Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 297: Cái Tôi



Chương 297: Cái Tôi

"Bang chủ ghê thiệt nha ! Ăn được lời đến vậy từ Thiên Vỹ Yêu Vương !"

"Đúng đúng ! Không biết bao nhiêu người phải chịu thiệt thòi vì giao thương với nàng ở Thiên Vỹ Thành đâu."

"Haha, may mắn, may mắn thôi !" Vô Thường cười lớn.

Vô Thường lúc này đã vô cùng thỏa mãn rồi.

Hắn vừa được gửi về từ Thành Khải Huyền.

Lâm Nương và Hạ Hi cùng đã trở về.

Nàng nhìn qua Vô Thường.

Rất có gì đó không đúng...

Tuy ai nhìn vào cũng thấy là Vô Thường được lợi.

Nhưng nàng nhìn Thiên Vỹ Yêu Vương, không giống như một người sẽ chịu thua thiệt.

.

.

.

"Ha...!" Thiên Vỹ Yêu Vương và Yêu Thố đã được mang trở về.

Nàng bóp lấy da cổ của Yêu Thố mà nhấc lên.

"Con thỏ này, mém nữa là ngươi gây chuyện rồi biết không hả ?"

"Thần xin lỗi !" Chú thỏ sợ hãi phát khóc.

Hắc Y Thiên Ma ngồi nhìn mà mỉm cười.

"Chơi người ta một vố đau, nhưng vẫn có thể khiến người ta niềm nở vui vẻ. Đúng là chỉ có thể là ngươi."

"Tỷ tỷ quá khen." Thiên Vỹ Yêu Vương bật cười theo.

"A...Hắc Y Thiên Ma đại nhân nói vậy là sao ạ?"

Hắc Y Thiên Ma lấy tay mà chọt chọt má Yêu Thố.

"Qua đây cho ta sờ lông, ta và Như Ngọc sẽ giải thích cho."

Ể ?

Các vị đại nhân đều thích sờ lông động vật sao ?

"Vâng ạ..."

Yêu Thố nhảy lên đùi Hắc Y Thiên Ma.

Nàng ta vui vẻ mà sờ bộ lông óng mượt của Yêu Thố.

"Sờ Như Ngọc vẫn thích hơn, nhưng Yêu Thố này cũng không tệ."

"Nhỉ nhỉ ~?" Thiên Vỹ Yêu Ngọc vui vẻ cười.

"Thôi được rồi, để ta giải thích."

"Yêu Thố, ngươi nghĩ khi nào thì người thương nhân bán món đồ của mình được giá nhất ?"



"Ưm...Khi cầu nhiều hơn cung ?"

Hắc Y Thiên Ma gật đầu.

"Đúng, khi một bên rất cần thứ đồ mà người thương nhân bán."

"Càng quan trọng, càng được giá."

"Đó chính là tâm thế của Vô Thường khi giao dịch với Như Ngọc."

"Người thương nhân bán đắt. Rất đắt."

Yêu Thố nghiêng nghiêng đầu mà lắng nghe.

"Vai diễn của Như Ngọc suốt quá trình đó, là một người rất cần vật phẩm của người còn lại."

"Nịnh nọt hết lời, đến mức không thể trả nổi thì h·ăm d·ọa."

"Nếu nói ra, thì chỉ có một chữ tiện."

"Nếu là một bậc quân vương bình thường, nhất định sẽ không làm như vậy."

"Nhưng Như Ngọc xưa nay nó đâu có quan tâm mấy cái đó."

"Với em thì nó không có giá trị." Thiên Vỹ cười hì hì.

"Vậy là... Vẻ cầu khẩn từ nãy đến giờ của đại nhân, là giả bộ ?" Yêu Thố ngơ ngác.

Nó có chút cảm động, vì Yêu Tộc mà đại nhân đi đến bước này.

Không ngờ chỉ là diễn.

Thiên Vỹ Yêu Vương gật đầu.

"Một người bình tĩnh, sẽ rất dễ nhìn thấu vẻ ngụy tạo."

"Thế nên ta ngụy trang nó bằng hai vẻ ngụy tạo."

"Vẻ ngụy tạo thứ nhất, là phong thái của bậc quân vương. Dù rất mong muốn cũng không để lộ rõ ra ngoài."

"Vẻ ngụy tạo thứ hai, là khi thương lượng thất bại, bắt đầu khẩn thiết hơn."

"Mấu chốt cho việc này thành công, đó là Vô Thường phải nghĩ hắn là kẻ nắm đằng chuôi.

Thiên Vỹ Yêu Vương ngả người ra ghế mà thoải mái nhắm mắt thư giãn.

"Con người đều có cái tôi. Cái tôi quá lớn thì sẽ không chấp nhận việc mình ở thế yếu hay là mình sai."

"Vô Thường cũng biết, là ta chơi theo cái tôi của hắn. Chấp nhận đưa mình vào thế yếu."

"Nhưng thực chất, ta vẫn là chơi thôi, nhưng mà là chơi đùa với cái tôi của hắn."

"Hắn càng nghĩ mình là người có lợi thế, hắn càng bất cẩn."

Mắt Yêu Thố mở to mà trầm trồ.

"Để hắn trở nên tự cao, hắn sẽ tin tất cả những gì mình suy nghĩ là đúng."

"Đấy là lúc hắn sẽ trở nên bất cẩn."

"Trong điều kiện bình thường, nếu đưa ra yêu cầu mình mong muốn ngay, chắc chắn sẽ bị người kia hạ giá thấp xuống."

