Chương 399: Perdita Palaeomoira"Khặc khặc ! Nhìn cô đông cứng buồn cười thật đấy !"DIệc Nhật ôm bụng cười, trong mặt Như Nguyệt có chút đỏ.Nàng đang nhai ngấu nghiến Xiên Cay Gỗ Cháy.Một vật phẩm trái nghịch với Kem Đại Dương, hòng giải bớt sự đông lạnh trong cơ thể.Một thứ thịt xiên cay kinh khủng, nhưng có thể khiến cơ thể ấm áp trong mùa đông lạnh giá nhất.Đặc sản của Yêu Tộc sống tại vùng núi tuyết Bắc Minh tại Cực Bắc.Xiên những miếng thịt của loài hươu núi tuyết được trộn cùng thảo dược và muối đỏ từ quặng khoáng thạch sâu trong núi.Đem tất cả xiên lên các que làm từ Gỗ Cháy.Loại gỗ mà chỉ cần tiếp xúc với lửa, sẽ cháy bừng cho tới khi hóa thành màu đen, sau đó thì nó là một vật liệu chống lửa.Bởi đặc tính này, nó sẽ cháy đến lúc thịt chín vừa đủ thì ngừng.Không cần có người canh lửa.Chỉ cần cho một mồi lửa lên xiên thịt, lửa sẽ cháy đến khi thịt chín thì tự động tắt.Xiên thịt trên tay mà Diệc Nhật cầm vẫn còn cháy bừng, chứng tỏ là thịt chưa chín.Đây là một món ăn phù hợp với không khí lễ hội, vì tính bắt mắt của nó.Một que lửa, tất nhiên là trông rất vui mắt rồi.Thịt vừa cay lại vừa ngon, lại càng khiến vị giác được kích thích.Ngọn lửa của Gỗ Cháy rất đặc thù, nó không dễ bén lửa lên các vật khác nên cũng không nguy hại cho lễ hội."Ợ."Như Nguyệt giật mình.Ấp a ấp úng mà che miệng.Diệc Nhật để mình lơ lửng, hai tay để sau đầu làm mặt cười mà nhìn nàng.Càng khiến Như Nguyệt ngượng thêm."Uống tí nước đi, Xiên Cay này dễ làm đầy hơi lắm."Diệc Nhật cầm ra một tách nước cho Như Nguyệt."Đây là..." Như Nguyệt nhìn tách nước. Nước màu hồng nhạt, trong giây lát lại chuyển sang xanh, một lúc sau lại thành màu xanh lá, trông rất lạ mắt."Đa Sắc Tuyền Thủy. Một thứ nước uống từ Thủy Tộc.""Trộn lẫn nhiều loại nguyên liệu khác nhau, khi uống lúc nó ở mỗi một màu sắc, hương vị lại khác biệt.""Một thứ thức uống rất được ưa thích tại Lễ Hội Yêu Ma bởi tính chất ngẫu nhiên thú vị của nó.""Trong đó, màu nước trong vắt là hiếm thấy nhất trên Đa Sắc Tuyền Thủy.""Nếu một người kịp uống ngay khi nó chuyển sang màu trong suốt, họ sẽ gặp may mắn suốt năm.""Ra vậy." Như Nguyệt gật đầu.Nàng nâng tách nước lên, liên tục mà nhìn vào nước bên trong.Diệc Nhật mỉm cười.Hồi hắn lần đầu đi Lễ Hội Yêu Ma cũng như vậy.Cố gắng mà nhìn nước để lựa thời điểm uống.Hớp !Như Nguyệt ngay lập tưc mà nâng tách lên uống cạn nước."Sao ? Kịp bắt được lúc nước trong suốt không ?""Kịp." Như Nguyệt gật đầu."Vậy sao."Hắn thấy nước trên miệng nàng còn dính màu xanh lam.Nhiều người nhìn thấy nước trong vắt, nhưng tới khi uống vào nó đã chuyển màu.Đôi lúc mình thấy một thứ có vẻ tốt, không có nghĩa tới lúc thực hiện nó sẽ tốt.Nhưng cũng chả buồn nói, nàng ta nghĩ là mình gặp may mắn, việc gì phải phá hỏng niềm vui đó ?"Ăn no rồi chứ ? Lễ Hội này có nhiều thứ ngoài thức ăn lắm."Diệc Nhật nắm cổ tay Như Nguyệt mà dùng dây của chiếc diều kia kéo hai người bay lên cao.Vừa bay lên, Như Nguyệt vừa nhìn quanh các cửa sổ.Nhiều chiếc cửa sổ cũng dang dần mở ra.Có người tham dự Lễ Hội bắt đầu bước ra, chụp lấy những dây diều."Cũng gần tới giờ Lễ Hội bắt đầu rồi, người tham dự bắt đầu tràn vào.""Thêm tí nữa là nơi đây sẽ rất đông đấy."Nhiều chiếc cửa sổ thậm chí có cả một con diều to lớn được thả ra từ nó, hay một đàn Yêu Tộc hình chim bay ra khỏi nó.Tòa tháp khổng lồ, cao không thấy đỉnh ngày một trông rộn ràng hơn trong khi hai người họ đang bay lên cao."Nơi này cao bao nhiêu vậy...? Tôi có cảm giác như nó cao hơn cả một ngọn núi."Hừm.. Diệc Nhật xoa cằm."Cao bằng trời đất ? Không biết nữa." Hắn cười trừ."