Các Video Cắt Ghép Của Tôi Đều Thành Sự Thật!!

Chương 35



Hai bên nhìn nhau chằm chằm, tâm lý ‘địch không động, ta không động’, giằng co một lúc lâu.

Hạ Nam Phong ồn ào “Hai người có thể nhanh lên có được không, chỉ là xé cái bảng tên thôi mà, không phải là quyết chiến để lên ngôi của Tử Cấm Thành!”

Phó Trì nghe xong thì đút tay vào túi quần rồi chậm rãi đi về phía Phó Tuân, hắn cười nói “Tôi nhớ Thái Cực Quyền là tá lực đả lực*¹ đúng không?”

“Ừ.” Phó Tuân nhìn hắn chằm chằm, không biết người này lại đang có âm mưu gì.

Chỉ thấy Phó Trì đột nhiên vươn một ngón tay ra, mềm như bông mà búng vào trán Phó Tuân.

Mọi người “……”

Phó Tuân nổi giận “……”

Con mẹ nhà cậu.

Khóe môi Phó Trì nở một nụ cười đểu, không dùng sức lực, tay trái nhẹ nhàng ấn bả vai của Phó Tuân, tay phải nhẹ nhàng chọc cánh tay của Phó Tuân, không đau không ngứa, nhưng lại rất phiền phức, ngoài miệng còn không ngừng nói thầm “Tôi không tấn công cậu, cậu nghĩ thế nào? Tới mà đánh tôi đi, đánh đi chứ.”

“Tch.”Cánh tay của Phó Tuân duỗi tới sau lưng Phó Trì, còn chưa sờ đến bảng tên thì đã bị Phó Trì nghiêng người linh hoạt tránh né.

Phó Tuân nhẹ nhàng chậc một tiếng, chuẩn bị đổi hướng tấn công, mới vừa duỗi tay, một nắm đấm mạnh mẽ đột nhiên đấm thẳng đến, anh lùi về phía sau theo bản năng, đầu gối bất ngờ bị Phó Trì móc lấy, trọng tâm không vững nên ngã về phía sau.

Phó Trì nhân cơ hội nắm lấy góc bảng tên, lúc hắn ngã thì nhẹ nhàng dùng sức, bảng tên đã bị xé xuống dễ như trở bàn tay.

“……”Phó Tuân hiếm khi lộ ra biểu cảm nghi hoặc ngốc nghếch.

Nắm đấm của Phó Trì dừng lại ở cạnh mặt Phó Tuân*², lắc lắc giơ lên khoe, đắc ý cười nói “Thế nào? Để tôi giải thích cho mà nghe*³, cái này gọi là dương đông kích tây đấy.”

Mọi người trợn mắt há mồm: Thế mà Phó Tuân lại thua sao?!

Phó Trì vuốt tóc mái đẹp đẽ không hề tồn tại của mình, giả vờ giả vịt thở dài “Haizzz, vô địch thật là cô đơn quá đi.”

“Thầy Phó, anh không sao chứ.” Sở Chu tới gần, duỗi tay ra kéo Phó Tuân dậy.

Hạ Nam Phong giơ tay vỗ vai Phó Tuân, an ủi nói “Đừng nhụt chí, anh đánh không lại anh Trì là bình thường, bởi vì……”

“Bởi vì anh ta biến thành một người trọc thì cũng trở nên mạnh mẽ hơn?” Sở Chu không nhịn được nói tiếp.

“Hahahahahahaha đúng vậy……” Hạ Nam Phong nắm lấy cánh tay của Sở Chu vui sướng cười to, bộ dạng như tìm được đồng bọn “Tôi thích cậu quá đi mất, ý kiến của anh hùng giống nhau, chúng ta đúng là người chung một đường.”

Tâm trạng sung sướng của Phó Trì đột nhiên trở nên hơi chua.

“Không có ai tài ba*⁴ đến mức sẽ đi chung một đường với em đâu.” Phó Tuân kéo móng vuốt của Hạ Nam Phong xuống, đẩy cô ra xa một chút “Biến.”

Hạ Nam Phong:?

Lúc này, nhân viên công tác đột nhiên hô to “Phó Trì thắng, vậy thì cậu bắt đầu chọn đồng đội đi!”

“Anh Trì! Em!” Hạ Nam Phong tích cực giơ tay lên.

