Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 53: Mabel



Khi Thanh Bạch xuất hiện, sóng âm từ cú gầm của nó đã khiến buồng xe ngựa chứa Trần Định rung lắc dữ dội, tuột khỏi đai buộc an toàn, Trần Định ngã xuống sàn xe, va đập khiến cậu ngất đi, may mắn cơn sóng xung kích nhanh chóng kết thúc, nếu không chỉ sợ Trần Định đã mất mạng.

Lúc này cũng là khi Thiết Cốt liên lạc với Trần Định, thế nhưng ý thức Trần Định vẫn đang hôn mê bất tỉnh, tiếng gọi của Thiết Cốt đã vô tình mở đường cho một ý thức khác chiếm lấy thân xác này...

---

Trời vẫn mưa tầm tã, sấm chớp thỉnh thoảng ầm ì trên bầu trời, hỏa hoạn ở trung tâm Kỳ Lâm trấn đã hoàn toàn bị dập tắt, kể từ ngày Kỳ Lâm trấn khánh thành, đây là lần đầu tiên đêm tối tới với nơi này.

Trung tâm Kỳ Lâm trấn lúc này chỉ còn lại đổ nát, hoang tàn, chẳng ai có thể nhận ra nó đã từng xa hoa, rực rỡ tới mức nào.

Ở giữa đống tro tàn ấy là một khoảng đất trống rộng rãi, một con gấu trắng to lớn đang đứng đối diện với một nhân loại có đôi mắt đỏ rực như sắt nung, xung quanh bọn họ là mười hai người con gái tóc bạc mặc áo giáp.

Việt Phong thấy con gấu không có vẻ gì là muốn tấn công, hắn cảnh giác hỏi:

- Các người là ai? Muốn gì?

Con gấu không nói gì, nó chỉ yên lặng đứng đó, dùng đôi mắt màu bạc lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt ấy xinh đẹp tới mức Việt Phong không dám nhìn quá lâu, hắn có cảm giác rằng linh hồn mình sẽ bị nó hút mất.

Thanh Bạch không nói gì, thế nhưng có một cô gái rời khỏi hàng, bước lại gần, mỗi bước đi của cô đều thể hiện sự thanh lịch, đôi chân thẳng tắp, bờ mông uyển chuyển, nếu thay bộ áo giáp trên người cô bằng một bộ váy áo bằng lụa thì hai chữ thanh tú cũng không đủ để miêu tả sắc đẹp này.

Cô ấy đến gần Thanh Bạch, quỳ một chân xuống, cung kính hành lễ với nó, sau đó đứng lên nhìn về phía Việt Phong, khiến hắn cảnh giác nhấc đao lên sẵn sàng chém ra bão lửa.

Cô gái không để ý sát khí của hắn, bắt đầu làm ra một chuỗi hành động kì lạ, cô đứng thẳng lưng, nhẹ nhàng dùng tay giữ lấy đường chỉ ở hai bên quần, chân trái lùi về sau nửa bước, sau đó chậm rãi nhún người, cúi đầu trước Việt Phong.

Hắn hoàn toàn không hiểu hành động của cô gái trước mắt này, thế nhưng động tác kì lạ này lại rất thanh tao, cô ấy cũng cực kì xinh đẹp, điều này khiến Việt Phong bối rối, người ta lịch sự với hắn như vậy mà hắn lại dơ đao như muốn chém người ta.

Thấy cô gái vẫn cúi đầu, Việt Phong càng hoảng loạn, không lẽ đây là một kiểu lễ nghi, là chào hỏi sao?

Hắn vội vàng hạ mũi đao hướng xuống đất, chắp hai tay trước ngực, cũng cúi đầu, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, đây cũng là cách chào hỏi duy nhất hắn được sư phụ dạy trước khi bước chân ra giang hồ.

Thấy Việt Phong quá nghiêm túc, cô gái không khỏi che miệng cười, cô đứng thẳng người, dùng chất giọng cực kì êm tai, tự giới thiệu:

- Ta là Mabel, một trong mười hai cận vệ của thần. Khi bọn ta du lịch qua nơi này, thì bất ngờ phát hiện ra dấu vết của chú nguyền tà ác, lần theo tới đây, nhưng có vẻ đã quá muộn, nó đã gây ra một cuộc tàn sát đẫm máu.

Việt Phong có thể dễ dàng thấy được sự đau buồn trong lời nói của Mabel, hắn cau mày, chỉ về phía con gấu hỏi:

- Ta là Việt Phong, đệ tử Viêm Hỏa Sơn, cũng là người muốn ngăn chặn con quái vật này. Nếu chúng ta có chung mục đích, thế sao nó lại ngăn ta giết con quái vật hay chú nguyền gì đó này?

Mabel lắc đầu, huơ tay, vội vàng ngăn Việt Phong lại, nói:

- Ngài là Thần, huynh tuyệt đối không được xúc phạm ngài, nếu không hậu quả rất khó lường,

Việt Phong nghe tới chữ Thần liền nhếch miệng cười, khinh thường nói:

- Thần sao?

Mabel biết không thể thay đổi suy nghĩ của Việt Phong chỉ trong vài câu nói, cô đổi chủ đề, giải thích tại sao Thần lại ngăn hắn giết chú nguyền:

- Chú nguyền này tên là Ngạ Kiệt, cơn đói khát của nó là vô hạn, chỉ cần nó tỉnh lại thì mục đích duy nhất của nó chính là lấp đầy cái bụng không đáy. Càng ăn nó sẽ càng trở nên mạnh mẽ, thậm chí hấp thụ được kĩ năng của thứ mà nó đã ăn, và Kiệt Ngạ cực kì khó giết, hàng vạn năm nay nhân loại cũng chỉ có thể phong ấn nó mà thôi.

