Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 361: Có Lời



Chương 361: Có Lời

Vội vã.

Dồn dập.

Đem bi hoan về cùng một chỗ.

Tiếng nhạc vang lên trong khói lửa.

Đám khói hình con chồn cùng lưỡi liềm kia nhảy khắp Nguyệt Hoa Lâu.

Như một điệu múa cổ xưa mà giờ đây đã chẳng còn ai biết.

"Chạy mau ! Chạy mau !"

Vô số khách quan của Nguyệt Hoa Lâu hoảng loạn mà chạy trối c·hết.

Bão Nhãn Cô Nương cũng chẳng bận tâm.

Nàng vẫn ngậm tẩu mà rít từng hơi thuốc.

Sau đó phà đám khói kia tản ra khắp thanh lâu.

Vô số bóng đen xuất hiện khắp nơi trong Nguyệt Hoa Lâu.

Như thể bao vây Bão Nhãn Cô Nương cùng sân khấu.

Trong khi đó người của Nguyệt Hoa Lâu hầu hết đều đã s·ơ t·án khách quan khỏi nơi đây bằng nhiều cách.

Làm việc vô cùng nhanh chóng và bài bản.

Như thể họ đã chuẩn bị sẵn cho việc này từ lâu rồi.

Đảm bảo không ai dính phải đạn lạc.

Một tên mặc đồ đen nhảy lên mà đứng tại một chiếc lồng đèn lơ lửng đang cháy rụi giữa không trung.

Hắn đeo một chiếc mặt nạ quỷ màu trắng ngà.

Như được đẽo ra từ gỗ.

Cùng một đường sơn đỏ quẹt ngang mặt.

Hắn nhìn nàng.

Hắn nhìn Như Nguyệt vẫn đang đánh đàn.

Mặc cho xung quanh lúc này đã bao phủ bởi khói lửa.

Những Nghệ Giả kia cũng không có một chút nao núng.

Bão Nhãn Cô Nương lườm hắn.

Ngay lập tức, con chồn được tạo nên từ các làn khói lao đến.

Chỉ trong giây lát mà chiến trận bắt đầu.

Không có một lời nói được cất lên.

Thuần túy là chiến đấu.

Người của Nguyệt Hoa Lâu ngay sau khi dắt người chạy thoát thì ngay lập tức đã lao vào chiến đấu.

Tên đeo mặt nạ quỷ kia lúc này cũng giải phóng năng lực của mình.

Vô số làn gió thổi ra từ thân thể hắn.

Đây các làn khói của Bão Nhãn Cô Nương ra xa.

Thế nhưng ngay sau đó hắn trợn mắt.

Người của Nguyệt Hoa Lâu đã ngay lập tức bao vây hắn.

"Đầu hàng đi Phong Yêu."

"Người của các ngươi đều đã bị bao vây rồi."

Tên đeo mặt nạ nhìn vô số kỹ nữ tay cầm quạt sắt gắn những lưỡi dao sắc nhọn.

"Không đúng." Hắn nghĩ thầm.

Tại sao chúng biết ?

Nhất định là chúng biết.

Cuộc đột kích hôm nay là tuyệt mật.

Thế nhưng Nguyệt Hoa Lâu s·ơ t·án mọi người một cách hoàn hảo.

Phong thái không s·ợ c·hết của các Nghệ Giả đó...

Dù Nghệ Giả nổi danh là vì nghệ thuật có thể quên đi tính mạng.

Nhưng đây thực sự có thể sao ?

Đoàn người áo đen tập kích Nguyệt Hoa Lâu lúc này vô cùng bối rối.



Chỉ vừa bước vào nơi này, hắn đã cảm nhận được.

"Nguy rồi."

Hắn hét lớn.

"Là cái bẫy !!!"

Tên đeo mặt nạ giải phóng vô số luồng gió từ thân thể.

Trực tiếp đẩy bản thân lên thật cao bên trong tòa Nguyệt Hoa Lâu cao lớn.

"Tất cả ! Đối sang kế hoạch dự phòng !"

Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì.

Một dải lụa đã bay giữa không trung.

Quấn quanh cơ thể mà trói chặt hắn.

