Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 20: Chia tay



Trần Định thì thầm nói cho Nghiên thọt yêu cầu của mình:

- Ta có một sủng vật cực kì đáng yêu, ta cực kì yêu thích nó, tuy nhiên người trong nhà lại rất ghét hành vi cưng chiều sủng vật của ta, thậm chí sau khi phát hiện còn muốn giết chết nó, ta không cam lòng nên cần tìm một nơi để che dấu.

Nghiên thọt nghe xong liền cảm thấy chuyện này thật quá tầm thường, chỉ là sủng vật thôi mà, đang chuẩn bị trả lời thì đầu óc hắn lóe lên một hình dung khác, cân nhắc cẩn thận rồi hắn mới nói:

- Là người?

Trần Định trả lời ngay:

- Là người.

- Thanh lâu thì sao? Nếu ngài không thiếu tiền thì bán cô ta vào thanh lâu rồi bao trọn đến khi ngài không muốn nữa thì thôi.

Nghiên thọt đưa ra ý kiến của mình, tuy nhiên Trần Định lắc đầu nói:

- Tiền không phải vấn đề, tuy nhiên ta không thể đến thanh lâu thường xuyên được, và sủng vật của ta cũng không phải là nữ, có cách nào để sau này bọn ta có thể quang minh chính đại gặp nhau không?

Nghiên thọt quả nhiên chuyên nghiệp, hắn không hề phán xét sở thích của khách hàng, thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ cách giải quyết:

- Vậy ý ngài là muốn mua một thân phận mới, bí mật, sạch sẽ và đặc biệt là phải ở kinh thành?

Trần Định vỗ vai Nghiên thọt khen ngợi:

- Thông minh! Ý ta chính là như vậy.

- Nhưng sẽ rất tốn kém để có được một thân phận phù hợp.

Nghiên thọt nhăn nhó nói, nhưng Trần Định chỉ cười lớn, lật áo choàng, lộ ra một túi tiền rủng rỉnh, xóc xóc một chút khiến các đồng bạc va chạm kêu leng keng rất vui tai.

Nghiên thọt cũng liền nhe răng cười, tự nghĩ rằng: "Quả nhiên là đám hoàn khố, chẳng tiếc đổ tiền chỉ vì thú vui nhân tình."

- Vậy sủng vật của cậu bao nhiêu tuổi?

...

Không thể không khen ngợi Nghiên thọt, Trần Định còn cảm thấy có chút không thể tin nổi hắn là một tên ăn mày, có lẽ hắn sinh ra ở thế giới này quả thật là sai lầm, người như hắn nếu ở chỗ cũ của cậu thì chẳng biết có thể giàu tới mức nào.

---

Sau một hồi đi dò hỏi các phương án tốt nhất, Nghiên thọt quay trở lại với một bảng danh sách, trên đó có ba lựa chọn.

1. Phú Thổ, con trai riêng của Phú Viên. Trong một chuyến làm ăn xa, lão vô tình để lại huyết thống của mình, bất ngờ đứa trẻ này lại là con trai thế nên hàng năm lão đều chu cấp tiền bạc hậu hĩnh để nuôi cậu con trai riêng này, năm ngoái vợ cả của lão đã chết, lão liền muốn đón tình nhân và con trai tới kinh thành. Trên đường tới kinh thành cậu ta đã bị thổ phỉ giết chết, mẹ cậu ta liền muốn tìm một người thay thế.

2. Trịnh Bình, người thừa kế tiệm kim hoàn Gia Bảo. Ba năm trước vì cãi nhau với cha mẹ, bốc đồng bỏ nhà ra đi, từ đó chẳng rõ tung tích, chín thành là đã chết. Năm nay, cả nhà Trịnh gia bị xử chém vì tội trốn thuế, kim hoàn Gia Bảo cần một người thừa kế hợp pháp đứng ra, rất cần Trịnh Bình trở về làm bù nhìn.

