Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 234: Tháp Tỏ Tình



Chương 234: Tháp Tỏ Tình

Đồ cần mua đều đã mua xong rồi.

Ninh Nhật bắt đầu đi lên tòa tháp ngắm cảnh của Aeterfloris.

Nơi đấy khá riêng tư, dễ nói chuyện.

Người chơi thường ít lên đây vì vốn dĩ không có người bản địa hay vật phẩm nhiệm vụ gì ở đó cả.

Nhưng Ninh Nhật biết một điều.

Hắn bước l·ên đ·ỉnh tòa tháp, nơi đây có một ban công lớn.

Nhìn được muôn hoa đua nở thắp thành.

"Cảnh vật vẫn là rất đẹp."

Khi hắn còn hứng thú với Nhất Thế, hắn thường hay tới đây ngắm cảnh.

Nơi này luôn đẹp như vậy.

Nhưng những năm xưa, không biết từ khi nào, hắn lại ngừng đến đây.

Thật sự, cảm giác như màu sắc rực rỡ của nơi đây với hắn cũng ảm đạm.

Hắn cứ đứng đấy mà chờ.

.

.

.

Tố Hinh đã ghé các tiệm hoa ở thành phố để hỏi mua thứ mà Ninh Nhật cần.

Mặt nàng vẫn còn đang ửng đỏ, suy nghĩ lung tung.

"Cháu ổn không?"

Ông chủ tiệm hoa nhìn nàng.

Gương mặt nàng ửng đỏ, mới nhìn qua hẳn là tưởng nàng bị sốt.

"Ta có trà hoa ở đây nếu cháu muốn uống. Rất bổ."

"A...Dạ không cần đâu, cảm ơn ông."

Tố HInh mỉm cười.

Ông chủ thấy nàng không trông như đang mệt mỏi, cũng chỉ gật đầu.

"Những loại hoa này không hiếm.. Nhưng ta chưa từng thấy phương thuốc nào lại dùng các loại hoa này."

"Cháu định mua tích trữ à ?"

"Dạ không ạ, cháu mua giúp chủ nhân." Tố Hinh lắc đầu.

"Ồ...?" Ông chủ nhìn nàng.

Ông không thấy ấn Thệ Ước trên cổ nàng.

Không phải nô tì, nô bộc.

Làm thuê thôi sao ?

Tố Hinh bất giấc mà nhìn sang tòa tháp kia.

Quá xa, nàng không thấy rõ, nhưng có bóng người đang đứng trên ban công tòa tháp.

...Là Ninh Nhật đại nhân sao?

Ông chủ nhìn theo hướng mắt của nàng.

"Cháu hứng thú với Tháp Tỏ Tình à?"

. . .

Tố Hinh đơ người.

" Tháp T...Tỏ Tình !?"

Ông chủ gật đầu.

"Thời nay các lứa trẻ ít đến đó rồi, nhưng lúc ta còn trẻ, ta tỏ tình với vợ ta cũng ở đó."

"Nơi đó có thể nhìn bao quát thành phố, cảnh đẹp vô cùng. Nên các đôi trai gái hay đến đó để tỏ tình."

...

Phừng.

Nước sôi nước sôi !

Mặt Tố Hinh đỏ quá mức rồi !

"A...aaa...!"

Ông chủ nhìn gương mặt Tố Hinh, không khỏi bật cười.



"Sao ? Có chàng trai may mắn nào đang chờ cháu trên đó à?"

Tố Hinh ngượng ngùng.

Gật nhẹ đầu.

Nhận lấy các loại dược liệu mà ông chủ đưa.

"..Cảm ơn ông ! Cháu đi đây !!!"

.

.

.

Tố Hinh đang đi lên tháp.

Tay xoáy xoáy lọn tóc của bản thân.

Mặt đỏ bừng.

...Thật sao ??

Đại nhân định...?

A A A A !

Con tim nàng chưa sẵn sàng cho việc này.

.

.

.

"Ồ ? Lên rồi đấy à?"

Ninh Nhật mỉm cười nhìn Tố Hinh.

