Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 344: Ba Điều Làm Người Khác Hứng Thú



Chương 344: Ba Điều Làm Người Khác Hứng Thú

Y Sương cứ vậy dắt tay Vô Nhất.

Cô gái này... không biết ngại sao ?

Tôi thì ngại lắm đây này !

Hắn cố gắng làm lơ nó, nhìn xung quanh.

To lớn thật...

Đèn được tắt, chủ yếu là những ánh đèn nhẹ trên tường nên trông khá là dịu mắt.

Xung quanh ngoài vô số buồng máy còn có quán cà phê, quán ăn cho người chơi đói bụng.

"Chỗ này do anh cô mở à ?"

"Lớn thật đấy..."

"Ừ. Anh tôi thích kinh doanh, cũng may mắn mà kiếm được kha khá nên mở ra chỗ này." Y Sương trả lời.

"Tôi vẫn còn học đại học nên làm thêm ở đây."

...Chỉ kha khá thôi à.

Nguyên một khu maid cafe 5 tầng lầu tại trung tâm mua sắm không phải là kha khá thôi đâu...

Hai người đi tìm Diệp Vũ và Ánh Thư.

"Phải nói... Nơi này quá rộng rồi."

Có cả trăm buồng máy, thế mà nó vẫn có rất nhiều người.

Có vẻ như buôn bán không tệ chút nào.

Quán cà phê này ở ngay tại khu mua sắm, Vô Nhất cứ nghĩ nó chỉ chiếm một diện tích nhỏ của nơi đây.

Không ngờ lên tầng cao thì nó chiếm gần như nguyên tầng.

"Mà cậu mời tôi đến đây chắc không phải chỉ là uống cà phê đâu nhỉ."

"Nếu thật sự chỉ là mời uống cà phê thì sao ?" Y Sương nhìn hắn.

"Tôi không tin đâu." Vô Nhất thẳng thừng đáp.

"Nếu là muốn mời tôi uống cà phê đê an ủi thì tôi không thua."

"Dù thắng hay thau cô vẫn muốn mời tôi tới đây, tức là có ý gì khác."

Y Sương nghiêng đầu nhìn Vô Nhất.

"Đầu óc anh lúc nào cũng nghĩ nhiều vậy à ?"

"Overthinking much ?" ( Nghĩ nhiều quá rồi đấy ? )

Y Sương nói bằng một tiếng anh rất chuẩn làm Vô Nhất có chút ngạc nhiên.

"Vậy tôi đi về đây." Vô Nhất giả bộ rời đi.

Y Sương liền nắm chặt tay áo hắn giữ lại.

"Nếu tôi nói là vì tôi có hứng thú với anh thì sao?"

"Thôi đừng đùa." Vô Nhất bật cười.

"Tôi tự biết nhan sắc của mình chưa đến mức hớp hồn được Sát Kiếm của Hắc Bạch đâu." Hắn xua xua tay.

"Cậu nghĩ một người chỉ có thể hứng thú với nhan sắc người khác thôi sao?" Y Sương nhìn cử chỉ của hắn.

Vô Nhất không trông giống một tên trai tân chưa biết yêu.

Vô Nhất nhìn nàng.



"Ba thứ dễ khiến một người khác cảm thấy hứng thú với một người nhất."

"Một. Tiền bạc."

"Một người có tài chính ổn định tất nhiên là có sức hút hơn một người không lo nổi cho bản thân."

"Cô hoàn toàn không biết tài chính hiện tại của tôi."

"Hai. Nhan sắc."

"Theo tiêu chuẩn từng người mà có gu khác nhau."

"Tôi không hề quá đẹp theo tiêu chuẩn nào cả."

"Ba. Tài năng."

"Tôi chẳng có tài năng gì nổi bật cả."

"Chắc chắn một đứa như tôi không lọt vào mắt xanh của cô rồi."

"Không nhắc tới, nhưng tất nhiên là có tính tình. Có điều cô chưa quen tôi đủ lâu để tính cả việc này."

"Từ đó không phải có thể suy ra lời cô vừa nói là một trò đùa sao."

Vô Nhất khoanh tay nhìn nàng.

Gương mặt của Y Sương vẫn tĩnh lặng.

"Và một điều cuối cùng."

"Biểu cảm."

"Một người có hứng thú với người khác, thường sẽ cố gây chú ý, tạo thiện cảm."

"Tôi không nghĩ nếu cô có hứng thú với tôi mà lại luôn để gương mặt mình lạnh lùng như vậy sao."

Y Sương nghiêng đầu nhìn hắn.

"Cười vậy hả?"

"Thôi. Đừng. Nhìn như cô muốn g·iết tôi ấy."

Nàng nở ra một nụ cười sượng trân.

Sượng tới mức nhìn như hai khóe miệng nhích mà thôi.

"Lạ nhỉ. Anh tôi rất thích thấy tôi cười như vậy." Y Sương tự lấy tay sờ sờ mặt mình.

"Anh cô có bệnh." Vô Nhất nói ngay.

Siscon trong truyền thuyết à ? Nụ cười này cũng chơi ?

"Thôi không đùa anh nữa."

"Được rồi, vậy thả tay tôi ra đi."

Vô Nhất kéo nhẹ tay.

