Chương 320: Khảo Nghiệm Linh HồnHoàng Hầu và Hoàng Cẩu đang ở ngoài khu vực của Ngạo Thiên và Euriayaz.Ngạo Thiên đổ mồ hôi...Damian vốn dĩ là con át chủ bài.Luận thực lực, cậu ta còn mạnh hơn cả Hoàng Hầu và Hoàng Cẩu.Thế mà cứ như vậy trực tiếp b·ị đ·ánh bại...?Hào quang của Thánh Thuẫn trên người Ngạo Thiên bắt đầu biến mất dần.Vong linh ban nãy nhằm vào Damian lúc này đều đang nhắm vào hắn.【"Ngươi."】Ánh mắt Euriayaz đầy căm hờn.【"Ngươi đã thành công trong việc khiến ta nổi giận rồi..."】Cơn mưa vong linh tụ tập hết vào Ngạo Thiên.Xung quanh hai người họ thì bị bao phủ bởi vong linh bay lượn vòng quanh, đông nghẹt đến mức người bên ngoài không thể thấy được bên trong.Ngạo Thiên thở dài."Có thể đoán được.""Đoạn đối thoại của hai người, quả thật là có thông tin ta chưa biết được."Không ngờ câu chuyện về bốn vị Nữ Thần lại có một mặt như vậy.【"Ta thật sự rất muốn g·iết ngươi ngay bây giờ..."】【"Nhưng ngươi vẫn còn giá trị."】Vong linh lại một lần nữa trói chặt Ngạo Thiên."Ta...?"Euriayaz như một bóng ma mà bay đến chỗ Ngạo Thiên trong tích tắc.Chân còn không chạm đất.Vô cùng quỷ dị.Đôi mắt mở to đến vô lý, ghê rợn mà nhìn hắn.【"Trên người ngươi, có mùi của con ả đó."】【"Con ả đã g·iết c·hết ta."】Ngạo Thiên bật cười."Trên người ta có hương vị của nhiều nữ nhân lắm, nói rõ hơn được không ?"【"Xấc xược."】Đôi mắt tỏa sáng.Mang theo đó là một vô số vong linh bao phủ hai người."Không ổn." Thiên Vỹ Yêu Vương nhận ra ngay.Hắc Y Thiên Ma cũng trông vô cùng khó chịu.Nàng biết thứ kia là gì."Việc tiếp theo, chỉ có thể dựa vào chính hắn."...Tối đen.Xung quanh tất cả đều là tối đen."Đây là...?" Ngạo Thiên nhìn xung quanh."Nơi giao nhau giữa sự sống và c·ái c·hết."Phừng.Một ngọn lửa cháy lên.Ngạo Thiên nhìn về phía đó.Kì lạ.Hắn hoàn toàn cảm nhận được một ngọn lửa đang bập bùng cháy.Như mọi thứ vẫn tối đen.Không có ánh sáng."Đây là Cổng vào Luyện Ngục."Phừng.Euriayaz xuất hiện.Mặc trên mình một bộ váy đen lộng lẫy tột cùng.Vô số khối pha lê lấp lánh đính trên chiếc váy chỉ có thể nói là thần tiên.Đôi môi thấm đậm lớp son đen kia mở miệng.Nó không còn lệch đi so với những gì nàng ta nói nữa."Đây là nơi phán xét linh hồn ngươi."Ngạo Thiên trợn mắt.Ngọn lửa ban nãy hắn thậm chí còn không nhìn thấy được, đang bên cạnh Euriayaz.Lúc này mới tỏa ra ánh sáng.Hắn nhìn vào ngọn lửa kia, có thể thấy được một hình ảnh mập mờ.Là gương mặt của chính hắn.Euriayaz nhẹ nhàng dùng tay thu lấy ngọn lửa kia."Người phương xa các ngươi, chắc hẳn cũng có tử thần của riêng mình.""Có tử thần nào phán xét linh hồn các ngươi không ?"Ngạo Thiên suy nghĩ."Có.""Anubis.""Ông ta dùng một cán cân, cân đo linh hồn của những người đ·ã c·hết.""Để định đoạt xem trái tim họ có xứng đáng được vào cõi âm hay không."Euriayaz gật đầu."Ta cũng như vậy.""Ta sẽ phán xét linh hồn của một người trước khi quyết định người đó sẽ đi về đâu.""Ngạo Thiên.""Việc ngươi ở đây cùng ta, chứng tỏ ngươi đ·ã c·hết ngoài kia rồi."Euriayaz nhắm mắt.Một hố sâu hiện lên dưới chân hai người.Sau đó mịt mờ như một hồ nước, nhưng đủ rõ để họ thấy những gì đang diễn ra...."Chuyện gì vậy...!?" Hoàng Phượng hoảng hốt.Bầy vong linh lúc này đã tản ra.Các đám mây cũng ngừng đổ mưa.Nơi vốn dĩ có Euriayaz, lúc này chỉ còn Ngạo Thiên nằm dưới mặt đất.Mắt trợn trắng."Tỷ tỷ... Là nó sao ?"Hắc Y Thiên Ma nhíu mày."