“Đến đây đi, em gái Nam Phong!” Phó Trì chạy tới đập tay cùng cô một cái, sau đó nhìn xung quanh “Còn một người nữa……”

Ánh mắt của Phó Trì dừng lại ở trên người Sở Chu, sau đó hắn nhìn sang Phó Tuân, lại nhìn sang Sở Chu, nhìn sang Phó Tuân, lại nhìn sang Sở Chu, cuối cùng kết luận hình như bản thân đã biết được điều gì đó rồi, nhưng điều này vẫn còn đang bị che đậy bởi một tờ giấy mỏng.

Lòng tò mò lớn hơn tất cả mọi thứ.

Vì thế hắn đi qua, kéo cánh tay của Sở Chu, khóe môi không dấu vết lộ ra một nụ cười xấu xa “Tôi chọn Sở Chu.”

Phó Tuân nhíu mày, thấy ánh mắt Phó Trì nhìn về phía mình còn lộ ra vẻ khiêu khích “Cậu giận sao? Người anh em.”

Phó Tuân “Tch” một tiếng, xoay người “Vì sao tôi lại phải tức giận, nhàm chán.”

Sở Chu hơi nheo mắt lại, không hiểu ra sao: Bầu không khí giương cung bạt kiếm bất ngờ này là sao vậy?

Tần Tiểu Lâu vỗ Lâm Vũ Thanh “Thấy chưa? Quả nhiên là đối thủ.”

Lâm Vũ Thanh “…… Ơ.”

Trên đường di chuyển đến địa điểm của trò chơi tiếp theo, bởi vì mái hiên tương đối tối, cho nên dứt khoát không ghi hình nữa luôn. Phó Trì nhân cơ hội nhỏ giọng dò hỏi Hạ Nam Phong, lén lút như là đang nói chuyện gì đó rất mờ ám “Này, anh của em nở hoa rồi sao?”

“?”

Hạ Nam Phong nghi hoặc một lát mới hiểu hắn đang nói cái gì, cười lạnh nhẹ nhàng trả lời “Độc thân từ trong trứng, cách việc đi tu không xa đâu, nếu hoa mà còn nở thì sẽ biến thành hoá thạch sống hết mất.”

“Thật à?” Phó Trì có chút nghi hoặc, lén nhìn Sở Chu ở phía trước “Anh thấy anh của em có hơi kỳ lạ.”

Hạ Nam Phong thấy ánh mắt Phó Trì lướt qua, không nhịn được sờ cằm, nhỏ giọng nói thầm “Em cũng thấy thế, em cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ.”

Phó Trì “Pft” một tiếng, nở một nụ cười ngoan ngoãn, nhướng mày với cô, dùng khẩu hình nói “Nếu không thì thử xem?”

“Ý kiến này cũng được đấy.” ánh mắt của Hạ Nam Phong lập tức trở nên gian xảo.

Đột nhiên Sở Chu cảm thấy sau lưng có hai ánh mắt phát sáng gắt gao ghim trên người mình, sống lưng không khỏi lạnh lẽo. Nhưng khi quay đầu lại thì chỉ thấy hai người bọn họ đang dịu dàng cười với mình.

Sở Chu “……”

Quả nhiên là ảo giác nhỉ.

Cậu cảm thấy Phó Trì và Hạ Nam Phong mới giống anh em hơn……

Bên kia, Lâm Vũ Thanh cảm thấy bầu không khí xung quanh Phó Tuân càng lúc càng thấp, càng tới gần thì cảm giác không khí càng loãng hơn. Không nhịn được đặt câu hỏi “…… Anh Phó, hôm nay anh làm sao vậy, trông anh có vẻ hơi lo lắng?”

“Có sao?” Phó Tuân trầm giọng hỏi lại, ánh mắt trở nên sắc bén, lạnh lùng liếc hắn.

Lâm Vũ Thanh bị dọa đến đổi ý “Không!…… Là do tôi bị ảo giác.”

—— Mẹ ơi, người này hung dữ quá!!!

Hắn lập tức nhảy tới bên cạnh Tần Tiểu Lâu, trong lòng không nhịn được buồn bực, trước đây Sở Chu ở một mình với Phó Tuân kiểu gì vậy! Khí thế người sống chớ lại gần này quá mức đáng sợ.