Nàng im lặng không nói gì.

Rút ra đồng tiền vàng dùng hai tay kính cẩn đưa cho hắn.

"Hửm ? Gì đây ?" Hắn có chút ngơ ngác.

"Của hồi môn..." Tố Hinh ấp úng.

"Hả ?"

"Úi !"

Hắn trực tiếp chặt một chưởng vào đầu nàng.

"Nghĩ vớ vẩn gì đấy ?"

Nàng ngơ ngác nhìn.

"Hơ... K...Không phải sao ?"

Khoan đã.

Đây là Tháp Tỏ Tình.

Không phải Tháp Cầu Hôn.

Quả thật bây giờ đã cầu hôn thì đốt cháy giai đoạn quá !

Nàng cũng chưa sẵn sàng..

Ninh Nhật nhẹ kéo tay nàng.

"Thôi, ngắm cảnh đi."

Tố Hinh chỉ đỏ mặt mà gật đầu, đi đến ban công.

Ngay lập tức, mắt nàng long lanh mà nhìn.

"Đẹp quá..."

Cảnh vật buổi trưa đầy nắng ấm của Aeterfloris.

Muôn vàn cánh hoa bay trong gió.

Màu sắc rực rỡ của những nóc nhà.

Kèm theo vô số lá cờ đầy màu sắc được treo lên.

"Ta rất thích cảnh vật ngắm nhìn từ đây."

"Sau này, có thể đôi lúc ta sẽ lại ghé lại nơi đây."

Sự vui vẻ khi ngắm nhìn cảnh vật này của hắn, đã trở lại rồi.

Thế nhưng đến tai của Tố Hinh cũng đã ửng đỏ.

"Còn quay lại...!"



Hắn nhìn sang Tố Hinh.

"Tố Hinh. Có chuyện này ta muốn nói với ngươi."

Nàng quay sang.

Ngơ ngác nhìn Ninh Nhật.

Ninh Nhật không khỏi ngượng ngùng.

Ánh mắt của nàng, là mong chờ.

Trông ngây thơ, thuần khiết tột cùng.

Như thể chỉ cần Ninh Nhật nói, nàng nhất định sẽ đồng ý.

Ninh Nhật nhìn gương mặt kia, có chút rối ren.

Nha đầu này... Hiểu lầm chắc rồi.

"Ta..."

"Ta biết cha mẹ mình là ai rồi."

Giật mình.

Ngay lập tức Tố Hinh mở to mắt.

"Ninh Nhật.. đại nhân...?"

"Ngài...?"

Tố Hinh không thể tin được.

"Nha đầu ngốc, người ta nhắm mắt không có nghĩa là người ta ngủ đâu."

A...!?

Là nàng nhắc đến Ninh Tử đại nhân !?

Không không không không.

Hồng Mân đại nhân sẽ g·iết mình mất !!!

"...Tố Hinh."

"Ta cũng biết... ngươi là người của Hắc Y Hội rồi."

Hơ...

Tố Hinh sững sờ.

Nàng im lặng nhìn hắn.

Đại nhân... Biết Hắc Y Hội.

Gương mặt Ninh Nhật có chút đượm buồn.

Một phần là do cảm xúc của phần hồn Ninh Nhật.

"Hẳn là mẹ ta để ngươi theo ta để bảo vệ ta."

"Chắc hẳn đi theo ta làm phiền ngươi nhiều rồi."

"Đại nhân... Không..." Tố Hinh nắm lấy cánh tay của Ninh Nhật.

Không được.

Gương mặt của đại nhân... Trông như sắp khóc !

"Dù gì ta cũng biết, không cần thường ngày đều phải giả vờ quan tâm ta đâu."

Lời này là Minh Nhật nói.

Một Luyện Vương lại phải kè kè một người bị Nội Lực Phong như Ninh Nhật.

Chắc chắn sẽ có bất mãn.

Tuy nhiên Ninh Nhật trong nội tâm hắn đang đè đầu Minh Nhật xuống đất mà đánh hắn túi bụi vì dám nói vậy.

"Tố Hinh không có giả vờ..."