...Nơi đây rốt cuộc là gì vậy ?"Như Nguyệt thật sự vô cùng nghi hoặc.Tòa tháp này rộng... Rất rộng.Gần bằng nửa tòa thành Can Hạc.Vì không có gì cản tầm nhìn họ mới nhìn được vô số cửa sổ quanh tòa tháp.Nó lại cao đến không nhìn thấy đỉnh.Đây là một không gian khác, giống như nơi mà nàng gặp Lang Thần sao ?Không ngạc nhiên nếu đó là những gì đang diễn ra.Nếu như vậy, Yêu Tộc từ xa xưa đã sử dụng thế giới thử nghiệm của Thần Minh làm nơi trung gian.Dịch chuyển con dân Yêu Tộc đến nơi đây.Những thế giới khác...Nàng chỉ đọc được trong sách.Thật sự khiến Như Nguyệt có chút bất ngờ.Diệc Nhật thả lỏng người, nghiêng người một chút để chậm tốc độ bay lên lại."Nhiều lối suy nghĩ, nhiều suy luận về gốc gác của nơi này.""Có người bảo Tổ Yêu Tháp thực ra là bên trong thân thể của Xà Điểu.""Có người thì bảo rằng đây là nơi Yêu Tộc đầu tiên được tạo nên.""Lại có người bảo năm xưa khi Yêu Tộc gặp đại nạn, một vị Thần của Yêu Tộc đã tạo nên nơi đây cho tất cả lánh nạn.""Lâu dần, dưới sự đàn áp của Ma Tộc, nơi linh thiêng này cũng dần thành nơi Ma Tộc có thể lui đến.""Nhiều ý kiến về việc rốt cuộc nơi đây là gì lắm, nhưng tôi cũng không biết." Diệc Nhật lè lưỡi.Diệc Nhật nhìn quanh, như tìm gì đó.Cuối cùng đôi mắt của hắn dừng ở một chiếc cửa sổ."Tới rồi."Hắn mỉm cười mà lượn hai người đến.Như Nguyệt nhìn lên tấm biển trước chiếc cửa sổ."Perdita Palaeomoira." "Đi chùa thì xin xăm, đi Lễ Hội Yêu Ma thì cũng xem thử vận mệnh tí nhỉ ?" Diệc Nhật mỉm cười.Lại gần chiếc cửa sổ, họ mới thấy rõ một người trùm kín mít.Nhìn dáng dấp, có vẻ như là một bà lão.Ở trong cửa sổ, là một bộ bài được trang trí bắt mắt đặt trên chiếc bàn sát cửa sổ.Là Perdita Moira.Như Nguyệt có biết về thứ này.Một cách người xưa sử dụng để xem vận mệnh, thậm chí là tiên tri.Nếu nói ra, nó sẽ thuộc phương Tây hơn.Nhưng quả thật vật này có nguồn gốc từ Yêu Tộc.Tên gốc của bộ bài có khả năng tiên đoán vận mệnh này, là Moira.Nhưng xuyên suốt lịch sử, có nhiều biến thể của nó hình thành.Đến hiện nay, bài Moira mà Nhân Tộc sử dụng được gọi là Perdita Moira.Tức là loại bài xem vận mệnh với các bức họa vị thần của loài người.Còn Perdita Palaeomoira, là tên để gọi loại bài Moira cũ có nguồn gốc từ Yêu Tộc.Với các là bài vận mệnh là bức họa của các vị thần của Yêu Tộc."Sao ? Hứng thú không ?""...Có." Như Nguyệt gật đầu.Có một nguyên tắc trong việc nhìn thấu tương lai.Một năng lực nhìn thấu tương lai, không thể nhìn thấu một năng lực tương tự.Bởi vì lẽ đó, chính Như Nguyệt cũng không thể dùng đôi mắt của mình để xem trước chuyện gì sẽ diễn ra nếu nàng xem Perdita Palaeomoira.Đặc biệt là khi có một nghịch lý biết đi đang đứng bên cạnh nàng.Như Nguyệt thật sự tò mò họ sẽ ra lá bài gì trong Perdita Palaeomoira."Hai vị...Đã xem Perdita Palaeomoira bao giờ chưa ?" Bà lão kia rên rỉ."Ta từng xem rồi." Diệc Nhật trả lời."Chưa ạ." Như Nguyệt trả lời.Bà lão gật đầu.Liếc nhìn Như Nguyệt."Cô nương...Muốn xem sao ?""Ta thấy cô có thể tự quyết định số mệnh của chính mình."Bà ta mỉm cười.Như Nguyệt nhẹ mỉm cười đáp lại."Đôi lúc xem dưới một góc nhìn khác, có khi lại học được thêm điều mới."Bà ta nghe xong thì gật đầu, bắt đầu xào bộ bài."Cô nương nói phải.""Bà à, tôi thì không thể nắm giữ định mệnh của mình sao ?" Diệc Nhật trêu đùa.Chỉ không ngờ rằng bà ta lại thật sự lắc đầu."Đến lúc c·hết, chưa chắc cậu nhận ra mình đã bị định mệnh buộc chặt đến mức nào.""Gì chứ...Ý bà là sao ?" Diệc Nhật nhìn bà ta.Nhưng bà ta chỉ mỉm cười mà rút ra hai lá bài.Đặt trướt mặt hai người."Hãy để Perdita Palaeomoira trả lời."