"Cái...!?"

Bão Nhãn Cô Nương mỉm cười.

Kéo dải lụa kia mà lôi Phong Yêu đến chỗ nàng.

Phong Yêu giãy giụa.

"Tại sao...!?"

Hắn hoàn toàn không hiểu.

Có kẻ nào phản bội sao !?

Tại sao chỉ vừa mới xông vào, đã hoàn toàn bị kiểm soát !?

"...Là kẻ nào ! Kẻ nào đã phản bội bọn ta !"

Hắn nhìn quanh.

Thét lên đầy căm hận.

.

.

.

Một khoản thời gian ngắn trước khi v·ụ n·ổ xảy ra tại Nguyệt Hoa Lâu.

.

.

.

"Như Nguyệt cô nương, sắp đến giờ trình diễn rồi."

Tiếng vọng ra từ bên ngoài căn phòng chuẩn bị dành riêng cho Như Nguyệt.

"Ta sẽ ra ngay."

Nàng nhẹ nhàng mà trang điểm.

Mặc lên bộ trang phục lộng lẫy dành riêng cho ngày trình diễn.

Nàng nhẹ vén tóc lên mà buộc lại, để mộ chiếc trâm cài giữ cho mái tóc dài kia không rơi xuống.

Chiếc cổ trắng nõn nhẹ lộ ra khi mà mái tóc đẫ được buộc lên.

Nàng nhẹ mở mắt.

Đôi mắt ngọc nhẹ tỏa sáng như lân tinh trong đêm.

"...Kỳ lạ."

Ánh mắt lạnh nhạt, lãnh cảm với thế giới này như có chút thay đổi.

Nàng tò mò.

Đôi mắt ngọc kia nhẹ nhíu mày.

Đôi mắt nàng nhìn thấy tất cả.

Nhìn thấy tương lai của thế giới này.

Đôi mắt của nàng, là đôi mắt nhìn thấu ý chỉ của trời đất.

Vô Nhãn của Hắc Y Hội.

Như Ngọc.

"...Tại sao ngày hôm nay lại có chỗ không thể nhìn thấy ?"



Nó thật sự khiến tâm Như Nguyệt động.

Cả thế giới này, dường như đã nằm trong lòng bàn tay nàng.

Tại sao hôm nay bỗng dưng lại có thay đổi...?

Thứ gì có thể thay đổi tương lai đã được định sẵn của thế giới ?

Như Nguyệt nhìn ra cửa sổ.

Ánh trăng chiếu rọi.

"...Không có cách để liên hệ tỷ tỷ vào lúc này."

Nàng lắc đầu.

Hoàn tất việc sửa soạn phục trang mà bước ra.

Không còn cách nào khác.

Nàng chỉ có thể tiếp tục đi trên tương lai mà mình nhìn thấy.

.

.

.

"Đây là một bản nhạc không lời."

.

.

.

"Hoa Trong Bùn."

"Không quan trọng xuất thân từ đâu."

"Nếu ý chí đã đặt đúng chỗ của nó..."

"Dù trong bùn lầy, vẫn nở hoa."

.

.

.

ẦM !!!

Âm thanh to lớn vang lên.

Cát bụi mịt mù.

Như Nguyệt vẫn tiếp tục gảy đàn.

Mặc cho xung quanh đã vô cùng hỗn loạn.

Vô số kẻ áo đen tràn vào bên trong Nguyệt Hoa Lâu.

Gần như ngay lập tức, người của Nguyệt Hoa Lâu đã di tản mọi người.

Nhiều người đã sẵn sàng chiến đấu.

Như thể họ đã biết rõ mọi chuyện sẽ xảy ra.

Không chừa lại dù chỉ một giây.

Bão Nhãn Cô Nương thậm chí còn không cần phải ra lệnh gì.

Mọi người đều ngay lập tức làm chủ tình hình.

Chỉ trong chốc lát, Phong Yêu cũng b·ị b·ắt gọn.

Bão Nhãn Cô Nương không khỏi nhìn Như Nguyệt.

Đôi mắt ấy thật đáng sợ.

Cả chiến dịch bắt lại Phong Yêu này, là do Như Nguyệt đưa ra.