"Thế nên ta mới để giá cao lên trước. Đây là căn bản rồi."



"Sau đó tùy theo phản ứng của người còn lại mà quyết định giảm ở mức nào là vừa phải."

"Họ chấp nhận ngay, chính là ta lỗ."

"Họ ngay lập tức từ chối, chính là cái giá đó họ không bỏ ra được."

"Họ chần chừ. Đây là lúc phù hợp nhất."

Càng nghe, Yêu Thố càng nể sợ Thiên Vỹ Yêu Vương.

Quả thật người đã làm như vậy.

"Hắn sẽ cho là hắn dẫn dắt ta tới cái giá hắn muốn."

"Mà không nghĩ rằng là ta dẫn hắn đến cái giá ta muốn."

Yêu Thố lúc này giơ chiếc tay nhỏ của mình lên hỏi.

"Vậy đại nhân thực sự muốn là một năm rưỡi bổng lộc ?"

Thiên Vỹ Yêu Vương mỉm cười.

"Không hẳn."

"Chính xác là một năm rưỡi bổng lộc, ngay bây giờ.

"Cuộc giao dịch này có lợi, chính là vì việc Vô Thường chịu ứng trước."

Nghe được như vậy, tai thỏ vểnh lên, như hiểu được điều gì.

"A...!"

Yêu Thố là thân cận của Thiên Vỹ Yêu Vương, nên nó tự động hiểu dụng ý của đại nhân.

"Đúng vậy, về cơ bản ta không có ý định chờ ba năm để tiến đánh loài người."

"Cao lắm là trong tháng này đã bắt đầu kéo binh đi rồi."

"Chờ bổng lộc 1 2 3 năm, không bằng một cọc tiền cứng ngay bây giờ."

Nàng thong thả mà uống tách trà trên tay.

Yêu Thố trầm trồ.

"Vậy... Từ đầu, đại nhân đã nhắm đến ví tiền của Vô Thường."

"Phải." Thiên Vỹ Yêu Vương gật đầu.

"Vốn dĩ ta sẽ thương lượng theo cách có lợi khác, nhưng trước khi ta đến Vô Thường tự tin là hắn có tiền, ta cũng không việc gì không lấy ngay tiền mặt."

"Tất cả việc này sẽ không thể thành công nếu Vô Thường bình tĩnh, và ta cố gắng lấn áp hắn."

"Ta cần hắn tự tin lấn áp được ta."

"Một người bình tĩnh không đơn giản, một người kích động lại rất đơn giản."

"Một con thú hoang bước đến đường cùng rất nguy hiểm."

"Một con gà được nuôi dưỡng từ bé thì đến lúc bị thịt vẫn còn ngỡ ngàng không biết tại sao."

"Quan trọng là phải để con mồi cảm thấy mình đang an toàn."

Yêu Thố đã hiểu tại sao Thiên Vỹ Yêu Vương lại làm như vậy.



"Người không sợ các Yêu Vương khác dị nghị việc người không ra dáng một vị Thống Lĩnh Vạn Yêu sao ?"

"Cứ việc dị nghị đi nha." Thiên Vỹ Yêu Vương thở dài.

"Vốn dĩ tính ta cũng không thích hợp làm vua chúa."

"Nếu tìm được một người phù hợp hơn, ta tự nguyện dâng cái chức vị này bằng cả hai tay."

"Với lại cuối cùng kết quả vẫn là Yêu Tộc có một lượng tài nguyên to lớn vô cùng."

"Kẻ nào dám phê bình ?"

Thiên Vỹ Yêu Vương nũng nịu mà lao qua ôm Hắc Y Thiên Ma.

"Hồi còn làm Vô Nhãn vui hơn bây giờ nhiều."

Hắc Y Thiên Ma xoa xoa đầu nàng.

"Ngươi thật là..."

Yêu Thố cúi đầu.

Nó cũng hiểu Thiên Vỹ Yêu Vương thật sự không thích chức vị của mình.

Chính là sợ Yêu Tộc một lần nữa rơi vào đường cùng, nên mới nhậm chức dẫn dắt Vạn Yêu.

"Còn mấy kiện trân bảo mà ta trao cho Vô Thường, thực tế thì các Yêu Vương khác cũng chả quan tâm."

"Với người phương xa thì chúng rất quý, nhưng đối với cấp bậc Chiến Tướng Yêu Vương."

"Mấy món đồ đấy không có giá trị gì nhiều."

"Có chăng là..."

"Tên đó sẽ tới thôi."

Tiếng bước chân từ đằng sau lưng.

"Nói tôi đấy hả ?"

Thiên Vỹ Yêu Vương nghiêng đầu nhìn hắn, tay vẫn đang ôm cổ Hắc Y Thiên Ma.

"Lựa lời tiếp theo ngươi nói."

"Ta vẫn còn khá nhiều chỗ để nhốt ngươi lại đấy."

Hắn thở dài.

"Cô gây thật nhiều rắc rối cho Hiệp Hội đấy."

Khẩu súng rực lửa kia còn đang cầm trên tay.

Trông không có mấy thiện chí.

Là Thanh Hi.

Thiên Vỹ Yêu Vương bật cười.

"Cất khẩu súng đi nếu ngươi không muốn bị bẽ mặt."

"Ngươi nghĩ thương tổn được ai trong số chúng ta ?"

Sát khí tỏa ra từ Thiên Vỹ Yêu Vương.

"Muốn thử không ?"

Thanh Hi cũng giơ súng ra mà nhắm vào đầu nàng.