Ừ.""Khảo nghiệm linh hồn."Mỗi một Tử Thần có các "tiêu chuẩn" riêng để chắt lọc linh hồn.Con Sói của Bộ Lạc Dã Lang dựa theo việc một n·gười c·hết để bảo vệ người mình thương yêu, c·hết trong uất hận, hay c·hết vì bệnh tật.Tử Thần của phương Đông...vô cùng đặc thù. Một lời khó nói hết. Tử Thần của nhiều tín ngưỡng, thông thường đều có một số tiêu chuẩn để được họ dẫn dắt linh hồn đi.Những linh hồn không được dẫn dắt đi bởi các Tử Thần trong phong tục của họ sẽ về với Luân Hồi theo...một cách khác.Bị Mộng Niên Thực Thú nuốt chửng.Tất nhiên là cách trở về Luân Hồi này sẽ có phần tệ hơn so với được Tử Thần chân chính mang đi.Khảo nghiệm linh hồn của Tử Thần được tạo nên với nhiều lý do.Phong tục... Là một thứ rất kì lạ.Nó vô hình mà định hình nên rất nhiều thứ của con người mỗi nơi.Tử Thần theo một phong tục, sẽ là người răn dạy những người con cháu của nơi đó cách nên sống.Ví như Bộ Lạc Dã Lang, được con cháu truyền nhau về ba con sói.Con sói trắng tượng trưng cho c·ái c·hết cao quý nhất của một người con của thảo nguyên. Cái c·hết để bảo vệ người mình thương yêu.Con sói đỏ là sự an ủi cho những linh hồn c·hết trong uất hận.Con sói đen là sự yêu thương cho những người thân bị c·hết vì bệnh tật.Thế nhưng thực chất... Còn một con sói nâu.Dẫn dắt toàn bộ người dân Bộ Lạc Dã Lang q·ua đ·ời.Nó sẽ đến muộn hơn, khi con cháu của bộ lạc không còn nhận thức.Bởi lẽ, trong phong tục của Bộ Lạc Dã Lang, không ai bị bỏ lại.Phong tục của phương Tây, phản ánh lên sự lựa chọn của Tử Thần.Chỉ những người xứng đáng trong mắt Euriayaz, mới được hưởng luân hồi.Những chiến binh trong mắt nàng. Những người đấu tranh vì lý tưởng của bản thân mình.Nhưng người bảo vệ những gì mình tin tưởng.Nhưng kẻ không chấp nhận số phận được định trước.Những kẻ có thể cảm thấy mình tự do mặc cho mình có trong cảnh tù đày.Những sự sàng lọc này, đến từ nhiều lý do.Từ tính cách của Tử Thần.Từ phong tục của mỗi nơi.Nhưng cũng từ ý chỉ của Luân Hồi.Một linh hồn khi mới được sinh ra, sẽ không nhiễm bụi trần.Là vật trong sáng, thanh tao nhất thế gian.Nhưng càng về lâu về dài, nó càng bị những cái hư, cái xấu làm ô nhiễm.Tới một lúc, linh hồn sẽ không còn gọi là vong linh, mà là oán linh.Một linh hồn đã mục rữa.Để vô số linh hồn như vậy tiến nhập vào linh hồn mà không qua gột rửa, về lâu về dài sẽ ảnh hưởng tới linh hồn, ảnh hưởng tới thế giới.Nhân chi sơ, tính bản thiện, vốn dĩ là ý định của Luân Hồi.Nhân chi sơ, tính bản ác, là sa ngã của chính những linh hồn."Trần gian là nơi vấy bẩn những thứ dù là trong sạch nhất..." Hắc Y Thiên Ma thở dài."Thế nhưng.""Nếu được may mắn đi qua một đời, giữ mình trong sạch một đời không phải là mục tiêu.""Được sống trọn một đời, đấy mới là mục đích.""Linh hồn trải qua một đời, khó giữ mình trắng tinh như giấy.""Nhưng tờ giấy ấy viết lên những gì, ta có thể tự định đoạt."...Euriayaz nắm ngọn lửa bập bùng kia, linh hồn của Ngạo Thiên trên tay.Ngạo Thiên đổ mồ hôi.Hắn có một cảm giác rất kì lạ.Như thể nếu Euriayaz bóp nát ngọn lửa kia, sinh mệnh của hắn cũng sẽ không còn."Đã rất lâu rồi... Ta chưa khảo nghiệm một linh hồn nào.""Ngạo Thiên, để xem lời ngươi nói có phải là thật.""Xem ngươi có xứng đáng được trở về với Luân Hồi hay không."