"Không."

Thế nhưng Y Sương vẫn giữ tay hắn lại.

"Hả? Tại sao chứ ?"

Y Sương im lặng một chút.

Sau đó tiếp tục dắt hắn đi.

"Này !" Vô Nhất uể oải mà để nàng bị kéo đi.



"Anh quá khiêm tốn rồi."

.

.

.

"Yo ! Diệp Vũ !"

"Đang làm gì đấy !?"

Đi một lúc thì họ cũng thấy Diệp Vũ và Ánh Thư từ xa.

Hai người họ đang ở một cửa hàng.

Bên trong bán đủ thứ, từ linh kiện máy tính cho tới thú bông, đồ chơi.

Diệp Vũ giơ tay mà vẫy hai người họ.

"Ù ! Đại ca, ai đây !?"

Diệp Vũ nhìn người đang nắm tay Vô Nhất.

Nàng ta từ nãy đến giờ không chịu thả tay ra.

"Y Sương đó."

"Hả ?" Diệp Vũ ngớ người.

Ngay lập tức hắn nhìn Y Sương từ đầu đến chân.

"Y Sương...? Có lộn không ?"

"Em tưởng Y Sương sẽ kiểu... Mặc vest cắt tóc ngắn ở ngoài đời chứ ?"

"Anh hai tôi không cho." Y Sương đáp.

"Với lại đang trong giờ làm thêm."

"Ồ... Vậy ra Y Sương làm ở đây." Diệp Vũ gật gù.

"Ăn mặc theo phong cách này vẫn rất hợp. Y Sương cô lợi hại thật đấy."

"Đẹp thiệt đó !" Ánh Thư cũng khen theo.

Quả thật cách ăn mặc này vẫn rất hợp với Y Sương.

"Cảm ơn." Y Sương kéo váy áo, nhẹ cúi đầu.

"...Thế rồi tại sao anh lại nắm tay Y Sương đến đây ?"

Diệp Vũ ngờ vực.

"Cô ta bảo là luật ở đây là vậy."

"Có hả?" Diệp Vũ ngớ người.

Còn có phúc lợi vậy sao ?

"Thôi thôi, cũng xong rồi. Bây giờ cô muốn dẫn bọn tôi đi đâu đây ?" Vô Nhất nhìn sang Y Sương.

Tất nhiên là đã rút tay lại.

"Ăn kem được không ? Ánh Thư lâu lắm rồi không được ăn kem." Ánh Thư lắc lư người vui vẻ.

"Được thôi. Mọi người theo tôi nhé." Y Sương đáp lại.

Ngay sau đó thì nàng dẫn mọi người đến quán ăn ở tầng này.

Vẫn là một maid cafe.

Nhưng nơi đây trang trí có phần đơn giản hơn, sang nhưng không quá lố. Khác với thiết kế xa xỉ ở tầng dưới.



Y Sương dắt mọi người vào.

Không khí ở đây cũng theo phong cách nhẹ nhàng, với ánh sáng nhẹ để bóng tối chiếm phần nhiều.

Trông giống quán bar hơn.

"Mọi người uống gì?" Y Sương mở lời.

"Nước ngọt được rồi." Diệp Vũ trả lời.

"Ánh Thư muốn uống sữa sô cô la !"

"...Cà phê đi." Vô Nhất đáp.

"Không ai uống rượu bia gì à ?" Nàng hỏi.

"Mới sáng sớm ai uống mấy cái đó." Vô Nhất bật cười mà xua tay.

"Được rồi."

Y Sương hỏi mọi người mà lựa vài món.

"Chúng ta vào chủ đề chính được chứ?" Vô Nhất chống cằm.

"Anh không thể bình tĩnh hơn được à?"

Y Sương vẫn nhìn menu.

"...Được rồi."

Vô Nhất cũng không hiểu nổi.

Nhưng có gì đó khiến hắn cảm thấy cuộc gặp hôm nay không bình thường.

Y Sương cuối cùng cũng gọi món xong.

"Có một chuyện tôi muốn nói với mọi người và một chuyện tôi cần nói riêng với Vô Nhất."

Diệp Vũ và Vô Nhất lúc này bắt đầu chăm chú nghe.

Họ cũng tò mò tại sao Y Sương lại mời họ đến.

"...Mọi người biết những gì về Minh Tưởng ?"

Nhấp một ngụm cà phê, sau đó hắn mỉm cười.

"Cũng kha khá."

Vô Nhất cũng đoán được nó sẽ liên quan đến việc này.

"Không hiểu hết về nó sao ?"

Y Sương lắc đầu.

"Tôi chỉ may mắn có được khả năng đó thôi."

"Còn kiến thức về nó... Thực sự không quá hiểu rõ."

Vô Nhất cười trừ.

Không quá hiểu rõ nhưng cô lại bán hành cho tôi đấy ?

Nên nói gì cho ngầu ?

"Vậy bằng cách nào mà cô có được khả năng đó ? chức nghiệp Dạ Tử và Dạ Hoàng sao ?"

Y Sương lắc đầu.

"...Chỉ sợ tôi nói mọi người cũng không tin."

Bỗng dưng Vô Nhất nghĩ về giấc mơ kì lạ hôm qua.

"....Thử xem."