Toi rồi...! Dính bẫy !Váy mã diện màu xanh thạch cao rất nhạt, nhìn xa sẽ tưởng là màu trắng tinh khôi.Trùng với mái tóc màu hoa nhài của nàng.Họa tiết hoa được vẽ vô cùng tinh tế, như thật, được vẽ trên mã diện, thoắt ẩn thoắt hiện tùy vào ánh sáng chiếu vào.Phần thân trên là một chiếc áo trắng cùng tay áo phồng, có mang chút hơi hướng phương Tây, nàng cầm theo một chiếc quạt xấp nhỏ.Nhìn không khác gì tiểu thư đài các.Vốn dĩ Ninh Nhật cũng không để nàng thường ngày mặc trang phục rách rưới, nhưng nhìn nàng lúc này, khí chất đã lộ rõ ràng.Nhu thuận mà đứng để hai tay phía trước, không dám nhìn thẳng, cúi đầu nhu mì mà để cho Ninh Nhật ngắm.Ninh Nhật cắn răng.Ta hận Hắc Y Hội ! Các ngươi cho Tố Hinh kè kè theo ta, là muốn khảo nghiệm cán bộ đúng không !?Gái lứa xinh thế này, cán bộ nào chịu nổi !?"Bà chủ. Tính tiền.""Bà chủ rất có gu.""Thấy bộ nào hợp nàng, mang ra hết cho Tố Hinh luôn đi."Hắn trực tiếp thả lên tay bà chủ 1 đồng vàng.Không chút hối hận.Tháng này ăn đạm bạc chút cũng được, ngồi ngắm Tố Hinh đi quanh biệt việt cũng no.Tố Hinh giật mình.A...!? Đại nhân !?"Đa tạ đạ ta. Này là do Tố Hinh lớn lên xinh đẹp nha, ai lấy được nàng quả là có phúc đó." Dì chủ tiệm lập tức bật cười.Còn cố tình huých huých tay vào tay Ninh Nhật.Thân phận của Ninh Nhật, Dì ta cũng biết chút ít."Dì Thẩm !" Tố Hinh ngượng ngùng mà la lên.Ninh Nhật bật cười.Dì đây... có vẻ như không quan tâm hắn là công tử cho lắm ?Xưng hô, giao tiếp đều rất bình dân."Xem ra dì Thẩm rất thân với Tố Hinh nhà ta."A...Tố Hinh.Nhà ta...?Tố Hinh.exe has stopped working."...Nô tì nhà ta." Ninh Nhật giả vờ ho nhẹ mà sửa lại.Nhưng tất nhiên là hệ điều hành Tố Hinh đã ngừng hoạt động rồi, không nghe được.Ninh Nhật cười thầm.Sống cũng lâu, cũng có vài lúc đóng vai tra nam trong hành trình trước.Cũng coi như là học được vài chiêu chọc ghẹo.Cứ chờ đó Hắc Y Hội ! Lần trước ngươi vét của ta hơi đậm, lần này ta dùng Tố Hinh vét lại các ngươi !Tới lượt ta khiến các ngươi phải rỉ máu !Dì chủ tiệm nhìn một người cứng đơ, một người trông như đang nghĩ gì mờ ám, không khỏi có chút bối rối."Thôi được rồi, cứ mặc vậy đi thôi Tố Hinh, muộn quá sợ là không mua được đồ cần mua.""...Vâng ạ !" Hai má ửng hồng mà lon ton chạy theo Ninh Nhật.A...Nàng nhìn vào một giàn treo phụ kiện trang phục của cửa hàng."Ngài ra trước đi, nô tì sẽ ra ngay !"Ninh Nhật gật đầu mà rời ra trước.Lỡ nàng mua thứ gì đó cho phụ nữ thì hắn cũng không tiện ở lại nhìn....Hắn nhìn dáng người của nàng.Tố Hinh có chút thấp so với Ninh Nhật.Nàng ta chỉ cao tầm 1m5, so với hắn 1m7.Cả hai cũng còn thiếu niên, còn cao hơn thêm được. Nên đoán chừng từ chiều cao 2m của Ninh Tử, hắn đoán chừng mình ít lắm cũng lên được 1m8.Bố khỉ, gen của Ninh Tử và Hồng Mân quá tốt.Hồng Mân không quá cao, thì có gen cao của Ninh Tử.Ninh Tử không quá đẹp trai, thì có gen mỹ lệ của Hồng Mân.Ninh Nhật xách theo túi nhỏ, trực tiếp bỏ vào nhẫn trữ vật của Ninh Nhật.Dùng hệ thống chứa đồ sợ là sẽ sinh nghi ngờ....Chặng đường tiếp theo.Tố Hinh đi theo Ninh Nhật, lần này không khỏi liên tục nhìn hắn.Nhìn tới mức hắn muốn ngại luôn."Mặt ta dính gì sao?"Tố Hinh lắc đầu. Nàng phì cười, lấy tay mà che chiếc miệng nhỏ."Không có gì !""Nói, hoặc ngươi sẽ bị đem bán.""A...!" Tố Hinh giật mình.Nàng bụm má.Tại sao đại nhân tự nhiên lại thích h·ăm d·ọa như vậy... Nàng đâu biết có một tên phản diện lâu năm đang bên cạnh mình.Nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười mà mở lời.