__________

Hai đội đã tới sân chơi, chỉ thấy trước mắt là một cái hồ bơi đã được cải tạo. Ở giữa bể bơi là một cái bệ lớn hình tròn đang xoay, đại khái có thể cho mấy người trưởng thành đứng ở trên. Từ bên bờ đến bệ tròn, trên mặt nước có rất nhiều phao hình tròn trôi nổi, lớn đến nỗi có thể để cho hai người đi cùng nhau, chúng được buộc lại với nhau bởi dây thừng.

“Đây là trận quyết đấu bệ tròn hỗn loạn trên mặt nước.” Nhân viên công tác bắt đầu giải thích quy tắc “Hai đội đồng thời xuất phát, sau khi người của đội số một xuất phát thì đội số hai mới được đi. Nhiệm vụ ở trên đường chính là đẩy thành viên của đội còn lại ngã xuống nước, sau khi một người của đội số một đến được bệ tròn thì có thể bắt đầu, cuối cùng đội nào còn có người trụ được ở trên bệ tròn thì đội đó thắng. Nếu bị ngã xuống nước ở trên đường đi thì phải thay người.”

“Trò chơi này không chỉ muốn khảo nghiệm sức lực, mà còn muốn khảo nghiệm khả năng giữ thăng bằng nữa.” Sở Chu cảm thán.

“Xong rồi, tôi cảm thấy tôi đã chọn sai người rồi.” Phó Trì nhìn cơ thể yếu đuối của Hạ Nam Phong, đứng đỡ trán “Đúng ra tôi nên chọn tên nhóc cao lớn ở bên kia.”

Hạ Nam Phong điên cuồng đánh hắn, có ý muốn đẩy mạnh hắn xuống nước “Vậy mà anh lại dám ghét bỏ em, bây giờ em muốn tạo phản!”

Lâm Vũ Thanh bàng quan nói “Bọn họ xong rồi, bọn họ đã bắt đầu nội chiến.”

Rất nhanh, trận đấu đã bắt đầu, nhóm đầu tiên là Sở Chu và Lâm Vũ Thanh.

Phó Tuân cảm thấy Lâm Vũ Thanh rất không đáng tin cậy, có hơi lo lắng “Cậu đi đầu tiên được không?”

Lâm Vũ Thanh ước lượng trước “Tôi có tập nhảy, khả năng giữ cân bằng tốt lắm.”

Theo tiếng còi vang lên, hai người chính thức xuất phát. Lâm Vũ Thanh tự tin bước lên đệm phao, tràn ngập khí thế nện bước chạy vài bước, vô ý ngã xuống nước.

Lại là một cái kết tiêu chuẩn.

Phó Tuân “……”

Tần Tiểu Lâu “Tôi mệt mỏi với giả thiết bị vả mặt một trăm phần trăm của cậu ta lắm rồi.”

Sở Chu nghe thấy một tiếng ‘bùm’, không ngoài dự đoán chút nào, cậu nhân cơ hội này đi tới phía trước, kết quả khi nhìn thấy kẻ địch thứ hai, vậy mà lại là Phó Tuân. Cảm giác gấp gáp của Sở Chu tăng lên, cậu gia tăng tốc độ bò lên trên bệ tròn, nhưng đứng hơi không vững nên đành phải ghé vào mặt trên. Cùng lúc đó, Phó Trì là người thứ hai ở trong đội của họ xuất phát.

Phó Tuân dẫm lên đệm phao, khi anh chuẩn bị bước lên bệ tròn thì thấy Sở Chu vừa vặn bị bệ tròn xoay lại đây.

“Sở Chu! Nhân lúc cậu ta bò lên thì cậu phải đẩy cậu ta xuống!” Phó Trì ở trên đường kêu gào.

“Được!”

Sở Chu duỗi tay định đẩy vai của Phó Tuân, nhưng lại bị Phó Tuân trở tay bắt được. Một cái chân dài của Phó Tuân sải bước lên bệ tròn, thế nhưng lại mượn sức của Sở Chu, nhàn nhã bước lên, sau đó đứng lại.

Vậy mà anh ấy lại có thể đứng vững ở trên một cái bệ tròn còn đang di chuyển??? Người này có căn định hải thần châm*⁵ sao!

Sở Chu kinh ngạc rồi.Phó Tuân hơi cúi người xuống, một tay ôm lấy Sở Chu, ôm cả người cậu bằng một cánh tay, sau đó thì kéo cậu ra ngoài, muốn kéo cậu xuống nước.

Sở Chu quay lưng về phía Phó Tuân và rụt lại, đôi tay ôm chặt cánh tay của Phó Tuân ra sức phản kháng, bàn chân bám chặt vào bệ tròn “Tôi không đi xuống!!! Anh Trì cứu tôi với!!!!”