3. Hải Tam, ăn mày lớn lên từ nhỏ ở Bãi Rác, đần độn, vô tri, có đặc điểm chịu đòn rất tốt, nhờ thế đã được Đám ăn mày rao bán cho Võ gia làm con nuôi của tên điên Võ Nhị. Tuy nhiên còn chưa được về đó hưởng phúc thì mấy hôm trước bị lão đại của Đám Ăn Mày mang đi, chín thành chín là đã chết, Võ gia thì lại đang cần người gấp.

Trần Định đọc xong suýt chút nữa liền sặc chính nước bọt của mình, Thẩm Ung cũng bật cười vì sự an bài của số mệnh này.

---

Ở trung tâm khu chợ của bang hội Tên Buôn Hàng, một cỗ máy khổng lồ được đặt ở đây, có vô số các đường ống kim loại bắt đầu từ cỗ máy này tuôn ra khắp toàn bộ Bãi Rác, nó chính là công cụ liên lạc của nơi này, các đường ống kia liên tục vận chuyển các giấy tờ ghi chép giao kèo ở mọi nơi trong Bãi Rác này.

Nhân viên ở đây cũng vô cùng bận bịu, chỗ nào cũng có tiếng người hò hét, chửi bới, thậm chí ẩu đả cũng có, tuy vậy nhưng nó vẫn vận hành một cách trơn chu kì lạ.

Trong sự ồn ào đó, một giọng nói hét lên:

- Giao kèo cấp năm mang số 542 của Võ gia đã được chấp thuận, hàng đã có. Mau liên lạc với họ tới giao dịch, mang tiền giao người.

Xa xa liền có một người khác hét lên:

- Đã rõ, Võ gia sẵn sàng giao dịch.

---

Lúc này Trần Định và Thẩm Ung đang ngồi trên tầng hai của một quán ăn nhỏ trong một con hẻm vắng người, cậu truyền âm nói với lão:

- "Tới lúc ta thực hiện lời hứa với Hải Tam rồi, cũng là lúc chúng ta chia tay, ta sẽ để Hải Tam trở lại thân thể này, lão hãy để cậu ta ăn thật no rồi hẵng đưa đi Võ gia, và cũng đừng quên cho bọn độc ác đã hành hạ Hải Tam cái giá phải trả cho hành động của chúng."

Thẩm Ung nói:

- "Ngài yên tâm, Hải Tam sẽ được ăn thật no, đám người kia cũng sẽ được chăm sóc thật tốt."

Trần Định nhìn Thẩm Ung, dù lúc này trông lão thật sự rất bình thường, nhưng bảng điện tử chưa lúc nào ngừng nhấp nháy dòng chữ nguy kịch đỏ chót kia, cậu cũng không biết phải làm sao, chỉ đành thở dài.

Nhìn thấy vậy nhưng không biết là cố tình hay thực sự không hiểu mà Thẩm Ung nói:

- "Ngài cũng đừng lo về Võ gia, thanh danh gia tộc này không hề tệ, chỉ là bọn họ có chút cực đoan về sức mạnh mà thôi, tuy nhiên Võ Nhị là kẻ điên cực kì bao che, cũng không cần lo lắng Hải Tam sống không tốt."

Trần Định cũng có chút tò mò:

- "Ngươi biết Võ Nhị? Tại sao ông ta lại muốn tìm con nuôi?"

Thẩm Ung cười nói;

- "Cũng không phải là Võ Nhị tìm mà là Võ gia muốn tìm con cho lão, đây cũng là lần thứ ba rồi, Võ Nhị là một kẻ điên khùng, phát cuồng vì chuyện luyện võ, luôn muốn tỉ thí với người khác, bên cạnh đó lão cũng luôn nói rằng mình có một đứa con, lại còn là thiên tài học võ, thế nhưng ai cũng biết cả đời lão ta chưa từng lấy vợ, cũng chẳng có nữ nhân nào ưa thích ông ta thì lấy đâu ra con cái."

