Chúc mọi người một cái Tết thật vui cùng những người mà mình yêu thương, cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện trong thời gian qua, hi vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ truyện cả sau này.
Nếu thích truyện, hãy đánh giá, đề cử và bình luận nhé !
Chương này viết trước thềm năm mới, tác chuẩn bị đi đón giao thừa. Chủ yếu là để chúc mọi người một năm mới vui vẻ.
Chương sau đã đang viết dở rồi, đi xem pháo bông về tác sẽ viết và đăng :D
-
Câu chuyện xảy ra ở một tương lai gần.
11h49, đêm giao thừa.
Ánh Thư mở máy tính bảng ra.
Một lời chúc hiện ra.
Là mẹ.
Vì làm việc xa nên mẹ vẫn đang trên đường về.
Tầm nửa đêm là sẽ về tới thành phố đi gặp nàng.
Ánh Thư cũng không bận tâm mấy, nàng cũng quen với việc mẹ mình bận rộn.
Nhẹ mà ngồi tựa trên giường, nhìn ra cửa sổ.
Có chút tiếc.
Từ chỗ giường nàng, không nhìn được pháo bông.
Tòa nhà bên cạnh chắn hết đi cả tầm nhìn.
Có lẽ đêm nay, nàng sẽ ngủ sớm.
Để qua 12h, cảm nhận âm thanh reo hò dưới đường của mọi người, có lẽ cũng đủ rồi
Ánh Thư nhắm mắt mà nghỉ ngơi,
Mở nhạc lên mà lắng nghe.
Giờ này khu phòng bệnh nàng ở cũng không có người.
Không cần phải đeo tai nghe.
Cứ thoải mái mà để tiếng nhạc vang khắp hành lang.
Ngoài tiếng nhạc, lúc này mọi thứ đều tĩnh lặng.
Chỉ một mình nàng trong phòng tối, cùng ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào.
"Cũng lâu rồi không được thấy pháo bông..."
Vị trí giường bệnh của nàng năm nào cũng bị tòa nhà bên cạnh che hết.
Thật khó chịu.
"Vậy sao?"
Bất chợt một tiếng người vang lên từ cửa.
Giọng nói có chút hổn hển.
"A...? Anh Diệp Vũ ?"
Hắn mỉm cười.
"Thứ lỗi công chúa Ánh Thư, hiệp sĩ giao hàng Diệp Vũ tới trễ."
"Tin được không ? Đêm giao thừa mà giao 5 con gà họ không thèm bo tí nào, bủn xỉn."
Ánh Thư nhìn hắn, mắt long lanh trông dáng vẻ của cậu.
Mồ hôi chảy ra nhễ nhại, thở hổn hển.
Hắn vừa giao xong, liền phóng xe mà chạy tới đây.
Ánh Thư bật cười.
"Anh chạy vội đến đây vì em bảo giao thừa này em đón một mình sao?"
"Tất nhiên." Diệp Vũ mỉm cười.
Hắn vào phòng mà kéo chăn nàng ra.
Để lộ bàn chân bằng máy của nàng.
"Đi thôi."
"A ? Đi đâu ?"
"Ngắm pháo hoa." Diệp Vũ mỉm cười.
Hắn nhấc Ánh Thư lên một cách nhẹ bổng.
Để thân thể nàng gọn gàng mà bị bế lên như công chúa.
"Á !"
"Còn nhẹ hơn trong trò chơi."
"Chân như vậy thì chắc không đi xa được đâu nhỉ ? Để anh bế cho."
Diệp Vũ lập tức chạy vội ra khỏi phòng.
"A...Anh Diệp Vũ !!! Từ từ !!!"
"Không được ! Từ từ sẽ không kịp mất !"
Hắn chạy vội lên thang bộ.
"Á á á !"
.
.
.
"A ! Anh Diệp Vũ ! Chị Ánh Thư !"
Một cô bé tầm 12-13 tuổi vẫy vẫy tay.
"Yo ! Như Như !"
Là Diệp Như, em gái của hắn.
Hắn vui vẻ mà đặt Ánh Thư xuống.
"...Đây là ?"
"Sân thượng."
"Ở đây, sẽ không bị tòa nhà kia che."