Phó Trì hấp tấp bò lên trên bệ tròn, hét lớn một tiếng “Tôi tới cứu cậu đây!”

Sau đó trước mắt đã bị một bóng người cao lớn chặn lại.

Tần Tiểu Lâu nghiêm túc cản hắn lại “Đắc tội rồi anh Trì, nhưng tôi sẽ không để anh làm phiền anh Tuân đâu!”

“……” Phó Trì sửng sốt “Tên nhóc này, lời thoại của cậu kỳ quái thế.”

Hạ Nam Phong vốn dĩ muốn xuất phát, vươn chân ra thăm dò rồi lại đột nhiên rụt về.

“Làm sao bây giờ, tôi thật sự không muốn tham gia cuộc chiến một chút nào cả, mấy người đàn ông ở trên sân khấu diễn kịch, tôi có thể chỉ đứng xem thôi có được không?” Cô bất đắc dĩ nhún vai với camera.

Phó Tuân kiên nhẫn bẻ từng ngón tay đang bám vào cánh tay mình của Sở Chu ra, thấp giọng nói “Nghe lời, lên đây.”

“Tôi không……” sau khi ngón tay của Sở Chu bị ép buông ra, thì bị anh nắm cổ tay kéo lên, cậu dùng hết toàn bộ sức lực giữ mình ở dưới, yên lặng lẩm bẩm “Anh không kéo được tôi, anh không kéo được tôi……”

Phó Tuân phát hiện đúng là không được thật, dứt khoát ngồi xuống “Tôi cho cậu ba giây, cậu đừng có hối hận.”

“Cái gì?” Sở Chu đột nhiên có dự cảm không cảnh, giây tiếp theo, cả người cậu bị bế bổng lên. Cậu dùng sức đẩy cũng không được, cánh tay còn bị Phó Tuân kéo từ eo của cậu đặt lên trên cổ anh, đầu gối cũng bị kẹp lại ở chỗ gập cánh tay của Phó Tuân.

Tâm trạng của Phó Tuân đột nhiên trở nên tốt hơn, anh rũ mắt nhìn Sở Chu, lộ ra ý cười “Tự mình nghĩ xem sao bản thân mình lại dễ bị bế lên như vậy đi.”

Trái tim của Sở Chu đột nhiên lỡ một nhịp, cậu bắt đầu căng thẳng đến mức nói lắp “Tôi, tôi……”

“Về sau nhớ ăn nhiều thịt một chút.” Phó Tuân nói xong thì nhẹ nhàng ném cậu xuống nước.

“…” Sở Chu cạn lời.

Đã biết sau khi nói câu đó xong thì chuyện này sẽ xảy ra, thẹn thùng gì đó, căn bản là không đáng.

“Sở Chu!”

Tần Tiểu Lâu đặc biệt khó chơi, Phó Trì thật vất vả mới đẩy được hắn ra, đang định quay đầu lại tìm Phó Tuân, không phát hiện ra Tần Tiểu Lâu đã túm chặt được mắt cá chân của mình, vừa mới lơ đãng thì cũng bị kéo theo xuống nước.

Phó Trì chui ra từ trong nước, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Tuân đang nhìn mình từ trên cao “Áp chế tôi cơ à?”

“Cậu cứ chờ đấy.” Phó Trì hất nước vào mặt Phó Tuân nhưng bị anh né tránh.

Lúc này, Hạ Nam Phong – người vừa mới bước lên bệ tròn cảm thấy có hơi xấu hổ “……”

Phó Tuân bình tĩnh nhìn cô chăm chú.

“Em hiểu rồi, anh.” Hạ Nam Phong lập tức xoay người, tự mình nhảy xuống nước.

Phó Trì tức giận mắng “…… Em có thể can đảm lên một chút có được không!”

Hạ Nam Phong nói với hắn “Em làm gì còn cách nào khác đâu!! Ai bảo anh bị kéo xuống dưới!”

“Ván thứ nhất, đội của Phó Tuân giành chiến thắng.” Trọng tài thông báo “Chuẩn bị một chút đi, lập tức sẽ bắt đầu ván thứ hai.”

Phó Trì bơi tới bên bờ, nhìn thấy Sở Chu thì hô lên một câu “Tiểu Sở, tới đây giúp một chút.”