- Không chỉ có Ngạ Kiệt được thả ra, những chú nguyền khác cũng đã xuất hiện, sự xấu xa của chúng làm ô nhiễm thế giới, đánh thức chủng tộc của chúng tôi, và ngài - Thần đã quyết định rời khỏi thánh địa, săn tìm những chú nguyền tà ác đó, thanh tẩy chúng, một lần và mãi mãi.

- Hãy giao Ngạ Kiệt cho Thần, ngài sẽ có cách giết chết nó, khi nãy, nếu không ngăn huynh hạ đao, có lẽ chú nguyền đã có thể trốn thoát, sau đó tìm kiếm một thân xác mới để ký sinh, còn huynh lại giết chết một người vô tội bên trong nó.

Việt Phong choáng váng trước thông tin mà Mabel vừa nói, hắn không hiểu tất cả, thế nhưng thông tin cuối cùng làm hắn giật mình, ngạc nhiên hỏi:

- Trong con quái vật có người?

Mabel gật đầu, trả lời:

- Đúng vậy, phần lớn các chú nguyền không thể sống mà không có vật chủ, chúng ký sinh vào con người, chờ đợi cơ hội để chiếm lấy thân xác họ, hiện thế để gây họa cho nhân gian.

Nói xong, Mabel thậm chí còn dùng hành động để làm chứng cho những lời mình nói, hướng về phía con quái vật đang bất tỉnh dưới chân Việt Phong, cô đan hai tay vào nhau, nắm lại trước ngực, miệng lẩm bẩm thứ ngôn ngữ kì lạ, cả người cô đột nhiên sáng lên, tỏa ra thứ năng lượng màu bạc, thanh khiết và thần thánh.

Cô mở lòng bàn tay, nhẹ nhàng hướng nguồn năng lượng đó về phía con quái vật, nó đột nhiên choàng tỉnh, gầm lên đau đớn, da thịt cứng rắn không thể xuyên thủng của nó đột nhiên sôi lên, giống như có một bàn tay vô hình đang xé toạc nó ra, ngực của nó bị xé ra một đường, lộ ra một khoảng trống đầy máu.

Việt Phong nhìn thấy bên trong đó rõ ràng có một người con gái đang vòng tay ôm chặt hai đầu gối, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ đau khổ, nước mắt không ngừng lăn dài trên gò má, cả người không có lấy mảnh vài che thân, da thịt cô trắng như ngọc thạch, nổi bật tương phản với màu máu xung quanh.

Con quái vật giống như cực kì hoảng sợ, nó vùng vẫy gầm lên, Mabel bị đẩy lui, luồng năng lượng thánh khiết cũng tan biến, ngực con quái vật cũng nhanh chóng khép lại, che đi Lý Viên Viên nằm bên trong.

Việt Phong thấy Ngạ Kiệt muốn trốn thoát, liền chém một đao thật mạnh vào đầu con quái vật, khiến nó tiếp tục bất tỉnh, hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu, kiên định nói với Mabel:

- Cho dù bên trong có là người đi nữa, ta cũng sẽ giết hết, ta phải trả thù cho sư muội của ta. Ta biết các ngươi cũng muốn giết nó, thế nhưng hãy nói cho ta biết cách, chính ta sẽ ra tay.

Mabel tròn mắt nhìn Việt Phong, lộ rõ vẻ khó xử,nói:

- Việt Phong, huynh đừng cứng đầu, nếu huynh cứ như vậy, Thần sẽ nổi giận, chúng ta cũng sẽ trở thành kẻ thù, không đáng đâu.

Việt Phong cũng ngại ngùng trước thái độ thành khẩn khuyên nhủ của Mabel, thế nhưng hắn đã quyết tâm, ngọn lửa Nộ hỏa cũng đốt cháy tới điểm cuối sinh mệnh của hắn, ai chặn đường, hắn cũng đều giết chết, dù có là Thần.

Còn chưa để Mabel tiếp tục khuyên nhủ, Thanh Bạch đã mất kiên nhẫn, nó nhấc tay lên, một cơn gió cuốn lấy Mabel bay về chỗ cũ, khiến cô đầy thương tiếc nhìn Việt Phong.

Việt Phong cũng rút thanh đao đang ghim chân con quái vật lên, song đao rực sáng, hắn muốn chủ động tấn công trước:

- Song Hỏa Long!

Hai con rồng lửa cuốn lấy nhau, bay tới Thanh Bạch, ánh lửa của chúng chiếu sáng rực cả một vùng, chúng xé rách màn mưa lao đến đầy hung bạo, Thanh Bạch hoàn toàn không thèm để ý, chỉ hạ cánh tay vừa dơ lên mà thôi.

Một cơn gió cực lớn theo cú hạ tay của Thanh Bạch nổi lên, cản bước hai con rồng lửa, giống như có một bàn tay vô hình đang nắm lấy chúng giữa không trung, cho dù vùng vẫy, dãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi.

Rất nhanh, hai con rồng dần lụi tàn, cuối cùng tan biến theo gió, chỉ để lại chút nhiệt lượng ít ỏi, thậm chí chúng còn không tới gần được con gấu trắng, sức mạnh chênh lệch cực kì rõ ràng.

Việt Phong không tin, hắn lao đến tấn công, hai thanh đao bổ thẳng xuống đầu Thanh Bạch, sát chiêu là cực kì rõ ràng.

Thanh Bạch lại một lần nữa quạt tay, thậm chí còn chưa có va chạm xảy ra, chỉ cần cơn gió từ bàn tay Thanh Bạch thôi cũng khiến Việt Phong cảm thấy như bị cả quả núi đâm vào người, cả người bị đập bay đi một con diều đứt dây, không ngừng xoay tròn trên không trung.