"Có thể ngắm pháo hoa rồi."
Diệp Như cầm ra mấy hộp gà, đưa cho Diệp Vũ và Ánh Thư.
Hắn bật cười mà nhận, ngồi xuống mà mở lon nước ngọt.
"Nào nào ! Ngồi xuống đi !"
Ánh Thư nhẹ nhàng mà ngồi xuống, nhận hộp gà Diệp Như đưa cho nàng.
Chíu.
Bùm.
Ánh sáng pháo hoa chiếu sáng lên sân thượng.
Đầy máu sắc lộng lẫy mà nhuộm lên mảng trời đêm.
Ánh mắt long lanh của Ánh Thư ngắm nhìn cảnh tượng kia, có chút rưng rưng.
Đã lâu rồi nàng không ngắm pháo bông trực tiếp như vậy. Đặc biệt là cùng ai đó.
Lần cuối cùng ngắm, cũng đã 3 4 năm trước.
Không khỏi cảm xúc lúc này có chút phức tạp.
Diệp Vũ nhìn nàng mê mẩn muôn sắc màu trên bầu trời kia, cũng vui lây.
Hắn đốt một que pháo bông, để nó cháy lên vô số màu sắc rồi đưa cho Ánh Thư.
"Năm mới vui vẻ, Ánh Thư."
"Năm nay, vẫn tiếp tục là bạn tốt nhé."
Hắn mỉm cười.
Ánh Thư mặt ửng đỏ, nhìn hắn.
Cầm trên tay muôn sắc màu của tuổi trẻ.
Mỉm cười.
"Năm mới vui vẻ."
"Năm nay, hai người hãy tiếp tục làm bạn của Ánh Thư nhé !"
Diệp Vũ vui vẻ mà đưa lon nước cho nàng.
"Được !"
Diệp Như lấy miếng gà, bỏ vào miệng.
"Hai người, mau chim chuột đi !"
"Con quỷ ! nói vớ vẩn gì đấy !"
Diệp Vũ ngượng đỏ mà tát lưng Diệp Như.
Ánh Thư chỉ bật cười.
Nghiêng đầu mà nhìn Diệp Vũ.
"Nếu Diệp Vũ không ngại...."
"Ánh Thư ! Không được hùa theo !"
Không tốt cho tim mạch !
Tiếng pháo bông vang đầy trời, cùng tiếng cười rôm rả.
.
.
.
Một nơi khác.
Lâm Nương gãi gãi mắt.
Áo ngực đã rớt dưới đất.
Tóc đã xõa hết ra.
Tỉnh dậy.
Ựa...!
Đáng lẽ không nên uống nhiều như vậy.
Gương mặt đờ đẫn.
Nhức hết cả đầu.
Nàng nhìn quay, kiếm dây buộc lại tóc.
Tay vô tình chạm phải một thứ gì đó.
A ?
Nàng nhìn sang.
"Bàn tay...?"
Hả ?
Khoan ?
Não nàng khựng lại.
Cố nhớ lại chuyện gì xảy ra.
Cả lũ đi nhậu.
Xỉn.
Tình Kiếm đưa nàng về.
Sau đó.
Không có sau đó...!
Nàng trợn to mắt.
Sợ hãi mà kéo kéo tấm chăn kia xuống.
Chỉ đế thấy thứ nàng không muốn thấy nhất.
Mặt ngượng đỏ.
Tình Kiếm... Cởi trần, lộ ra thân thể săn chắc đầy múi thịt.
Trên cổ vẫn còn vết hôn đỏ ửng.
A...?
A A A A A A ....!!!?
KHÔNG !!!?!?
"Ừm..."
Tình Kiếm gầm gừ.
Như cảm nhận được hơi lạnh do việc chăn đã bị kéo ra.
Nhìn Lâm Nương.
Mặt nàng đỏ ửng.
"T...Tình Kiếm...!? Sao ngươi...!?"
"Ầy...!"
Hắn kéo tay Lâm Nương.
Lôi nàng xuống.
"Muốn nữa sao?"
"Hư hỏng."
Hả ?
Muốn gì cơ ?
Ta muốn gì cơ ?
Lâm Nương tròn vo mắt nhìn thân thể Tình Kiếm đang ở trên người nàng.