Nàng rưng rưng nước mắt.

"Tố Hinh... thật sự lo cho Ninh Nhật."

"Xin lỗi đã giấu ngài... bao lâu nay...!"

Ninh Nhật nhìn nàng, đôi mắt mang theo đau buồn của vạn năm.

"Cảm ơn ngươi."

Lấy tay lau chút lệ đọng trên mí mắt nàng.

Hắn cũng không nói gì thêm về việc này.

Xin lỗi, Tố Hinh.



Dù cho ngươi có thật lòng lo cho ta.

Phần hồn Ninh Nhật có thể cảm nhận được.

Nhưng phần hồn Minh Nhật... Không cho phép ta tin điều đó.

Hệ Thống nói đúng.

Ta bị cuộc đời này làm mất đi quá nhiều thứ rồi.

"Ta có nghĩ sẽ giấu ngươi việc ta biết điều này, nhưng ta nghĩ, tốt hơn hết vẫn là nói ra."

Ninh Nhật gãi đầu.

Hắn có thể giấu diếm Tố Hinh, nhưng nửa kia của hắn thì không.

Ngươi đó ! Thiện lương ít thôi !

"Tố Hinh, ta cần ngươi giúp ta một việc."

Tố Hinh dụi dụi mắt, chiếc mũi đã có chút sưng đỏ. Có chút khóc nấc.

Không khỏi khiến hắn cũng phải đau lòng.

Nếu đây thực sự là yêu kế của Hắc Y Hội, thì khốn kiếp, hắn vẫn sẽ chịu dính bẫy.

"Đại nhân...hức...cứ nói."

"Nếu Tố HInh giúp được, nhất định Tố Hinh sẽ giúp."

Ninh Nhật gật đầu, nhẹ xoa đầu nàng an ủi.

"Được."

"Thật ra ta biết được chuyện cha mẹ ta, và việc ngươi là người Hắc Y Hội, là do một kẻ tên Schurke kể."

"...Schurke!" Nàng trợn mắt.

"...Đại nhân ! Hắn ta có làm gì ngài không?" Nàng ta hoảng hốt.

"Không. Hắn chỉ để cho ta phương thuốc và dặn ta vài điều thôi."

"Và bảo ta phải nhắn cho Hắc Y Thiên Ma một điều."

"Nhưng ta phải tự mình diện kiến Hắc Y Thiên Ma mà nói điều đó."

Tố Hinh trầm mặc.

Tay đang nắm lấy Ninh Nhật có chút run sợ.

"Ninh Nhật đại nhân..."

Nàng cảm thấy rất lo lắng cho Ninh Nhật.

Liên quan đến Schurke, đều không có kết cục tốt.

"Nào... Ta không sao."

"Nhưng ta cần gặp Hắc Y Thiên Ma càng sớm càng tốt, thậm chí là trước tối nay."

Tối nay Lễ Hội Yêu Ma sẽ diễn ra.

"Ngươi làm được không ?"

Tố HInh nhìn Ninh Nhật.

Ánh mắt hắn đang ánh lên quyết tâm.

Nàng lặng lẽ gật đầu.

"Vâng ạ... Nhưng... Đại nhân hãy hứa với Tố Hinh một điều."

"Điều gì?" Ninh Nhật nhìn nàng.

Nàng im lặng một chút. Như không biết nên nói hay không.

"...Dù Tố Hinh có là người của Hắc Y Hội."

"...Xin đừng ghét bỏ Tố Hinh."

Ninh Nhật bật cười.

Xoa xoa đầu nàng ta.

"Còn tùy ngươi xưng hô với ta như thế nào."

Tố Hinh đỏ mặt.

"A...Anh Ninh Nhật..."

Hự.

Vẫn chí mạng.

"Được. Nếu có thể, cho ta gặp mẹ ta nữa nhé."

"Ta biết mẹ ta vẫn còn sống."

Tố Hinh gật gật đầu.

"Được...! Tố Hinh biết chắc Hồng Mân đại nhân cũng sẽ rất vui, ngài ấy rất nhớ người !"