Đầu có chút nghiêng, trông vô cùng khả ái."Chỉ là...Ngài Ninh Nhật hôm nay... cười rất nhiều."Hắn sững sờ.Tự lấy tay rờ miệng mình.Lúc này hắn vẫn đang cười.Đúng thật ?Trước đây hắn từng cười nhiều vậy sao?Hắn chỉ nhớ thời gian ở trong Thành Trì Cuối Cùng, lờ đờ chả khác gì xác c·hết.Mỗi lần phải vào vai phản diện, thì trưng ra một cái nụ cười giả tạo cho vở diễn của Bạch Thú."Ngài Ninh Nhật... Từ khi bị Nội Lực Phong... Rất ít cười.""Mỗi ngày đều vì tập luyện tự làm tổn thương bản thân, nô tì phải ra ngăn lại nhưng chẳng mấy khi thành công...""Đến cuối cùng sức khỏe ngài yếu đi, thường xuyên phải nằm trên giường.""Nụ cười dần không còn nữa.""Đôi lúc nô tì nhìn trộm ngài... Chỉ thấy gương mặt của ngài trông như muốn vỡ ra.""...Để cho mọi xúc cảm lấn át chính mình.""Lúc ấy... Nô tì đã không có đủ dũng cảm để đến dỗ dành ngài...""Bảo ngài cứ khóc đi. Khóc đi mới nhẹ lòng.""Ninh Gia xưa nay dạy dỗ con trai trong nhà không được phép khóc.""Nếu nô tì nói vậy... sợ sẽ làm ngài tức giận... Ghét bỏ nô tì."Nàng đan tay vào nhau, ngại ngùng mà nói, nhưng bên trong có chút đượm buồn."...Nhưng mà !""Hôm nay ngài Ninh Nhật cười rất nhiều.""Như hy vọng bên trong ngài đã được thắp lên lại vậy !"Thực lòng, nàng có chút không tin.Một người y sĩ vô tình gặp, lại có phương thuốc giúp đại nhân chữa căn bệnh này.Nhưng nhìn Ninh Nhật tràn đầy hi vọng như vậy.Chính nàng cũng đã được thắp lên một ngọn lửa hi vọng cùng ngài rồi.Nàng cười khì khì, tít cả mắt.Không hề biết dáng vẻ ngây thơ kia có thể đánh đổ biết bao nhiêu nam nhân.Ngây thơ, tự nhiên, trong sáng.Thực sự thuần túy là vui mừng cho hắn.Ninh Nhật nhìn nàng, không khỏi ngẩn ngơ.Đúng thật... Lâu lắm rồi, hắn mới cảm nhận được niềm vui.Từng có một thời gian hắn thật sự nghĩ cách c·hết đi ở Thành Trì Cuối Cùng.Thấy mọi thứ đều vô nghĩa.Tại sao từ khi trùng sinh....Cảm giác ngột ngạt bức người ấy không còn nữa ?Tố Hinh cuối cùng nhẹ nhàng, mặt ửng đỏ.Nắm lấy cánh tay của Ninh Nhật mà đưa lên.Đặt một vật vừa vặn trong lòng bàn tay.Một chiếc túi thơm thêu hình hoa nhài, rực rỡ trong ánh mặt trời.Tố Hinh bất chợt ngượng.Không biết nên dùng từ gì.Một từ đỡ ngại, thì nhất định bị đại nhân mắng.Một từ thì ngượng không chịu được.Hít một hơi thật sâu.Nàng nhắm mắt mà nói."Tặng...ngài""Cho nói lại lần nữa, nói sai ta không nhận." Ninh Nhật nghiêm túc nhìn nàng."Hơ...!??"Nàng bấu chặt cánh tay hắn.Lấy dũng cảm mà nói."Tặng anh...!"Mặt đỏ lên hết cả rồi.Hôm nay mặt nàng đỏ quá nhiều !Ninh Nhật đại nhân... Không ổn cho tim nô tì đâu..."Tố Hinh hi vọng ngài sẽ khỏi bệnh.""Ngài Ninh Nhật giỏi lắm luôn ! Nhất định sẽ một lần nữa bước trong ánh hào quang !"Ninh Nhật cùng hai mắt tròn xoe mà nhìn nàng.Hắn không biết phải nói gì.Nụ cười thuần khiết của nàng nhẹ nhàng mà vớt lên gánh nặng trong lòng hắn.Như thể lúc này, ở bên cạnh người này là đủ.Hắn nói mà không hề hay biết nụ cười thuần khiết của nàng đã lây lên gương mặt hắn.Hắn nghĩ là hắn hiểu được đôi chút.Gông xiềng trong lòng hắn, thả lỏng ra được đôi chút."Nhất định."