Sở Chu cong lưng, đang chuẩn bị vươn tay. Thì đã thấy Phó Tuân giành trước đi lại đây, lạnh lùng nói “Để tôi.”

“Cậu biến đi.” Phó Trì đánh bay tay của Phó Tuân “Tôi gọi đồng đội của tôi, cậu là kẻ địch thì biến sang một bên đi.”

Dứt lời, hắn nắm lấy cánh tay của Sở Chu, đỡ lấy bả vai của cậu mà trèo lên. Bởi vì cả hai đều mới chui ra từ trong nước, quần áo vốn đã mỏng manh nay lại còn ướt nhẹp, tự nhiên là vải vóc sẽ dính ở trên da, Phó Trì chạm vào cánh tay của Sở Chu, đột nhiên có hơi bất ngờ chọc chọc “Ấy, nhìn không ra đấy, cơ bắp của cậu cũng rắn chắc phết.”

“Tất nhiên!” tâm hồn đàn ông của Sở Chu đột nhiên nổi lên, gập cánh tay lại giơ lên “Anh nhìn đi, tôi còn có cơ bắp nữa đấy.”

Phó Trì dùng ngón tay tò mò chạm vào, ngẩng đầu thì thấy sắc mặt của Phó Tuân dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được trở nên u ám. Hắn thấy thế thì lùi về phía sau vài bước, cách xa Sở Chu một chút, sau đó hắn phát hiện ra sắc mặt của Phó Tuân liền dịu dàng hơn một ít.

Hạ Nam Phong nhận ra Phó Trì đang quan sát cái gì, đứng ở một bên cười trộm, kết quả lại bị Phó Trì vỗ vỗ, ánh mắt ra hiệu bảo cô tiến lên thử đi.

“……” Hạ Nam Phong thật sự không rõ việc này thì có gì quan trọng, nhưng vẫn giả vờ như bất ngờ phát hiện, chậm rì rì dí sát vào Sở Chu, vượt qua khoảng cách an toàn, thân mật chỉ vào lông mi của cậu “Lông mi của cậu bị dính cái gì ấy, để tôi giúp cậu bỏ nó ra nhé?”

Quả nhiên, sắc mặt của Phó Tuân lại trở nên u ám.

…… Sở Chu là điều khiển thời tiết từ xa à?

Hạ Nam Phong quay lại, vô cùng hoang mang “Anh muốn xem anh ấy có để ý hay không thì không phải anh tự mình thử nghiệm là được rồi à.”

“Không được đâu.” Phó Trì trả lời không thấy xấu hổ tí nào, cứ như nó là lẽ đương nhiên “Anh sợ người cậu ta yêu thầm chính là anh.”

Hạ Nam Phong “……”

Xét về sự tự cao thì Phó Trì là vô địch.

Ngay sau đó, ván thứ hai đã bắt đầu.

$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$

Editor: YingTheBunny tại Wattpad.

*¹: Tui thấy để vậy hay hơn nên giữ nguyên nhé, “tá lực đả lực” là: mượn sức đánh sức, chủ yếu dùng để tự vệ, rèn luyện sức khỏe, độ khéo léo và tinh thần (Cre: Judo Wikipedia).

*²: Nói thật là cũng chả biết là cạnh mặt Phó Trì hay Phó Tuân luôn 🙂 nhưng cứ mạnh dạn để mặt Phó Tuân nhé vì khoe khoang….mà khoe thì rút tay hay đưa tay cũng được…bừa nhá:))))) má QT mắc mệt ghê huhuhuhuhu.

*³: Bịa 100% 🙂 gốc là “Bị ta bao lại đi”.

*⁴: Gốc là “kỳ ba” đi tra toàn kỳ bá 🙂 nên để thành tài ba nhé.

*⁵: Là tên đầy đủ của cái gậy Như Ý Kim Cô Bổng, một bảo vật trấn thủy, được Thái Thượng Lão Quân tạo ra.

P/S: Dạo gần đây tui lười quá đi, vì đang bị áp lực từ gia đình về vụ đi tìm việc làm:)))) tính tui ngựa lắm, biết là không nên cành cao nhưng đã không thích thì không thể làm nổi luôn. Chẹp, thi thoảng tui cũng muốn tìm một bạn editor hay beta về để cho tui đỡ cực và có ý kiến khác về cách dùng từ hơn, nhưng lại sợ người ta làm sẽ không ưng ý mình, nên là đành muốn làm gì thì phải tự mình làm 😦