Phong Yêu.

Kẻ phản bội của nhà Liêm Dứu.

Không rõ hành tung, gia tộc Liêm Dứu không thể tìm ra tung tích của hắn.

Thế nhưng đó là những gì xảy ra trước khi Như Nguyệt đến.

Nàng ta có thể chỉ ra chính xác mọi việc sẽ xảy ra.

Kẻ địch sẽ từ đâu đến.

Cách nào sẽ bảo đảm an toàn của tất cả mọi người.

Một chiến dịch chiến thắng ngay từ khi bắt đầu.



Bão Nhãn Cô Nương nhìn Phong Yêu đang bị dải lụa của mình trói chặt.

"Phong Yêu ngu ngốc. Ngươi vốn dĩ đừng nên qua tin người."

Nàng nhẹ thỏ thẻ bên tai hắn.

"Ngươi nghĩ nhà Miêu Cổ xem ngươi như công thần ?"

"Khi lật đổ được Dạ Hoàng, ngươi sẽ được một ghế Thủ Hộ Đại Danh mới ?"

"Ngươi rốt cục cũng chỉ là con cờ thôi. Dùng xong rồi bỏ."

Phong Yêu trợn mắt.

"Ngươi...Ngươi...!"

"Tộc Miêu Cổ...! Các ngươi...!!!!"

Hắn tức điên.

Ngay lập tức mà giãy dụa.

Nhưng làm mọi cách mà không thoát ra khỏi dải lụa của Bão Nhãn.

Đôi mắt căm hận mà nhìn những kẻ mặc áo đen đang đi sau hắn.

Chúng luống cuống.

"Đ...Đại nhân ! Đừng nghe lời xằng bậy ! Tộc Miêu Cổ tuyệt đối không phản bội ngài !"

Nàng mỉm cười.

"Tới giờ còn diễn."

"Đến lúc vào nhà tù của Dạ Hoàng, nhìn thấy không có một bóng người tộc Miêu Cổ, ngươi sẽ tự hiểu."

Tất nhiên chỉ là nói dối.

Nàng không biết tộc Miêu Cổ nghĩ gì về Phong Yêu.

Nhưng gieo cho hắn một hạt giống của sự nghi ngờ vào lúc này, là hoàn hảo nhất.

Bão Nhãn Cô Nương lại nhìn Như Nguyệt.

Nàng ta có bảo.

Chúng ta có thể bắt lại Phong Yêu.

Nhưng số trời đã định.

Hắn sẽ trốn thoát khỏi ngục tù nghiêm ngặt nhất của Dạ Hoàng.

Thế nên cách tốt nhất, chính là khiến lưỡi dao của hắn khi bước chân ra khỏi ngục tù, không chỉa về chúng ta.

Dựng lên một màn kịch rằng gia tộc Miêu Cổ phản bội Phong Yêu.

Như Nguyệt vẫn tiếp tục mà đánh đàn.

Như thể chẳng quan tâm đến chuyện chi.

Nàng không quan tâm.

Nàng không buồn nhìn.

Nàng chỉ tiếp tục đánh đàn.

Bởi vì nàng đã thấy hết kết cục này từ lâu.

Mọi thứ diễn ra đối với nàng đều đã nhàm chán.

Đôi mắt của nàng đã nhìn đi nhìn lại diễn biên của Nguyệt Hoa Lâu ngày hôm nay vô số lần.

Nàng không còn muốn nhìn nữa.

Tiếng đàn vang lên như giải thoát nỗi buồn chán của nàng.

Vì trong nó chứa đựng thức nàng thật sự có hứng thú...

Đôi mắt nàng nhẹ hé.

Trước khi mọi chuyện bắt đầu, nàng đã nhìn tương lai một lần nữa.

Lần mà nàng không thể nhìn rõ được mọi chuyện xảy ra kẻ từ thời điểm này.

Thế nhưng nếu nàng nhìn xa hơn.

Nàng lại thấy được một điều vô cùng kỳ lạ.

Đôi mắt của nàng không chỉ là thấy được tương lai.

Mà là hòa mình vào trong đó.

Trong tương lai đó.

Bản nhạc này...

Có lời...