- "Dù vậy, Võ gia cũng tử tế tìm kiếm con nuôi cho Võ Nhị, thế nhưng cả hai lần trước cả hai đứa trẻ đều không chịu nổi tính cách và sự huấn luyện khắc nghiệt của ông ta, thế nên lần này mới có điều kiện là khỏe mạnh và đần độn, như vậy mới chịu được ông ta. Cơ thể Hải Tam so với lúc trước còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, sẽ rất tuyệt vời nếu cậu ta có được sự huấn luyện bài bản."

Trần Định cũng cảm thấy như vậy là rất hợp lý, cậu không cần Hải Tam trở nên mạnh mẽ như Thẩm Ung, chỉ cần mạnh khỏe và có cuộc sống an toàn là đủ rồi.

Khi tiểu nhị bắt đầu mang đồ ăn lên, cũng là lúc Trần Định quyết định sẽ trở về bản thể, đáng lẽ không cần vội vàng như vậy, cậu cũng muốn tận mắt chứng kiến đám người ăn mày độc ác kia bị trừng trị, thế nhưng thông báo của hệ thống khiến cậu cần trở về xem chuyện gì vừa diễn ra.

[Chủ thể Trần Định (Rất yếu)]

[Sinh mệnh còn lại: 1 năm]

[Sinh hồn còn lại: 13 năm]

[Số phân thân sở hữu: 2 ]

Trạng thái của cậu từ nguy kịch thì lúc này đã trở thành rất yếu, tức là cậu đã thoát khỏi nguy hiểm sao?

Trần Định cần trở lại, đây là cơ hội, cậu không hề muốn sử dụng thân xác của Hải Tam, đứa trẻ đó đã quá đáng thương rồi.

---

Trên bàn ăn, Trần Định giơ tay về phía Thẩm Ung, lão mất vài giây để hiểu rằng cậu muốn làm gì, liền cười rồi nắm lấy tay cậu, hai người nhìn nhau sau đó ngẩng đầu cười lớn.

- Tạm biệt!

- "Hệ thống đưa ta trở lại bản thể."

[Tiếp nhận yêu cầu của ngài, chuẩn bị đưa về bản thể]

[3]

[2]

[1]

---

Trước mặt Thẩm Ung, Hải Tam đột nhiên giật mình, đôi mắt của cậu trở nên ngây dại hơn rất nhiều, cậu có chút sợ hãi nhìn xung quanh.

Thẩm Ung liền vươn tay muốn xoa đầu Hải Tam, theo phản xạ cậu liền co rụt người lại, đôi mắt nhắm tịt, thân hình có chút run lên.

Thẩm Ung ánh mắt chợt lạnh lùng hơn rất nhiều, lão nghĩ đã nghĩ sẽ cho đám người kia chết nhanh chóng, nhưng khi thấy cảnh Hải Tam sợ hãi, lão đã suy nghĩ lại.

- Đừng sợ, ta là người thân của cậu, từ giờ chúng ta chính người nhà.

Lão dùng giọng nói dịu dàng nhất có thể để làm Hải Tam an tâm, rồi từ từ hạ tay chạm nhẹ vào đầu cậu.

Chẳng biết có phải vì hai người có sự liên kết đến từ hệ thống hay thực sự cảm nhận nỗi đau của nhau, nhưng thứ cảm giác ấm áp và thân thiết này giúp Hải Tam liền biết rằng người đàn ông này đúng là người thân của cậu, ông ấy đem lại cảm giác an toàn vô cùng.

- Ăn đi! Ăn thật no, ăn hết mức mà cậu có thể ăn ấy.

Thẩm Ung cười rồi chỉ tay vào bàn đầy ắp thức ăn, Hải Tam do dự một chút rồi cũng vồ lấy đồ ăn, ngấu nghiến tới từng khúc xương, chưa bao giờ cậu được ăn những món nóng hổi, ngon lành như vậy.

Thẩm Ung mỉm cười, chẳng hiểu sao một người khó tính như lão lại thấy cảnh ăn uống ngô nghê của Hải Tam thật bình yên đến thế.